Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 460




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Anh nhân viên cũng chỉ mới nhớ ra cái tên Kỷ Ly này.
Ban nãy lúc Trần Tuấn Tiên đến lấy hồ sơ, anh nhân viên còn đang 3lẩm bẩm bảo cái bạn học sinh tên Kỷ Ly này
may mắn thật, lại có thể khiến hiệu trưởng của trường Đại học Đế Đô đích thân tới.1
Tuy đây không phải trường hợp đầu tiên ở Đại học Đế Đô, nhưng mấy năm nay gần như không có.
Nhưng anh ta vừa9 quay đi đối chiếu số liệu cái là quên luôn.
Vẻ mặt Nhan Nhược Tuyết thay đổi ngay lập tức: “Anh nói, hiệu trưởng Trầ3n đã đem hồ sơ của cô ta đi chỗ khác
rồi?”
“Đúng, đem đi rồi” Anh nhân viên cực kỳ chắc chắn: “Nhìn dáng vẻ của hiệu 8trưởng, có vẻ ông rất hài lòng với
bạn học sinh này, giáo sư Nhan, cô xem cái này.”
Nhan Nhược Tuyết đứng vững tại chỗ, cô ta chưa từng thấy sượng sùng và khó chịu đến vậy.

Từ khi cô ta làm việc
ở Đại học Đế đô đến nay, chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này.

Hơn nữa, cô ta dùng cách gửi trả hồ sơ để ép buộc
người khác cũng không phải lần một lần hai.
Không có ai không chịu khuất phục trước chiêu này của cô ta cả.
Chỉ có mấy người có tiếng nói trong nhà họ Kỷ, cao hơn cô ta cũng chỉ có viện trường nội viện và mấy vị viện phó,
cô ta muốn đối phó với ai cũng dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, Trần Tuấn Tiên cầm hồ sơ học bạ của Kỷ Ly đi thì Nhan Nhược Tuyết thật sự chẳng còn cách nào.
Ở Đại học Đế đô, không phải cô ta nói là được.
“Quên chuyện này đi.” Nhan Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn anh nhân viên: “Nếu nó đã không ở khoa Sinh học thì
thôi.”
Cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại, nhấc giày cao gót vội vàng rời đi.
Nếu là bình thường, chắc chắn anh nhân viên sẽ vứt chuyện này ra sau đầu ngay.

Chẳng có ai muốn đắc tội với
Nhan Nhược Tuyết.

Nhưng hiện giờ lại liên quan đến hiệu trưởng trường Đại học Đế Đô, Trần Tuấn Tiên.

So với
Trần Tuấn Tiên, một giáo sư như Nhan Nhược Tuyết quả thực chẳng thấm vào đâu.
Anh nhân viên lập tức báo cáo chuyện Nhan Nhược Tuyết muốn gửi trả hồ sơ học bạ của Kỷ Ly với phòng làm việc
của hiệu trưởng.
Trần Tuấn Tiên nhận điện thoại xong, ông cau mày: “Nhà họ Kỷ này.”
Chẳng trách Doanh Tử Khâm lại đến tìm ông.
Quả thật Đại học Đế đô chẳng thể xen vào chuyện nội bộ của nhà họ Kỷ.
Nhưng hiện giờ Kỷ Ly đã là học sinh của Đại học Đế Đô, vậy thì ông có trách nhiệm phải che chở cho cô bé.
Không thể để Nhan Nhược Tuyết nhổ một mầm cây tốt như vậy lên được.
Trần Tuấn Tiên suy nghĩ giây lát, lại cho gọi mấy vị giáo sư phụ trách lớp thí nghiệm hóa sinh tới, bảo bọn họ để
mắt nhiều hơn đến Kỷ Ly.
*** Nhan Nhược Tuyết quay về phòng thí nghiệm mà khí lạnh trên người vẫn chưa tan đi hết.
Trợ lý thấy mặt cô ta lạnh như băng, không khỏi ngẩn ra: “Giáo sư Nhan, sao thế?”
“Kỷ Ly này may mắn thật đấy” Nhan Nhược Tuyết phì cười: “Cũng không biết trùng hợp làm sao nó lại được hiệu
trưởng Trần để mắt tới.”
“Hiệu trưởng Trần?” Trợ lý cũng biết đến tên tuổi của Trần Tuấn Tiên, há hốc mồm: “Kỷ Ly lấy đâu ra bản lĩnh đó”
Mỗi năm Đại học Đế Đô đều chiêu mộ rất nhiều người, thành tích thi tốt nghiệp của Kỷ Ly không tồi nhưng còn lâu
mới đạt đến mức hiệu trưởng phải đích thân tới.
Thủ khoa của mỗi tỉnh thành cũng chẳng có bản lĩnh ấy nữa là.
“Mặc kệ nó” Vẻ mặt Nhan Nhược Tuyết lạnh lùng: “Tôi không thể xử lý học bạ của nó, nhưng chẳng lẽ không thể
xử lý nó ở phương diện khác à?”
Cô ta nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc gọi quốc tế.
Ba hồi chuông vang lên, bên kia có người bắt máy, người đó nói tiếng Anh, chất giọng Anh rất nặng.
“Ngài Duke.” Nhan Nhược Tuyết lập tức đổi sang giọng điệu cung kính: “Tôi có một chuyện muốn nhờ ngài giúp
đỡ”
“Mời cô Nhan cứ nói”
“Bên phía nhà họ Kỷ có người đang cạnh tranh nghiên cứu với tôi, nếu bọn họ mua nguyên liệu từ ngài, thì tôi hy
vọng ngài có thể phong tỏa kênh cung ứng của bạn họ ”
Cả nhà Kỷ Nhất Hàng nghiên cứu về lĩnh vực hóa sinh.
Một khi kênh mua nguyên vật liệu bị khóa, cho dù bọn họ có khả năng tiến hành dự án nghiên cứu, nhưng “có bột
mới gột nên hồ”.
Duke là một quản lý của phòng thí nghiệm Manuel, ông ta có khả năng này.
“Nguồn cung nguyên liệu?” Duke đồng ý ngay: “Chuyện nhỏ, cô Nhan gửi tên và mã phòng thí nghiệm của bọn họ
cho tôi là được.”
Nhan Nhược Tuyết tìm kiếm trên máy tính, báo cho Duke cả mã phòng thí nghiệm của Kỷ Nhất Hàng và Ôn Phong
Miên.
Lúc mua nguyên liệu đều cần phải khai báo mã phòng thí nghiệm.
Một khi mã phòng thí nghiệm bị liệt vào sổ đen thì không thể mua được nguyên liệu nữa.
“Thật cảm ơn ngài Duke” Nhan Nhược Tuyết thả lỏng: “Nếu cần tôi giúp gì, xin ông cứ nói”
“Trùng hợp ghê, đúng là có chuyện cần đến cô Nhan giúp đỡ” Duke cười nói: “Chúng tôi điều tra được bên phía
phòng thí nghiệm của Hickman đã gửi một kiện hàng đến thành phố Saint, tạm thời không biết bên trong là cái gì?
“Bên phía chúng tôi đã cử người đi cướp nó, cô Nhan ở gần, nếu ngồi máy bay bay qua thì vẫn đến kịp”
Thành phố Saint là một thành phố cảng của một quốc gia gần nước Hoa, bay từ Đế Đô thì chỉ cần nắm tiếng là tới.
Duke lại nói: “Lần bắt cóc trước đã để Hickman chạy thoát, lần này không giết được ông ta cũng phải giải quyết
được trợ lý”
Nhan Nhược Tuyết không kìm được hít ngược một hơi: “Hickman từng bị bắt cóc?”
Chuyện lớn như vậy mà không bị truyền ra ngoài?
“Đúng, ông ta từng bị bắt cóc” Duke khẽ thở dài: “Đáng tiếc, nhóm người đó không thể xử lý dứt điểm ông ta, bằng
không hiện giờ giáo sư đã có thể độc chiếm danh tiếng rồi.”
Giáo sư mà tay Duke vừa đề cập đến tất nhiên là chỉ Manuel.

Nhưng đến giờ, bọn họ vẫn chưa điều tra được rốt
cuộc là Hickman được ai cứu.
Gia chủ của gia tộc Taylor đoán, e là cổ võ giá của nước Hoa đã ra tay.

Điều này khiến bốn nhà tài phiệt lớn của
châu Âu đều rất e dè, hành động khiêm tốn đi nhiều.
“Tôi biết rồi” Nhan Nhược Tuyết suy nghĩ trong một giây: “Tôi sẽ qua đó, nhưng thí nghiệm bên phía tôi vẫn chưa
xong, có thể phải mười một giờ mới qua được”
“Được.” Duke nói: “Lúc đó chắc người của chúng tôi đã giải quyết xong rồi, nếu bên trong kiện hàng không có vật
gì nguy hiểm thì sẽ đưa thẳng cho cô Nhan”
***
Doanh Tử Khâm xác nhận với Trần Tuấn Tiên việc Kỷ Ly có thể tham gia lớp thí nghiệm sinh hóa xong, liền gửi
một văn kiện.
“Tiểu Ly, lớp thí nghiệm sinh hóa sẽ bắt đầu học vào ngày mùng 10 tháng 8, vừa đúng lúc chúng ta làm xong thí
nghiệm, có thể đi học rồi”
Kỷ Ly gật đầu, hơi ngại ngùng: “Cảm ơn Doanh thần, em đã giúp chị một việc lớn?
“Không cần đầu” Doanh Tử Khâm đứng dậy, cô nhướng mày: “Chị có thực lực của mình, em chỉ là người môi giới”
Nếu điểm số của Kỷ Ly không đạt chuẩn thì cũng không có cách nào được vào học lớp thí nghiệm hóa sinh.
“Doanh thần, em đi đâu thế?” Kỷ Ly ngẩng đầu: “Hôm nay mẹ chị báo sẽ làm món gà hồ lô, ngon lắm đấy”
Bà Kỳ không có năng khiếu gì về lĩnh vực nghiên cứu những tay nghề bếp núc lại là đệ nhất.
“Đi nhận món hàng” Doanh Tử Khâm cầm áo khoác đen lên: “Sáng mai em sẽ về, em không ăn cơm tối đầu, nói hộ
em một tiếng với bác gái”
Kỷ Ly cũng không hỏi nhiều: “Doanh thần, chú ý an toàn”
Doanh Tử Khâm rời khỏi nhà họ Ký liền lên máy bay bay đến thành phố Saint.
Sau khi xuống máy bay, cô đã thay đổi diện mạo.
Lần này trợ lý của Hickman đích thân đem nguyên liệu thí nghiệm đến, cô nói với anh ta đặc điểm quần áo của
mình.
Doanh Tử Khâm bước ra khỏi sân bay, gọi xe đi đến bến cảng.
Trên đường đi, cô nhận được điện thoại WeChat của ông cụ Chung.

“Tử Khâm, ông ngoại thông báo cho cháu một
tiếng, thằng súc sinh kia vừa đi gặp Diêm vương rồi” Ông cụ Chung cười lạnh: “Nhưng tiếc là không có ai nhặt xác
cho nó cá, cứ để nó bốc mùi trong nhà xác đi”
Biểu cảm của Doanh Tử Khâm hơi chững lại.
Cô biết người ông cụ Chung nói đến là Doanh Chấn Đình.
Doanh Chấn Đình ra sao, cô không hề quan tâm.
Cho dù tiếp tục điều tra Doanh Chấn Đình, nói không chừng có thể phát hiện ra thân thế thật sự của cô.
Nhưng Doanh Tử Khâm lười chẳng buồn điều tra,
Trước giờ cô đều giữ thái độ thuận theo tự nhiên, đi đến đâu tính đến đó.
Nói theo cách nói của thế kỷ 21 thì cô giống một con cá muối.
“Cháu ở bên ngoài, nhất định phải chú ý, còn nữa..” Ông cụ Chung lại dặn dò ríu rít cả nửa ngày rồi nói tiếp: “Phải
rồi, Tử Khâm, túi trà cháu cho ông, ông uống hết rồi, có kênh mua không? Ngon phết đấy”
“Tự cháu điều chế ạ” Doanh Tử Khâm nói: “Tháng sau cháu gửi qua cho ông một tí”
Ông cụ Chung từ khi về già càng hay thèm ăn: “Được được được, ông ngoại vừa dựng một clip cho cháu đấy, vượt
100.000 lượt chia sẻ rồi, bài viết có lượt chia sẻ nhiều nhất của ông đây
Doanh Tử Khâm: “..”
Cô nghi ngờ, lượt chia sẻ mới là mục đích thật sự của ông cụ Chung.
Lúc đặt chân đến bến cảng đã là mười rưỡi đêm.
So với ban ngày, người ở bến cảng ít hơn rất nhiều.
Có mười mấy chiếc du thuyền đang dừng ở ngoài cáng, còn có một vài chiếc thuyền đánh cá.
Trợ lý của Hickman đợi trong phòng nghỉ, vẫn đang quan sát xem có ai phù hợp với đặc điểm nhận diện quần áo
của cô gái không.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cô gái, người trợ lý rất vui mừng, anh ta vẫy vẫy tay: “Ở đây, ở đây”
Doanh Tử Khâm vừa nhấc chân lên đã khựng lại trong khoảnh khắc, mắt cô nheo lại, làn sương trắng nhạt lướt qua nơi đuôi mắt.
Một chiếc xe chở hàng đang di chuyển bình thường đột nhiên chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, đâm thẳng về phía bến càng.
Đồng thời, có thứ từ trên cao bắn xuống, rạch đối không gian, nhắm thẳng vào đầu của trợ lý.
Là súng bắn tia.