Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 512




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hiện tại Lê Văn Hiên nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, Lê Hàn lại còn đặc biệt đến đây diễu võ dương oai, trái
tim bà Lê đột nhiên nguội lạnh.
1
Nhất là bà Lê vừa nhớ lại khi bà ta sinh ra Lê Hàn, lúc nào cũng bị cha mẹ chồng chèn ép, coi thường, trong lòng
càng bùng phát nỗi oán hận đối0 với Lê Hàn.
Nếu đứa con đầu lòng của bà ta là con trai, bà ta sẽ không bị những người xung quanh coi thường.
Bà Lê lau nước mắt: “1Bây giờ em trai con bị như này, có phải con vui lắm không? Tiểu Hàn, mẹ vẫn luôn cho rằng
con rất tốt bụng, nhưng không ngờ con lại trở nên như thế2 này.”
“Lợi hại thật, đóng khung đạo đức thế sao.” Lê Hàn lại vỗ tay: “Tử Khâm, xin lỗi nhé, từ nhỏ người phụ nữ này đã
xem quá nhiều bộ ph6im truyền hình lệch lạc rồi.”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm quay đầu: “Tôi cũng thấy thế.”
Cô dừng lại một chút, điềm tĩnh nói: “Có hơi đáng 9ghét.”
“Còn không phải sao?” Lê Hàn cười lạnh: “Vẫn còn ở đây giả bộ khóc lóc, nước mắt cá sấu? Ai không biết còn
tưởng tôi là mẹ bà đấy, khóc lóc cái gì? Còn khóc nữa là tiền con trai bà về chầu trời luôn đấy.”
Từ khi cô ấy biết được, bản thân bị mượn vận suốt ba năm và một ngày nào đó sẽ chết vì mượn vận may, cô ấy đã
không còn lưu luyến gì cái gia đình này nữa.
Trước đây khi bố đánh cô ấy, mẹ còn bảo vệ, nhưng xem ra đây chỉ là bề ngoài mà thôi.
Trong mắt bọn họ, chỉ có Lê Văn Hiên mới là con của bọn họ.
Mặt mũi bà Lê trắng bệch.
“Im miệng!” Ông Lê đột ngột đứng lên, trực tiếp ngắt lời, cười khinh thường: “Mày nghĩ mày có thể so với em trai
mày à? Mày có thể nối dõi tông đường được hay không? Sau này mày đẻ con ra thì nó cũng không mang họ Lê!”
“Điều 1015 của “Bộ luật dân sự” quy định…” Nghe đến đây, Doanh Tử Khâm nhướng mắt, trầm giọng nói: “Con
cái có thể theo họ bố hoặc mẹ.”
Ông Lê bị giẫm trúng chỗ đau, sắc mặt thay đổi: “Tao không quan tâm “Bộ luật dân sự” gì đó nhà mày, Lê Hàn,
mày…”
“Không được ăn học thì đừng có ở đấy mà hống hách.

Đúng là một đống cặn bã.” Lê Hàn vốn không để ý đến sự
tức giận đầy bất lực của bố mình, cô ấy chỉ cười: “Tôi còn không nhất định đẻ con nữa, tôi sống cuộc đời tôi, liên
quan gì đến các người?”
Bà Lê vẫn còn khóc, nghe đến đó: “Làm sao mà con không có con được? Con là phụ nữ mà…”
Trước khi bà ta nói xong đã bị ném một quyển sổ nhỏ vào mặt.
Bà Lê sững sờ.
Trong cuốn sổ kia ghi chép đủ các khoản tiền.

Từ những nét chữ nghiêng ngả cho đến ngay ngắn, trang giấy cũng ố
vàng theo năm tháng.
“Từ khi tôi học cấp hai, các người đã không cho tôi một đồng nào, bây giờ còn muốn lấy mạng của tôi.” Lê Hàn giơ
ngón tay lên: “Trong đó có ghi chép tất cả các khoản tiền mà các người đã tiêu cho tôi.

Rồi tôi sẽ trả hết cho các
người, nhưng tôi sẽ không có nghĩa vụ chăm lo chuyện dưỡng lão cho các người nữa.”
“Phải rồi, quên nói cho các người, tôi đã đăng ký chương trình trao đổi với châu âu rồi, các người đừng hòng tìm
được tôi! Dù sao, các người còn không có cả hộ chiếu thì ra nước ngoài thể nào được?”
Sắc mặt ông Lê tái xanh: “Lê Hàn, mày có ý gì? Tao nuôi mày lớn, mày phải lo cho tạo về già chứ!”
Ông ta cũng biết Lê Văn Hiên không nên thân, thế nhưng nó là con trai ông ta.
Ông ta còn phải trông chờ Lê Hàn kiếm tiền hỗ trợ Lê Văn Hiên.

Nhưng ông ta cũng biết, nếu Lê Hàn đã nói thế thì
chắc chắn nó đang nói thật.
“Tài sản của hai người cứ để cho con trai của hai người.

Tài sản không đủ năm chữ số như thế, tôi chỉ cần code dạo
vài đơn là có thể kiếm được.

Nói thật ra, hai người chỉ là hai kẻ bỏ đi!” Lê Hàn vừa chỉ vào giường vừa nói: “Còn
nó, nó cũng là một đứa bỏ đi, ba người các người cứ ôm lấy nhau mà sống.”
Nói xong, cô ấy kéo cô gái: “Tử Khâm, chúng ta đi thôi.”
Ông Lê đã hoàn toàn nổi điên: “Lê Hàn! Lê Hàn, mày về đây!”
Cửa đóng lại, “rầm” một cái đã chặn ông ta lại.
Bà Lê ngây ra như phỗng.
Ngoài cửa.
Lê Hàn và Doanh Tử Khâm đi xuống lầu, chậm rãi thở phào một hơi, lau mồ hôi, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Xả
được ra rồi cuối cùng trong lòng cũng thoải mái hơn.”
Dù sao Tiết Quốc Hoa cũng coi cô ấy như cháu gái, cô ấy không thiếu tình cảm gia đình.
“Tử Khâm, tôi quên không hỏi em về chuyện của giáo sư Hickman.” Lê Hàn suy nghĩ một chút: “Chuyện… chuyện
này không tính là tôi giúp em, em còn chuyện gì cần tôi giúp nữa không?”
Cải mạng này là Doanh Tử Khâm cho cô ấy.
Dù có bỏ mạng khi làm thí nghiệm thì cô ấy cũng không muốn để Lê Văn Hiên mượn vận.
Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Chị có thể đồng ý tham gia thí nghiệm thì đã là giúp tôi rồi.”
Lê Hàn khẽ giật mình, nhướng mày: “Sao em lại nói như vậy?”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa, ánh mắt nhẹ nhàng: “Bởi vì dự án này có thể tốn mười năm, thậm
chí hai mươi năm cũng chưa chắc đã Xong.”
“Nhưng với khả năng của chị, chị Hàn, nếu chị không tham gia vào dự án này, chỉ trong năm năm, chị nhất định sẽ
có thể tỏa sáng trong giới nghiên cứu khoa học.”
“Ồ, vậy sao.” Lê Hàn không quan tâm: “Không phải nghiên cứu khoa học chính là chiến đấu trường kỳ ư? Không
cần em nói, tôi vẫn rất quan tâm đến dự án tàu mẹ vũ trụ, đến lúc đó, tôi sẽ là người góp phần thúc đẩy sự phát
triển của nền văn minh nhân loại, tôi cũng thấy rất vui.”
Doanh Tử Khâm gật đầu, chỉ hỏi: “Chị có cần trợ giúp pháp luật không?”
“Không cần đâu.” Lê Hàn khoát tay: “Tôi đã có chuẩn bị từ trước.”
Cô ấy tiến lên vài bước và thấy cô gái vẫn đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
Lê Hàn dừng lại, giơ tay vẫy vẫy: “Tử Khâm?”
“Tôi đang nghĩ, tôi có thể làm một bộ phim truyền hình để cảnh báo đến nhiều cô gái hơn.” Doanh Tử Khâm trầm
ngâm: “Thôn của chị ở đâu? Tôi bảo nhân viên đến hiện trường lấy tư liệu.”
Lê Hàn: “???”
Cô ấy đang gián tiếp cung cấp cho các sinh viên của học viện điện ảnh bên cạnh một vai diễn hay sao?
Cô ấy đột nhiên cảm thấy có chút thành tựu.
***
Hôm sau.
Lâm Cẩm Vân phải người đến thăm Lâu Văn Hải.
Lâu Văn Hải có rất nhiều đệ tử, hết nhóm này đến nhóm khác tới thăm, phòng bệnh lúc nào cũng chật ních người.
Những đệ tử này phần lớn đều là mới nhập đạo, không hề biết đến sự tồn tại của giới võ cổ, nên tất nhiên cũng
không biết đến Lâm Cẩm Vân.
Lâu Văn Hải đã tỉnh thế nhưng toàn thân cứng đờ không thể cử động
“Văn Hải, vị đại sư kia là ai?” Lâm Cẩm Vân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Dùng trận pháp của phái nào?”
Không giống như cổ vũ và cổ y, bói toán đã có từ trước thời Hạ, Thương, Chu.

Có điều, truyền thừa đến hiện tại, đã
có nhiều môn phái biến mất.
Ai ngờ được, nghe thấy câu này, Lâu Văn Hải trợn mắt rồi ngất đi, giống như gặp phải chuyện đả kích nghiêm
trọng nào đó.
Lâm Cẩm Vân nhướng mày, nhìn sang những người bên cạnh.
Người kia là đệ tử quan môn của Lâu Văn Hải, anh ta rùng mình và nhanh chóng trả lời: “Đại nhân, sư phụ đã gặp
phải phản phệ nghiêm trọng trong quá trình bói toán, không biết lúc nào có thể khôi phục, cũng có thể là…”
Giọng nói của anh ta khó nghe hơn: “Cả đời cũng không khôi phục được.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Lâm Cẩm Vân hơi kinh ngạc: “Sư phụ của cậu đã bói cái gì thế?”
Lâm Cẩm Vân không hiểu biết nhiều về bói toán, nhưng ông ta biết rằng trên đời này không phải cái gì cũng có thể
bói được.
Hơn nữa, tùy theo khả năng của các thầy bói, những chuyện có thể bói được cũng sẽ khác nhau.
Nhưng Lâu Văn Hải còn có thể bói được vận thế của một gia tộc, thì sao lại bị phản phệ được?
“Tôi cũng không rõ nữa.” Người nọ khá khó xử: “Lúc đó, tôi không ở cùng sư phụ, chỉ biết là sau khi giao đấu với
vị đại sư kia thì sư phụ đã như thế này rồi.”
Lâm Cẩm Vân gật đầu một cái, đứng dậy, dẫn người đến nhà tổ của gia tộc Đệ Ngũ.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không thu được tin tức gì hữu dụng.
Đệ Ngũ Xuyên cũng nói ông không biết vị đại sư kia rốt cuộc là người nào.
Lâm Cẩm Vân mím môi: “Tiếp tục điều tra, làm theo căn dặn của đại trưởng lão, nhất định phải mời người đó đến
nhà họ Lâm.”
***
Lê Văn Hiên nằm trong bệnh viện gần một tuần, vốn dĩ đã có thể xuất viện, nhưng tình hình đột nhiên chuyển biến
xấu, bệnh viện thông báo tình trạng bệnh nguy kịch.

Lê Văn Hiên chỉ còn thời gian một tháng.
Ông Lê biết chuyện Lâu Văn Hải ngã bệnh không dậy nổi, cũng không liên lạc được với Lê Hàn, ông ta đã sắp phát
điên lên rồi.
Bà Lê chỉ biết khóc lóc: “Ông xã, phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta đến Đại học Đế đô!” Ông Lê nghiến răng: “Nếu nó không chịu xuất hiện, tôi sẽ đi tung tin nó không
quan tâm người nhà, xem nó còn mặt mũi nào nữa không!”
Bà Lê do dự: “Làm thế không ổn lắm đâu?”
“Lẽ nào bà muốn thấy Văn Hiến cứ thế mà chết?”
Bà Lê không nói gì thêm.
Ông Lê nổi giận đùng đùng đi đến Đại học Đế đô, sau đó ông ta mới phát hiện mình hoàn toàn không biết Lê Hàn
học chuyên ngành gì, cũng không biết số phòng ký túc xá của cô ấy.
Không lâu sau, một số sinh viên tình nguyện đã nhìn thấy hai người họ, bèn đưa họ đến hội sinh viên.
Nhan An Hòa đang thảo luận một số vấn đề với các bộ trưởng, không thèm nhìn hai người họ một cái.

Cho đến khi
cô ta nghe thấy các tên của Lê Hàn.
Nhan An Hòa nhìn hai người họ với ánh mắt dò xét một lượt từ đầu đến chân: “Hai bác là bố mẹ của Lê Hàn?”
Quần áo trên người Nhan An Hòa đều là đồ cao cấp đặt riêng, toát lên khí chất ngời ngời.
Bà Lê rất thận trọng: “Vâng, đúng vậy.

Cô và Tiểu Hàn là?”
“Cháu là Nhan An Hòa, là bạn của cô ấy.” Nhan An Hòa cười cười, có ý đồ riêng: “Hai bác nói là Lê Hàn không
quan tâm hai bác?”
“Đúng, đúng là như vậy!” Ông Lê thêm mắm dặm muối kể lại mọi chuyện, ngoại trừ mượn vận: “Giờ nó chặn cả
tôi và mẹ nó rồi, chúng tôi không còn cách nào khác, chỉ đành đến trường học nhờ giúp đỡ.

Cô có thể gọi nó ra
ngoài giúp chúng tôi hay không?”
Nhan An Hòa nhẹ nhàng nói: “Tính tình của Lê Hàn rất bướng bỉnh, cho dù là cháu gọi cô ấy ra ngoài, cô ấy cũng
sẽ không nghe lời hai bác đâu.”
Bà Lê càng hốt hoảng: “Vậy… vậy làm sao bây giờ?”
“Hai bác có nói cũng vô dụng, phải để các sinh viên khác nói.” Nhan An Hòa nói: “Nhiều người ở đây như vậy, Lê
Hàn không thể nào không nể mặt hai bác, nhất định sẽ theo hai bác về.”
Ánh mắt ông Lê sáng lên: “Cô Nhan, ý tôi cũng là thế, nhưng tôi không thể tập hợp nhiều sinh viên đến đây.”
Bất hiếu, đây chính là tội lớn.
Lê Hàn dám cắt đứt quan hệ với bọn họ, ông ta nhất định khiến cho Lê Hàn thân bại danh liệt, không thể nào tiếp
tục học ở Đại học Đế đô nữa.
“Hai bác thật là may mắn, hôm nay sinh viên năm ba bọn cháu có buổi tọa đàm ở hội trường lớn.” Nhan An Hòa
đứng dậy, mỉm cười: “Cháu dẫn hai bác đến đó.

Hai bác cứ nói sự thật, có rất nhiều người ở đó, hai bác không cần
sợ hãi.”
Trong hội trường lớn của Đại học Đế đô, gần như tất cả sinh viên năm ba đều có mặt, số lượng khoảng gần năm
nghìn người.
Hôm nay, một giáo sư từ nước ngoài đến diễn thuyết, các sinh viên đều đến hơn sớm nửa tiếng.
Nhưng trước khi bài phát biểu bắt đầu, một người đàn ông trung niên xuất hiện trên sân khấu, ăn mặc luộm
thuộm..
Phía dưới mọi người đều xì xào bàn tán.
“Ai vậy?”
“Người nào thế, một người mặt mũi hung tợn, ăn mặc lôi thôi thế này sao vào được đây thế?”
“Tiểu Hàn!” Bạn cùng phòng kinh ngạc nói nhỏ: “Đây không phải là bố của cậu ư?”
Mặt Lê Hàn không biểu cảm.
Cô ấy cũng biết bố mẹ mình sẽ không từ bỏ ý định.
Cũng tốt.
Trên bục phát biểu, ông Lê đang không ngừng gào khóc.
“Giờ tôi và mẹ con bé không còn cách nào nữa, em trai nó sắp chết rồi, nó cũng không về nhìn một cái.

Nó còn nói
là sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình nữa.”
“Sau khi nó đỗ Đại học Đế đô thì nó đã không còn coi trọng những người nghèo khổ này nữa.”
Tất cả sinh viên đều cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao trong trường danh tiếng của Lê Hàn rất tốt, rất nhiều sinh viên khóa dưới đều ngưỡng mộ cô ấy.
“Lê Hàn là loại người này sao? Không thể nào…”
“Em trai sắp chết cũng không về thăm thế này, đúng là có hơi lạnh lùng đấy.”
Bạn cùng phòng Lê Hàn biết rõ mọi chuyện, tức điên lên, xắn tay áo: “Tiểu Hàn, để tớ đi lôi cổ ông ta xuống.”
“Không cần.” Lê Hàn cười lạnh, mở một đoạn video mà cô đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Lúc này, điện thoại di động của cô ấy hiện lên một tin nhắn WeChat.

Là Doanh Tử Khâm.
[Gửi video cho tôi, bố mẹ chị có đi làm không?]
Lê Hàn còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Doanh Tử Khâm lại biết trong tay cô ấy có đoạn video này, bèn chuyển tiếp
cho cô, sau đó gõ ra địa chỉ và tên của hai công ty.
Bên kia Doanh Tử Khâm liếc nhìn một cái
Cô bật máy tính, mở thêm ba cửa sổ, bắt đầu gõ code.
Ba cửa sổ này lần lượt kết nối với hội trường lớn của Đại học Đế đô và công ty của bố mẹ Lê Hàn.
Cô không gặp bất kỳ trở ngại nào, cứ thế mà xâm nhập.
Ngay sau đó, khi ông Lê đang ở trên bục giảng dõng dạc, tràn đầy cảm xúc lên án tội bất hiếu với cha mẹ và bỏ mặc
sự sống chết của em trai Lê Hàn, màn hình phía sau từ từ rủ xuống.
Nhan An Hòa ngồi dưới khán đài nhìn thấy nhưng cũng không quan tâm, chỉ nghĩ là người trong phòng điều
khiển hậu trường vô tình bấm nhầm nút.
Cô ta hơi quay đầu lại, nhìn Lê Hàn với vẻ mặt lạnh lùng, cười nói: “Lê Hàn, tôi thật sự không nhìn ra, cô còn có thể
bỏ rơi cha mẹ của mình.”
Sau ngày hôm nay, thanh danh của Lê Hàn ở Đại học Đế đô đã bị hủy hoại, làm sao có thể cạnh tranh với cô ta nữa?
Lúc này, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh.

Đây là một đoạn video được biên tập từ nhiều clip.

Nhân vật chính
trong những clip này chính là bố của Lê Hàn.

Rất hiển nhiên, những clip này được quay từ góc độ của một người
khác.

Nó làm tôn lên rõ ràng khuôn mặt gớm ghiếc và méo mó của ông Lê.
“Tao nói cho mày biết, mày đừng có mơ động đến một đồng gia sản của cái nhà này, tất cả đều là của em trai mày.”
“Còn nữa, mày là con gái thì đi học cái gì? Có tác dụng gì? Nhanh lên, không phải điền nguyện vọng, đi làm công
nhân ngay, nuôi em mày đi học!”
“Đau dạ dày?Đau dạ dày thì tự chịu đi!Hôm nay em mày phải đến khu vui chơi,mày tự mình giải quyết đi.”
“Con gái là món nợ,hiểu không?”
Cả hội trường chìm vào yên lặng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người ông Lê.