Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 452




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Nhất Nguyên cũng đăng ký tham gia vào thí nghiệm trên đảo năm đó.
Tuy rằng được tuyển, nhưng cuối cùng, ông ta cũng c3hỉ có thể ở ngoài đợi, khu trung tâm là nơi ông ta căn bản là
không thể vào được.
Có điều Kỷ Nhất Nguyên cũng may mắ1n, may mà cuối cùng ông ta không đi vào.

Nếu không, bây giờ người nằm
trên giường bệnh chính là ông ta.
Kỷ Nhất Nguy9ên cũng đi điều tra nguyên nhân tại sao ôn Phong Miên có thể sống sót được, thậm chí, ông ta còn
nghi ngờ liệu có phải có cổ3 y giải cứu ông hay không?
Mấy nhân viên nghiên cứu qua đời năm đó, đến giờ xương cốt vẫn còn có phóng xạ.
N8hất là khói độc DEATH, nhà họ Kỷ cũng cất vào trong góc, không dám động vào.

Nhưng Kỷ Nhất Nguyên điều
tra rất lâu, mọi chứng cứ đều chứng minh Ôn Phong Miên một mình lên thân tàn đến huyện Thanh Thủy.
Sau này có vợ, vợ ông còn dẫn theo con gái lớn bỏ đi.

Không gì thảm bằng.

Nếu còn có ai giúp đỡ Ôn Phong Biên,
ông ta có thể sống ở huyện nghèo Thanh Thủy kia lâu như vậy sao?
Trong mắt Kỷ Nhất Nguyên tràn ngập chết chóc.

Khó khăn lắm ông ta mới có địa vị như bây giờ ở nhà họ Kỷ, ông
ta tuyệt đối không thể vì Ôn Phong Miên mà khiến tất cả công sức biến thành giỏ trúc múc nước được.
Bắt buộc phải trừ khử Ôn Phong Miện.
Vốn dĩ, bên cạnh ông ta có hai cổ võ giả tu vi trên mười năm.

Nhưng khoảng thời gian trước, không biết trong giới
cổ võ có biến động gì đó.

Không được gia tộc mời đến, Kỷ Nhất Nguyên cũng không có tư cách vào giới cổ võ.

Ông
ta chỉ nghe ngóng được là có liên quan đến Tư Pháp đường thôi.
Gia tộc cổ võ từ lớn đến bé đều gọi cổ võ giả đang ở bên ngoài về, chỉ còn lại võ đồ có thực lực kém nhất.
Võ đồ đối phó với đại đen Taekwondo quả thực nhẹ nhàng, đơn giản nhưng cũng không biết có thể ám sát thành
công Ôn Phong Miên không? Âm thầm, lặng lẽ thì tốt, nếu đánh rắn động có thì đúng là được không bằng mất.

“Đi,
lên diễn đàn NOK.” Kỷ Nhất Nguyên cẩn thận suy nghĩ, trầm ngâm: “Treo thưởng trước đi đã, đừng nói là giết ai,
đăng một phần tin tức lên.”
“Chỉ định tay súng hoặc thôi miên sư, sát thủ thì thôi, dễ bị phát hiện lắm.” Tay súng chỉ cần đủ trang bị, có cách xa mấy trăm mét thì cũng có thể bắn vỡ sọ mục tiêu.
Thôi miên sư thì an toàn hơn.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Vâng thưa lão gia.” “Đúng rồi, còn nhà họ Doanh ở thành phố Hộ nữa.” Kỷ
Nhất Nguyên cau mày, “Bây giờ rốt cuộc là thế nào?”
Bởi vì Ôn Phong Miên, ông ta xem hết “Tình vạn dặm”, nhưng kết quả cuối cùng lại không như ông ta nghĩ.
“Lão gia, ngài bảo tôi theo dõi tin tức trên mạng, tôi xem rồi.” Người đàn ông trung niên nói, “Cô con nuôi mà
Doanh phu nhân yêu thương hết mực thực chất là con riêng.

Hình như bây giờ Doanh phu nhân đang nằm viện,
vẫn chưa tỉnh lại.”
“Vậy ư?” Kỷ Nhất Nguyên càng nhíu chặt mày hơn, “Vậy gia chủ đâu?” “Vốn dĩ đã có nguồn gan phù hợp.” Người
đàn ông trung niên trả lời, “Nhưng bây giờ bệnh viện không tìm thấy cô con riêng kia đâu, phẫu thuật chỉ có thể lùi
lại, e rằng nhà họ Doanh không kiên trì được bao lâu nữa.”
“Chậc.” Kỷ Nhất Nguyên cười lạnh, “Thôi bỏ đi, còn định hợp tác với nhà họ Doanh một chút, nhưng xem ra là
không cần thiết rồi.”
Tuy ông ta không buồn đi lôi kéo Doanh Tử Khâm, nhưng cũng không nghĩ đến việc động vào.

Nhà họ Kỷ có hợp
tác với Đại học Đế Đô, Doanh Tử Khâm lại là hạt giống mà Đại học Đế đô rất coi trọng.
“Tôi đã có chút manh mối về dự án thí nghiệm cạnh tranh với Kỷ Nhất Hàng rồi.” Kỷ Nhất Nguyên lại dặn dò,
“Mời Nhan tiểu thư đến đây một chuyến, tôi thương lượng với cô ấy.”
Lần này, ông ta nhất định phải tóm gọn Ôn Phong Miên và Kỷ Nhất Hàng, để cho họ không thể trở mình được nữa.
Sau khi hành lễ, người đàn ông trung niên đi xuống chuẩn bị.
Thành phố Hộ.
Ngày đó, sau khi Doanh Nguyệt Huyên rời khỏi nhà tổ của nhà họ Doanh, cô ta trở về căn nhà Tỉnh Hồng Trinh
thuê.
Nhưng cô ta không thể vào được.
Chủ thuê nói cho cô ta biết, Tỉnh Hồng Trinh trả phòng rồi.

Trên người Doanh Nguyệt Huyên có vài chiếc thẻ, vì
thế, cô ta chỉ đành ra ngân hàng rút tiền.

Song tiền cũng không thể rút được.
Bởi vì những chiếc thẻ này đều là thẻ phụ của Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa.

Dưới sự chèn ép của giới
kinh doanh, tất cả tài sản của nhà họ Doanh đều bị đóng băng hết, cô ta đương nhiên là không thể dùng được.
Doanh Nguyệt Huyên triệt để hoảng loạn.

Trước đây, cô ta muốn thay thế Doanh Tử Khâm hoàn toàn, muốn trở
thành đại tiểu thư nhà họ Doanh, để ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô ta.
Nhưng bây giờ liên tiếp xảy ra biến động, Doanh Nguyệt Huyên chỉ mong nửa đời sau không cần lo chuyện ăn
uống mà thôi.
Nhưng suy nghĩ này cũng không thể thành hiện thực.
Đến một nơi để ở, cô ta cũng không có.
Hôm nay là ngày thứ ba Doanh Nguyệt Huyên lang thang ở bên ngoài.

Trong cơn đói cồn cào, cuối cùng cô ta cũng
đã gọi được cho Tỉnh Hồng Trinh.
Doanh Nguyệt Huyên thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đang ở đâu? Con hết tiền rồi, mẹ có thể cho con ít tiền không?”
“Cô nói cái gì?” Ở đầu dây bên kia, dường như Tỉnh Hồng Trinh rất ngạc nhiên, “Chẳng phải cô là đại tiểu thư của
nhà họ Doanh sao? Liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải quản cô? Tiền do tôi tự lấy được, tại sao tôi phải cho cô?”
Câu này khiến Doanh Nguyệt Huyên như bị sét đánh.
Cô ta không thể tin được: “… Mẹ?”
“Được rồi, tôi sắp phải rời nước Hoa rồi.” Tỉnh Hồng Trinh vẫn còn kiên nhẫn mà nói thêm một câu, “Số điện thoại
này tôi không dùng nữa nên cô đừng có gọi.

Tôi chưa từng nuôi cô, mẹ cô là Chung Mạn Hoa.”
Cuộc điện thoại cứ thế bị cúp.
Gọi lại, chỉ nhận được thông báo là số máy không tồn tại.
Tỉnh Hồng Trinh xóa số điện thoại này rồi.

Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

Cô ta không ra nước ngoài được, cũng không lên đại học được.
Bây giờ trên người cô ta không có tiền, không ai cần cô ta nữa, cô ta nên làm gì bây giờ?
Doanh Nguyệt Huyên mím môi, đến nơi mà cô ta ở hôm qua, chậm rãi ngồi xuống.

Doanh Nguyệt Huyên ôm đầu,
không nhịn được mà khóc thất thanh.

Doanh Nguyệt Huyên không ngốc.

Cô ta biết bức thư kia nhất định được gửi
đến từ bên Doanh Tử Khâm.
Nếu ngay từ đầu, cô ta không làm gì, biết dùng đúng lúc thì tốt rồi.
Nếu cô ta ngoan ngoãn ở nhà họ Doanh, không chọc vào Doanh Tử Khâm thì chuyện cũng không ra nông nỗi này.
Bây giờ cô ta không chỉ không giành được nhiều hơn mà ngược lại, còn mất đi tất cả.

Nhưng trên đời này làm gì có
nếu như?
***
Vân Sơn nhận được tin tức ở thành phố Hộ liền báo cáo cho Phó Quân Thâm: “Thiếu gia, trên người Doanh Nguyệt
Huyên không có nhiều tiền, cô ta bắt đầu đi lang thang rồi.”
Người phụ nữ Tỉnh Hồng Trinh kia cũng thực sự nhẫn tâm, từ đầu đến cuối không để Doanh Nguyệt Huyên vào
mắt.
Không như Chung Mạn Hoa, ít nhất bà ta còn từng yêu thương Doanh Nguyệt Huyên mười mấy năm.

Đúng là mẹ
nào con nấy.
Phó Quân Thâm gật nhẹ, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Bên hải quan thế nào rồi?” “Đang theo dõi sát sao.” Vân Sơn gật
đầu, “Chắc chắn Tỉnh Hồng Trinh không thể quá cảnh được.” Họ vẫn không động đến Tỉnh Hồng Trinh là vì muốn
lợi dụng bà ta, lật đổ nhà họ Doanh.
Tài sản mà Tỉnh Hồng Trinh di dời từ nhà họ Doanh đến lúc đó phải giao cho Doanh Thiên Luật.
Hơn nữa, năm đó chính Tỉnh Hồng Trinh đã xúi bẩy Doanh Lộ Vi ném Doanh Tử Khâm đi, sao họ có thể tha cho bà
ta được?
Qua hơn hai mươi năm là hết thời hạn tố tụng, nhưng chỉ dựa vào việc bà ta tự ý di dời tài sản cũng đủ để tống bà
ta vào tù rồi.
Phó Quân Thâm nhàn nhạt ừm một tiếng.
Lúc chuẩn bị rời đi, Vân Sơn không nhịn được mà quan tâm hỏi một câu: “Thiếu gia, cũng ba ngày rồi anh chưa
gặp Doanh tiểu thư nhỉ?”
Dạo này Doanh Tử Khâm luôn đi theo Ôn Phong Miên xử lý chuyện nhà họ Kỷ, vì thế rất bận.

Phó Quân Thâm
chậm rãi nâng mắt, tựa như cười mà không phải cười.
Giây phút này, Vân Sơn cảm nhận được sự tồn tại của sát khí, chân run lẩy bẩy.
Anh ta lập tức bỏ chạy.
Anh ta câm miệng, anh ta không thể bị ám sát được.
***
Một bên.
Nhà của Kỷ Nhất Hàng.
Kỷ Nhất Nguyên không phải người qua nhưng người của nội viện lại đến.
Nội viện đồng ý đề nghị kia của Kỷ Nhất Nguyên không phải do thiên vị ông ta mà vì đây quả thật là một đề nghị
hay.
Dự án thí nghiệm kia mãi mà không có người nhận cũng là một vấn đề.
Đúng lúc Ôn Phong Miên trở lại, để ông lấy công chuộc tội.

Như vậy, đến khi giao kết quả thí nghiệm cho bên
Châu âu, chưa thí nghiệm được, họ cũng tiện thể đẩy Ôn Phong Miên ngã ngựa.
Nhưng nếu thành công, nội viện sẽ bảo vệ ôn Phong Miên, cử cổ võ giả đến, vả lại còn khen thưởng nữa.
Cạnh tranh ở nhà họ Kỷ khốc liệt như vậy đấy, nếu không có chút bản lĩnh thì đừng hòng tồn tại tiếp.
“Phong Miên, em tuyệt đối đừng nhận thí nghiệm này.” Sau khi tiễn người của nội viện đi, Kỷ Nhất Hàng vỗ mạnh
lên bàn, tức đến bật cười, “Kỷ Nhất Nguyên cố ý.

Ông ta biết thí nghiệm này không ai có thể hoàn thành được nên
cố ý để em làm.”
Bà Kỷ cũng cất lời, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: “Đúng là không thể nhận, nhận là chết đấy.

Em đi hỏi chỗ bố xem
có thể đẩy đi được không.”
Những năm qua, Kỳ Nhất Nguyên giờ quá nhiều trò mèo.

Ông ta mượn một vài dự án thí nghiệm, sử dụng cùng một phương pháp,
khiến mấy đối thủ mạnh của mình ngã ngựa.
Không thể phòng bị nổi.
Đặc biệt là Kỳ Nhất Nguyên đã lôi kéo được không ít nhân tài
“ghiên cứu, nhà họ Kỳ vẫn chưa có ai có thể lực ngang hàng với ông
ta.
Ngược lại Ôn Phong Miên lại không nói gì.

Ông nhìn tài liệu mà nội viện gửi đến, như suy nghĩ gì đó.

“Hai bác không cần lo đâu.”
Doanh Tử Khâm tựa lưng vào ghế, mặt mày lười biếng, “Thí nghiệm này, cháu và bổ sẽ nhận.”