Hôm Nay Thừa Tướng Cũng Muốn Đập Đầu Vào Cột

Chương 8




Sau bữa tối, Hoàng đế gắng gượng nghe Thừa tướng nói nửa canh giờ về đời sống dân chúng khó khăn, cảm thấy đồ ăn trong dạ dày đã tiêu hóa xong liền giục Thừa tướng lên giường.

Thừa tướng nói với hắn lâu như vậy, thế mà không ngờ trong đầu hắn chỉ có mỗi chuyện kia, đúng là hôn quân! Thừa tướng tức giận muốn đập đầu vào cột, nhưng phe mình không có ở đây nên đụng cột sẽ không ai cản, cũng đâu thể nào đụng thật được.

Bị Hoàng đế nửa ép nửa dụ, Thừa tướng đành phải đi tắm rửa, nhân tiện làm bước chuẩn bị. Đang làm thì Hoàng đế muốn vào giúp nhưng bị đuổi ra ngoài nên đành thôi.

Làm xong y mặc áo sa mỏng đi vào tẩm điện, Hoàng đế đã nằm trên giường, thấy Thừa tướng vào thì hai mắt sáng lên, lập tức phất tay xua hết cung nhân ra ngoài.

Thừa tướng bước đến trước giường cởi áo ra, nhìn không sót một thứ gì, Hoàng đế ngo ngoe muốn động nhưng vẫn ngại ngùng, đành xoay người cởi sạch đồ. Hai người phối hợp leo lên giường, thân thể trần trụi nằm ngửa nhìn màn giường.

Hoàng đế trở mình trước phá vỡ cục diện bế tắc, biểu hiện thái độ không ngại học hỏi kẻ dưới, "Tiếp theo trẫm phải làm gì?"

Không đợi Thừa tướng đáp lại, hắn sờ soạng sau lưng Thừa tướng đẩy ra hai bờ mông căng tròn, nhét ngón trỏ vào trong giống như hôm qua.

Học sinh giỏi xưa nay sẽ không bị động chờ thầy giáo trả lời.

Thừa tướng biết đêm nay sẽ khác đêm qua. Y cố nén xấu hổ cổ vũ Hoàng đế, "Đúng rồi, sau đó từ từ nới rộng chung quanh..."

Cánh tay Thừa tướng vịn bả vai Hoàng đế, cúi đầu chôn trong ngực hắn. Hoàng đế nghe lời Thừa tướng, ngón trỏ lượn vòng bên trong đè ép nhào nặn khắp phía. Nếp gấp cửa huyệt được mở rộng dần biến mất, cao hoa mai tan thành nước chảy xuống.

Thừa tướng nhịn không được rên khẽ, níu tay Hoàng đế nói, "Mạnh thêm chút nữa..."

Hoàng đế nghe lời tăng thêm lực.

"Bỏ thêm một ngón đi..."

Hắn giống như học sinh xuất sắc vừa học đã hiểu. Khi một ngón tay có thể ra vào thuận lợi thì lại nhét thêm ngón giữa vào, chậm chạp đè nén, đầu ngón tay mò mẫm vào chỗ sâu rồi xoay tròn, bắt chước động tác khi lâm trận thật.

Lại thêm một ngón nữa.

Hoàng đế vẫn giữ nguyên tốc độ vì sợ làm Thừa tướng bị thương. Vật dưới thân phồng to đè vào bắp đùi Thừa tướng vận sức chờ phát động.

Sau một hồi, Hoàng đế khàn khan hỏi, "Giờ đã được chưa?"

Thừa tướng nép trong ngực Hoàng đế nhỏ giọng ừ một tiếng, không hề có khí thế quả quyết như khi đụng cột trước điện. Y nhấc hai chân mình lên vòng quanh eo Hoàng đế, hai tay ôm cổ Hoàng đế, ghé sát bên tai nói, "Vào đi."

Thanh âm trong trẻo như tuyết đầu xuân trên mái ngói đỏ của cung điện tan ra làm nhịp tim Hoàng đế lệch đi mấy nhịp.

Hoàng đế rút ba ngón tay trong huyệt ra rồi xoay người đè lên Thừa tướng, nâng cao hai chân Thừa tướng đang kẹp quanh hắn, còn bàn tay thì đẩy mông sang hai bên, lộ ra cửa huyệt đã khuếch trương đầy đủ, một tay đỡ đầu vật cứng của mình đè vào cửa huyệt, vì Thừa tướng khẩn trương nên bí huyệt co lại.

Hoàng đế an ủi, "Đừng khẩn trương." Kỳ thật mình đã khẩn trương đến nỗi toát cả mồ hôi.

Sau đó hắn chậm chạp nhét vật của mình vào, thịt mềm chung quanh đều cản trở hắn, vừa đi vừa nghỉ, phải dùng sức mới miễn cưỡng nhét vào một đoạn, Thừa tướng rên khẽ một tiếng rồi lập tức im bặt.

Hoàng đế nói, "Bên trong quá chặt." Cũng quá nóng, mỗi một thớ thịt mềm đều siết lấy vật của hắn không chịu thả.

Thừa tướng ôm chặt cổ Hoàng đế, cảm nhận được vật cứng chưa nhét vào hết lại tiếp tục phồng to. Y khẽ cắn môi, cố gắng nhích hạ thân tới phía trước, nuốt vào hơn nửa đoạn đã đau đến toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.