Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 466




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Độ nổi tiếng của “Thanh xuân 202” vượt xa “Thanh xuân 101” nhiều, hơn nữa vì việc Giải trí Thiên Hành phá sản
nên tài nguyên của3 những tuyển thủ ra mắt từ “Thanh xuân 101” cũng sụt giảm đi nhiều.
Tu Nhan có không ít tài nguyên, còn được đại diện m1ấy nhãn hàng hiệu xa xỉ nữa.

Nhưng tất cả là do những nhãn
hiệu đó nể mặt nhà họ Tu nên mới chọn cô ta, chứ chẳng liên quan gì 9đến Giải trí Thiên Hành cả.
Tu Nhan cũng biết rõ, nếu như cô ta tiếp tục bướng bỉnh ở lại trong giới giải trí thì cũng 3sẽ chẳng có thu nhập gì.
Thay vì như thế, chi bằng rời khỏi giới giải trí cho rồi.

Dù sao, sau khi thân phận bị cư dân mạng tìm8 ra, cô ta cũng
đã nhận phỏng vấn và bảo rằng chắc chắn tương lại có một ngày cô ta sẽ quay về gia tộc.

Người hâm mộ của cô ta
cũng thấy mừng thay cô ta.
[@Tu Nhan V: Cũng không phải là đi hẳn, tháng sau Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa có một buổi triển
lãm thư pháp, tôi có một tác phẩm được chọn rồi, nếu mọi người ở Đế Đô thì có thể đến đó tham quan.]
“Ủng hộ Nhan báo, nhất định tôi sẽ đi!”
“Thư pháp của Nhan bảo là đỉnh nhất đấy, quá lợi hại, trẻ thể này đã được chọn vào triển lãm thư pháp cấp quốc
gia rồi.”
Tu Nhan sắp phải trở về làm người bình thường nên người hâm mộ đều cố gắng tâng bốc hết mức.
“Bớt tầng là đỉnh nhất đi, quên mất khi xưa bị Doanh thần chèn ép thế nào rồi à?”
“Ừm ừm nói đến chuyện đó, tôi buồn cười chết mất, tự bản thân cho rằng thư pháp của mình là lợi hại lắm cơ đấy,
xui xẻo thể nào kéo Doanh thần ra thị thổ, cuối cùng bị tự vả trước mặt đám đông ngay.

Lại còn tặng tiền cho
Doanh thần, chẳng thấy ai ngu hơn cô ta nữa”
Sau đó độ nổi tiếng của Doanh Tử Khâm tăng vọt, rất nhiều cư dân mạng bắt đầu đào bới những thông tin và tin
tức trong quá khứ của cô.

Buổi trực tiếp khi đó của Tu Nhan cũng có người quay lại, đăng lên trên mạng.

Vốn dĩ
chẳng được bao nhiêu lượt xem, bây giờ lại trở nên hot.
Còn có cả đại sự thư pháp đọc chữ của Doanh Tử Khâm, sau đó khen ngợi mãi không ngớt.

Cư dân mạng ngoài
ngành không nhìn ra được những điều đó nhưng cũng không thể không hiểu những bình luận trên mạng.
“Chèn ép thì thế nào? Dù gì Nhan báo cũng là học viên của nhà nghệ thuật thư pháp nước Hoa, Doanh Tử Khâm có
phải đâu”
“Tôi thật lòng khuyên cố, đừng thứ gì cũng so sánh với Doanh thần, Doanh thần toàn năng lắm, bất cứ lúc nào cũng
có thể dọa chết cô, có khi cô ấy cũng là người của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa cũng nên? Thật đấy, cứ
sống yên phận không tốt à?”
“Rút lui khỏi giới cũng tốt, nếu lại không biết tự lượng sức mình đòi đi giẫm đạp Doanh thần nữa, Doanh thần là
CEO của Truyền thông Sơ Quang, chẳng lẽ cô ấy không thể đóng băng hoạt động của một ngôi sao như cô à?”
Nụ cười trên miệng Tu Nhan dần dần cứng đờ, sau khi xóa các bình luận và chặn những người đã bình luận đó, cô
ta mới đăng xuất khỏi Weibo.
Cô ta bắt đầu trang điểm lại nhưng càng nghĩ càng thấy tức nên đã bẻ gãy một cây son.

Tu Nhan lạnh mặt đứng
dậy đi ra ngoài, tình cờ chạm mặt với Tu Vũ đã thay trang phục đua xe, chuẩn bị đi luyện xe.
Ánh mắt cô ta lạnh lùng nhưng lại nói với giọng nhỏ nhẹ: “Tiểu Vũ, cuối cùng cô cũng chịu quay về rồi à, các
trưởng bối trong nhà đợi cô đến sốt ruột luôn rồi đấy!
“Cô là trà xanh của nhãn hiệu nào đây, giỏi giả vờ quá vậy?” Tu Vũ ôm mũ bảo hiểm, quay đầu lại, cau mày, “Để
tôi về cho bọn họ ít phí quảng cáo, để bọn họ đóng gói cô lại cho đàng hoàng nhé?”
“Mùi trà xanh của cô dây qua người tôi rồi này, che chắn lại chút đi.”
“Tu Vũ, tôi biết trong lòng cô thấy bất công.” Tu Nhan mỉm cười, “Cô chưa biết đúng không? Tuy nói là tiệc chào
mừng cô nhưng trên thực tế lại là tiệc đính hôn của tôi, vị hôn phu của tôi lẽ ra cũng nên là của cô”.
“Những huân quý Đế Đô mà ông nội mời tới đều là để tăng thêm thể diện cho tôi đấy”
“Cô là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Tu thì đã làm sao? Chẳng phải vẫn bị tôi chèn ép à?”
“Đúng, ông nội của cô, có phải ông nội tôi đầu” Tu Vũ lười nhiều lời với cô ta, “Vị hôn phu cái gì, muốn thì tôi tặng
cho cô là được.”
Tu Nhan chẳng thể nào giữ được nụ cười, gương mặt giận dữ đến tái xanh: “Tu Vũ, cổ..”
Tu Vũ chẳng thèm để ý đến cô ta, rời khỏi nhà họ Tu, đến thắng trường đua xe.
Trường đua xe rất vắng vẻ, chỉ có vài chiếc xe lẻ loi đỗ lại, trên đường đua còn có không ít bụi bẩn và lá rơi, chứng
tỏ đã lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp.

Bởi vì tay đua số một khi đó chết ngay tại chỗ trong vụ tai nạn, mấy năm nay
nhà họ Tu chẳng dành được thứ hạng cao nào trong các cuộc đua, đến năm nay thì trực tiếp từ bỏ luôn.
Ông cụ Tu cũng đã lấy tiền của đội đua chuyển sang cho chị em Tu Nhan.

Nhưng đội đua này là do cha của cô ấy
Tu Thiếu Ninh xây dựng nên, không thể giải tán như thế được.

Tu Vũ chuẩn bị tham gia giải đua F1 năm nay.
Những năm tay bị thương, cô ấy vẫn tham gia huấn luyện trong một số giải đua xe ở cấp bậc thông thường.
Sau khi ngồi vào trong xe Tu Vũ nhắn cho Doanh Tử Khâm một tin
“Bố Doanh, tớ phục thật sự đấy, cậu nghĩ xem cô ta đã khoe khoang những gì với tớ? Khoe khoang chuyện cô ta
giành lấy cuộc liên hôn mà tớ không cần à? Thế chẳng phải là nhặt chiếc giày rách mà tớ không cần nữa sao? Nhà
họ Kỷ làm sao thế? Tớ cứ phải đụng mặt với bọn họ à?”
Đến sáu giờ, thời điểm nên ăn cơm rồi Doanh Tử Khâm mới trả lời lại.
“Cậu còn có liên hôn với nhà họ Kỷ à?”
Tu Vũ nhún vai, sau đó gõ chữ.
“Tớ đã quên béng chuyện đó luôn rồi, tớ chưa gặp Kỷ Vân Đông gì đó bao giờ, ai biết anh ta là lừa hay là ngựa? Tớ
bị cuồng nhan sắc, trông có chút tì vết cũng không được, tớ gặp anh ta rồi tớ sẽ nện thắng một đấm vào anh ta mất.”
Nhìn thấy cái tên đó, Doanh Tử Khâm hơi trầm tư.
Hôm nay cô đã gặp Kỷ Vân Đông, chính là người thanh niên đứng bên cạnh Kỷ Nhất Nguyên.

Hai mươi hai tuổi,
trông cũng bình thường, không có điểm nào đặc biệt cả.

Bàn về năng lực ở mảng nghiên cứu khoa học thì anh ta
thua kém Kỷ Ly xa.

Hơn nữa, anh ta đã bắt đầu hói đầu rồi.
Doanh Tử Khâm cau mày.
“Có cần tôi giới thiệu đối tượng giúp cậu không?”
“Không cần không cần, tớ vẫn muốn chơi bời thêm vài năm nữa.”
“Kế hoạch của cậu?”
“Yên tâm, đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi cái bình trà xanh Tu Nhan nhảy vào nữa thôi”
Doanh Tử Khâm nháy mắt, lại hỏi thêm một câu.
“Vẫn chưa có tin tức gì về bố của cậu à?”
“Không có, nhưng mà cô tớ nói có thể ông ấy không tự mình rời đi, có dấu hiệu là do người làm, tớ đang điều tra”
“Có lẽ không nguy hiểm đầu, yên tâm”
“Tớ biết bố Doanh đang an ủi tớ rồi, tớ không sao”
“Không, bởi vì tôi là một thầy bói”
Trong phòng thí nghiệm D34, Doanh Tử Khâm tựa vào ghế, khẽ cau mày.
Cô đã từng tính vị trí của Tu Thiếu Ninh – bố của Tu Vũ.

Kết quả hơi tương tự khi có tính quẻ bói của Norton.
Không có vị trí cụ thể, điều duy nhất có thể khẳng định là tạm thời ông ấy không gặp nguy hiểm về tính mạng.
Tất nhiên, quả thật hiện tại không phải thứ gì cô cũng có thể tính được, đến lúc năng lực hồi phục thêm chút nữa
rồi tính lại xem sao.

Nếu như vẫn ra quẻ như thế, có lẽ có chuyện phiền phức rồi.
“Bố, bố và Tiểu Ly về nhà đi” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, “Con trong phòng thí nghiệm là được.”
Kỷ Ly lau mồ hôi: “Doanh thần, chị không cần đầu, bày cái giường ở đây là chị ngủ được rồi, bố chị cũng thường
làm như thế”
Lúc bận rộn buổi tối Kỷ Nhất Hàng cũng không về ký túc xá mà ngủ luôn trong phòng thí nghiệm, lần ngủ lâu nhất
là một tháng.

Cho nên mỗi một phòng thí nghiệm đều có bố trí giường xếp.
“Cùng về đi.” Ôn Phong Miên bật cười, “Hôm nay tiến triển rất nhanh, đã được một phần tư rồi, mấy ngày thôi là
sẽ có được kết quả thí nghiệm, không cần vội vã như vậy.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Vâng, thế thì cùng về.”
Cô cúi đầu, lại gửi một tin nhắn cho Phó Quân Thâm.
“Ăn cơm đúng giờ rồi.”
Vài giây sau, có tin nhắn trả lời.
“Bạn nhỏ ngoan thật”
***
Hôm sau.
Năm giờ chiều.
Về cơ bản những vị khách quý được ông cụ Tu mời đến bữa tiệc đều đã đến đủ.

Nhà họ Nhiếp và nhà họ Mạc cũng
cho người tới, bao gồm cả hai người thừa kế là Nhiếp Triều và Mục Duy Phong.
“ông chủ” Quản gia khẽ giọng nói, “Chiêu này của ông đúng là hiệu quả, tuy bọn họ đến đây vì tiểu thư Tu Vũ
nhưng đến lúc đó cũng sẽ chỉ khiến người bên ngoài nghĩ là bọn họ đến đây vì đại tiểu thư thôi.”
Đại tiểu thư, hiển nhiên là chỉ Tu Nhan.
Quản gia lại nói tiếp: “Chỉ sợ đến lúc ấy tiểu thư Tu Vũ sẽ gây chuyện.”
Ông cụ Tu cau mày, lạnh nhạt đáp: “Cứ để nó quậy, chẳng còn cách nào, phải để Tu Nhan được gả vào nhà họ Kỷ
thật yên ổn.

Đợi sau này bù đắp lại cho nó, tính toán mấy thứ đó làm gì.


Nhà họ Kỷ muốn có tiền vốn của nhà họ Tu, nhà họ Tu cũng muốn có phát minh nghiên cứu khoa học của nhà họ
Ký.

Tất nhiên, nếu đối tượng liên hôn là Tu Vũ thì càng tốt nhưng với tính cách của Tu Vũ, chắc chắn cô ấy sẽ
không đến nhà họ Kỷ
“Đi” Ông cụ Tu căn dặn, “Đẩy tôi ra ngoài chào khách khứa.”
Quản gia biết ý bèn đẩy chiếc xe lăn ra ngoài.
Kỷ Nhất Nguyên cũng đã đến từ sớm, sau khi nhìn thấy ông cụ Tu xuất hiện, lập tức tiến lên chào đón.
“Cụ ông.” Thái độ của ông ta vô cùng cung kính, ông ta giới thiệu người thanh niên mà mình dẫn theo, “Đây là con
trai Vân Đông của tôi, khi trước ngài cũng từng gặp qua rồi.”
“Tất nhiên là đã gặp” Ông cụ Tu cũng hiếm khi nở nụ cười, “Nhoáng cái đã mười mấy năm, Vân Đông cũng đã lớn
thế này rồi”
Kỷ Vân Đông có hơi lơ đễnh.

Anh ta đã biết là mình sẽ phải cưới đại tiểu thư nhà họ Tu từ lâu rồi, còn về phần là Tu Nhan hay Tu Vũ thì chẳng quan trọng.

Nhưng anh ta cũng hiểu anh ta không thể nào chịu nổi tính cách của Tu Vũ.
Tu Nhan hiền lành, thế là đủ rồi.
“Bố” Kỷ Vân Đông đột nhiên lên tiếng, giọng nói hơi run rẩy, “Bố xem, đó có phải là Tổng Giám đốc Phó Không?”
“Cái gì?” Kỷ Nhất Nguyên ngây ra, ngẩng đầu nhìn sang.
Người đàn ông mặc bộ tây trang đen phẳng phiu, bên trong là áo sơ mi trắng.

Vẻ ngoài hoàn hảo, dáng người thẳng
tắp.

Những người từng đọc tạp chí tài chính kinh tế sẽ không thể nào không nhận ra Phó Quân Thâm.
“Cụ ông, mọi người còn mời được cả Tổng Giám đốc Phó của Tập đoàn Venus tới cơ à?” Kỷ Nhất Nguyên cũng rất
ngạc nhiên, “Lợi hại thật”
Ông cụ Tu cũng ngây ra.

Ông ta có gửi thiệp mời cho Tập đoàn Venus nhưng thật sự không ngờ là Phó Quân Thâm sẽ đến.
Kỳ Nhất Nguyên đầy Kỷ Vân Đông một cái: “Vân Đông, mau đi đi”
Quả đúng Phó Quân Thâm chỉ là Tổng Giám đốc khu vực châuÁThái Bình Dương của Tập đoàn Venus, cũng chỉ quản lý những
nhãn hàng xa xi du nhập vào nước Hoa.

Nhưng dù sao vẫn là cấp cao của Tập đoàn Venus, chắc chắn sẽ có quen biết với những cấp
cao khácởtổng bộ.

Biết đâu, còn có thể giới thiệu nhà họ Ký đến phòng thí nghiệm cao cấp dưới trướng Tập đoàn Venus thì sao?
Mấy phòng thí nghiệm dưới trướng Tập đoàn Venus là thứ mà đến cả bốn nhà tài phiệt lớnởchâu Âu cũng phải thèm khát.
Kỷ Vân Đông nâng ly rượu, tiến lên trước, phong độ ngời ngời: “Tổng Giám đốc Phó, vô cùng cảm ơn ngài đã đến tham gia tiệc đính
hôn của tôi và tiểu thư Tu Nhan”