Gần 2 giờ sáng tôi mới được người ta vác về đến cửa. Mắt tôi đã díu đến cái mức không còn nhìn rõ cái gì nữa rồi, tay thì loạt soạt lục túi tìm chìa khóa. Lúc đấy tôi quên luôn mất là trong nhà vẫn còn có người luôn. Thật ra cũng không trách được, vì nhà tối om om chẳng tiếng động nào mà. Hơn cả là vì say nên tôi mụ mị hết đầu óc rồi.
Chắc vì lạch cạch to quá nên người bên trong cũng tỉnh mất rồi. Cửa nhà xoạch một tiếng, âm thanh ổ khóa tròn xoay nhanh rồi đột ngột mở ra. Khỏi phải nói, tôi ngã cái đùng xuống đất. À đâu, có người đỡ được tôi rồi. Hơi lạnh trên người tôi tỏa ra làm người ấy phải giật mình, đã thế tôi còn đùa quá trớn, đưa hai cái tay lạnh như băng vừa đi dưới thời tiết âm độ C áp thẳng lên má. Có tiếng thở dài, rồi tôi được bế bổng lên. Cửa đóng lại chặn hết gió lạnh đang ầm ầm gào thét ngoài kia, tôi thì được nhét vào ổ chăn ấm áp.
Uống được cốc nước gừng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Chắc lúc đấy tôi cũng tỉnh tỉnh rồi, mắt hoa lên nhưng vẫn nhận ra người trước mặt là ai nha.
"Ủa? Sao anh về sớm vậy?"
Tiếng thở dài lần thứ hai trong ngày vang bên tai tôi, bàn tay ấm áp vuốt lại tóc mai.
"Ừ. Sớm hơn em có 6 tiếng thôi."
Tôi cười hì hì dựa vào người anh ta, kéo cả chăn lên trùm kín chúng tôi. Tôi hỏi:
"Không hỏi tôi đi đâu làm gì à?"
Anh ta nhẹ nhàng ôm chặt lấy tôi, đáp:
"Không."
"Thôi đừng thế. Để tôi kể cho này."
"Ngủ đi nữ vương. Sáng mai dậy rồi kể." Giọng anh ta có vẻ quạu rồi. Mà vẫn còn nhớ là đang role hả trời.
"Chẳng có bao nhiêu đâu, để tôi kể đi mà ~" Tôi cố tình kéo dài giọng làm nũng lên, quả nhiên anh ta phải bó tay.
"Kể nhanh rồi ngủ đi." Anh ta ngáp một cái, cựa người nằm dịch sang một chút. Thế là tôi lại nhích thêm một tí, cố tình ghé tai anh ta mà nói.
"Tôi thất tình rồi!"
Không có âm thanh nào đáp lại. Tôi nhắc lại:
"Tôi thất tình rồi đấy."
Hồi lâu sau anh ta mới lên tiếng:
"... Sao em biết?"
Ừ nhỉ sao tôi biết? Chắc là vì tôi thấy họ vui vui vẻ vẻ dạo quanh khu trung tâm mua sắm, trai tài gái sắc ai ai cũng ngưỡng mộ. Đến cả bạn thân cũng phải kéo tay tôi chỉ cho bằng được, giọng rõ là sung sướng: "Đi uống cafe thôi mà cũng bị ép ăn đường, ngấy chết mất!"
Tôi hơi ngẩn ra, nhưng cũng cười đáp lại: "Trông đẹp đôi quá nhỉ?"
Bạn thân gật đầu: "Những người hoàn hảo thường đi với nhau mà."
Phải.
Mây tầng nào gặp mây tầng đó mà.
Hồi tưởng mất nhiều thời gian quá nên anh ta lại quay sang hỏi lại tôi: "Sao em biết mình thất tình? Em đi bày tỏ à?" Giọng anh ta có vẻ nghẹn nghẹn sao sao í. Tôi lo lắng, cảm rồi hả?
Tôi cũng chỉ bình tĩnh đáp lại: "Con gái mà." Hôm nay trời trở lạnh bất ngờ, bị cảm cũng không phải khó hiểu.
Hoặc là do dính lạnh từ cú đáp tay vừa nãy của tôi.
Chưa kịp nói gì thì anh ta đã trùm chăn lên cả hai đứa rồi thì thào: "Hết chuyện rồi thì ngủ đi nữ vương."
Không được! Hôm nay tôi thất tình mà. Thất tình làm sao mà ngủ ngon được!
"Tôi không buồn ngủ, anh cũng không được ngủ! Dậy ngay nói chuyện với tôi." Tôi dùng sức kéo chín trâu mà lôi anh ta dậy. Cũng may con người này dễ tính, bị làm phiền cũng chỉ nhẹ nhàng nhìn tôi, hỏi bằng một giọng rất chán nản: "Em muốn làm gì bây giờ?"
"Làm không?" Tôi hỏi
"Làm gì?" Anh ta hỏi lại
"Làm không?"
Có vẻ anh ta hiểu ý tôi rồi. Lắc đầu rất quả quyết luôn: "Không!"
Tôi hơi bất ngờ đấy. "Weii sờ maa?!" Anh ta chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bình lặng không chút động lòng, lời nói ra lại khiến tôi lòng động muốn đánh nhau: "Đừng hâm nữa đi ngủ đi. Mai rồi làm."
Mắt thấy đối tác sắp đi vào giấc ngủ, tôi nhất quyết lôi anh ta ra khỏi chăn. "Mai đi làm rồi còn làm gì được nữa?! Còn có mấy tiếng nữa thôi chiều tôi đi!!"
Anh ta lườm: "Biết là ngày mai phải họp sớm mà còn không tranh thủ cả ngày hôm nay làm đi, đêm rồi còn đòi. Là em xứng đáng. Tôi buồn ngủ lắm, không chiều em đâu."
"Này anh không được như thế. Anh phải an ủi người thất tình chứ!"
"Nếu không an ủi thì tôi đã đá con ma men em ra ngoài đường ngủ rồi đấy. Mau ngủ đi, mai còn việc quan trọng."
Với tay tắt điện rồi vẫn còn lẩm bẩm:
"Không muốn dậy sớm đâu..."
Nói vậy thôi chứ tôi cũng mệt. Thể xác mệt, tinh thần mệt, tôi cũng muốn đi ngủ chứ. Nhưng dễ thế thì đã không phải con gái.
Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung trong lòng anh ta. Người tên này ấm phết, cái lò sưởi chạy bằng cơm của tôi mà lị. Đâu đó vẫn thoang thoảng mùi trà gừng cay cay, chẳng hiểu sao cay đến mắt tôi luôn rồi. Hơi men bắt đầu xông trở lại làm đầu óc tôi mơ hồ dần.