Hôm Nay Thừa Tướng Cũng Muốn Đập Đầu Vào Cột

Chương 1




Khi Thừa tướng còn trẻ là thiếu niên lang trong mộng của các thiếu nữ kinh thành, tiêu dao phóng khoáng cưỡi ngựa qua phố, khi trở về ngồi trên ngựa còn bị ném mấy chiếc khăn tay thêu hoa tỏ tình.

Y mồ côi từ nhỏ, phụ thân chết trận ở sa trường, mẫu thân cũng đau buồn đi theo. Chỉ còn lại tổ phụ nuôi dưỡng y, tự mình dạy y viết chữ làm thơ tính toán bắn cung, kể cả lòng trung nghĩa đã khắc sâu trong xương cốt qua mấy thế hệ.

Tổ phụ Thừa tướng là lão Thừa tướng, tuổi tác đã cao, ốm đau triền miên dần dần không qua khỏi, một mực nắm tay Thừa tướng trước giường bệnh, nhất quyết bắt y phải thề cả đời trung quân ái quốc, không được hai lòng, phụ tá đế vương còn trẻ.

Thừa tướng khóc lóc đáp ứng, lão Thừa tướng mới yên lòng nhắm mắt đi về Tây Phương.

Nhưng Thừa tướng chẳng biết làm sao để trở thành một Thừa tướng giỏi, bình thường chính sự cũng có thể xử lý tốt, chỉ là không biết nên khuyên can Hoàng đế như thế nào.

Đời này y chỉ thấy một Thừa tướng duy nhất là lão Thừa tướng, cách làm của lão Thừa tướng từ trước đến nay chính là một khóc hai nháo ba treo cổ. Thừa tướng mơ màng lên làm Thừa tướng cũng chỉ có thể bắt chước tổ phụ của mình.

Còn bắt chước rất tài tình.

Hoàng đế nói muốn xây thêm sơn trang nghỉ mát, cần trưng dụng dân chúng làm lao dịch. Sơn trang nhỏ bình thường thì cũng thôi, đằng này Hoàng đế nhất định đòi xây trang viên lớn nhất từ trước đến nay.

Thừa tướng lại giống như thường ngày, ở trên triều khuyên can không được liền đứng dậy lao tới cột rồng đập đầu, nhất định phải lấy cái chết can gián, chúng thần thành thạo chia làm hai nhóm, nhóm trẻ tuổi níu lấy Thừa tướng gọi lớn, "Thừa tướng! Thừa tướng!!"

Nhóm còn lại thì cùng nhau quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô vang, "Xin Hoàng thượng nghĩ lại!"

Hoàng đế lúc này mới phất tay đau đầu nói, "Được rồi được rồi, lui ra hết đi."

Cách làm này của Thừa tướng có hiệu quả nên càng được nước lấn tới, một khi Hoàng đế có ý nghĩ gì mới lạ giết hại bách tính, Thừa tướng ngay cả thuyết phục bằng lời cũng chẳng muốn làm mà trực tiếp lao tới cây cột, chưa kịp đi hai bước thì Hoàng đế đã bất đắc dĩ phất tay.