Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 440




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Tuy Giải trí Thiên Hành đã bắt đầu đăng ký phá sản, nhưng vẫn còn không ít nhân viên không biết đi về đâu.
Tu Nhan lăn lộn tron3g giới giải trí mấy năm, vì cô ta là đại tiểu thư nhà họ Tu cho nên Giải trí Thiên Hành cũng
luôn dành cho cô ta tài nguyên tốt nhất.

1
Cô ta cũng biết Lạc Văn Bân là loại người gì.

Có thù tất báo.

Bản thân tiêu tùng cũng phải kéo người khác xuống hố
theo.
Cô ta thậm chí còn không cần phải đi liên lạc với Lạc Văn Bân, chỉ cần bảo mấy nhân viên đi tiết lộ chút tin tức
là Lạc Văn Bân sẽ 3tự biết phải làm gì.
Chuyện ở karaoke Vương Triều lần trước, bản thân cô ta có động tay động chân vào nên mới bị tìm ra bằng c8hứng.
Nhưng lần này thì khác.
Cô ta hoàn toàn tách biệt bản thân ra khỏi vụ này, sẽ không có ai ngờ được cô ta đang thuận nước đẩy thuyền bên
trong.
Gia thần nghe thấy cô ta nói vậy, cũng chỉ gật đầu: “Thuộc hạ quay về trước, nếu đại tiểu thư còn việc gì xin cứ dặn
dò.”
Tu Nhan lạnh nhạt xua xua tay: “Đi đi.”
Sau khi gia thần cáo lui, trong căn hộ chung cư một người chỉ còn lại mình Tu Nhan.

Ánh mắt cô ta sáng bừng, vẻ
mặt lạnh lẽo.
Kể từ khi Doanh Tử Khâm cho Truyền thông Sơ Quang bóc mẽ hết những chuyện Giải trí Thiên Hành đã làm thì tất
nhiên cô ta cũng mất cả công việc lẫn người quản lý.
“Thanh Xuân 101” là hạng mục đầu tư trọng điểm của Giải trí Thiên Hành, nhóm chín người bọn họ là nhóm nhạc
có thời hạn.
Thời hạn một năm đã đến, bây giờ cũng đã giải tán.

Cộng thêm việc “Thanh Xuân 202” cực kỳ nổi tiếng, nổi tiếng
cả ra nước ngoài, cho nên giờ đây căn bản không còn ai chú ý đến cô ta nữa.
Ông cụ Tu không hề cho cô ta bất kỳ sự hậu thuẫn nào trong giới giải trí, dù sao những gia tộc lớn như nhà họ Tu
cũng tuyệt đối không cho phép con cháu tiến vào đây.
Chơi bời thì được nhưng những cái khác thì miễn bàn.
Đồng thời, Tu Nhan cũng rất hối hận.
Từ hè năm ngoái cô ta đã nghe nói đến việc Truyền thông Sơ Quang đổi CEO
Cũng tức là vào thời điểm cô ta gặp Doanh Tử Khâm, Doanh Tử Khâm đã là CEO của Truyền thông Sơ Quang.
Nếu vào lúc ấy, cô ta hạ mình đi kết giao với Doanh Tử Khâm, thì bây giờ đã lấy được hợp đồng hạng A của
Truyền thông Sơ Quang rồi.
Nhưng có hối hận cũng vô ích.
Bạn của Tu Vũ, cũng tức là kẻ địch của cô ta.
Cô ta nhất định phải trừ bỏ.
***
Không ngoài dự liệu của Tu Nhan, Lạc Văn Bân biết được chuyện của nhà họ Doanh và chương trình tìm người
thân “Tình vạn dặm” xong, lập tức bảo nhân viên đi liên hệ với nhà họ Doanh.
Mới hai ngày ngắn ngủi, cảnh sát và kiểm sát viên vẫn còn đang thanh lý tài sản của Giải trí Thiên Hành.
Bên phía tòa án cũng chưa mở phiên, tuy Lạc Văn Bân không thể ra được nhưng ít nhất vẫn có thể liên lạc với
người khác.
Lúc người nhân viên kia đi liên hệ với nhà họ Doanh cũng ẩn ý nhắc đến tiếng tăm của nhà họ Tu.
Nếu như bọn họ có thể tham gia chương trình tìm người thân “Tình vạn dặm” đồng thời chương trình kết thúc
thành công thì sẽ lọt vào mắt xanh của nhà họ Tu.
Chung Mạn Hoa mấy hôm nay ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhận được cuộc điện thoại này, bà ta cũng không kìm được mà kinh ngạc: “Nhà họ Tu?”
Trong hiểu biết của đại chúng, nhà họ Tu thấp hơn nhà họ Mục và nhà họ Nhiếp một bậc, nhưng cũng là đại hào
môn đứng đầu Đế đô.
Nhà họ Doanh bọn họ còn phải đi móc nối với nhà họ Nguyên thì may ra mới có cơ tiến thêm một bậc, giao lưu
được với những gia tộc bậc nhất Đế đô này.
Vậy mà bây giờ lại có thể móc nối quan hệ thẳng với nhà họ Tu ư?
“Chúng tôi cũng hiểu tâm trạng của Doanh phu nhân, bệnh của ông Doanh rất nghiêm trọng, các vị lại không tìm
được gan thích hợp.” Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa lùi một bước mà nghĩ, cho dù Doanh tiểu thư
không thích hợp, thì cô ấy quen biết rộng như vậy, kiểu gì cũng có người có thể giúp được các vị.”
Nghe đến đây, Chung Mạn Hoa do dự một lúc, rồi cũng đồng ý.

Bệnh tình của Doanh Chấn Đình không thể chậm
trễ thêm một giây phút nào nữa.
Tuy các bác sĩ đều nói, nhóm máu của Doanh Tử Khâm quá đặc thù, về cơ bản sẽ không có khả năng tương thích
với Doanh Chấn Đình.
Nhưng thử một lần thì có mất gì? Thử một lần cũng đâu có vấn đề gì đâu, hơn nữa đúng là bà ta không tìm được
Doanh Tử Khâm.
Bà ta chỉ cần lên chương trình “Tình vạn dặm” này nhận sai, cuối cùng sẽ có thể cứu vãn quan hệ với Doanh Tử
Khâm.
Giữa mẹ và con gái nào có chuyện làm kẻ thù cả đời?
“Đơn vị chế tác của chương trình “Tình vạn dặm” đặt tại Đế đô, số sau sắp bắt đầu rồi.” Bên kia lại nói: “Người
muốn lên chương trình này rất nhiều, mong Doanh phu nhân nắm bắt cơ hội, nếu bỏ lỡ thì có thể ông Doanh sẽ
không cứu được nữa đâu.”
Nghe đến đây, Chung Mạn Hoa hoàn toàn hạ quyết tâm, bà ta phải lên chương trình “Tình vạn dặm” cho bằng
được.
Bà ta gọi điện, bảo Doanh Thiên Luật tới trông Doanh Chấn Đình, còn mình đi đặt vé máy bay tới Đế đô.
Một bên khác.
Trong một căn hộ chung cư.
“Thiếu gia.” Vân Sơn xuất hiện không một tiếng động, ôm quyền hành lễ với người đàn ông ngồi trước bàn máy
tính, lúc này mới thấp giọng nói: “Bên phía nhà họ Doanh có động tĩnh rồi, Chung Mạn Hoa đã rời khỏi thành phố
Hộ, đi Đế đô.”
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm hơi nheo lại: “Đi Đế đô vào lúc này?”
Bọn họ vẫn luôn giám sát chuyện nhà họ Doanh, chỉ có điều không nhúng tay vào.
Thậm chí bọn họ đã phát hiện ra từ lâu, lần suy gan cấp tính này của Doanh Chấn Đình là do Tỉnh Hồng Trinh giở
trò.
Doanh Chấn Đình sống hay chết đều là báo ứng tự ông ta gây ra, chẳng có liên quan gì đến bọn họ cả.

Nhưng chỉ
cần nhà họ Doanh không xem Doanh Tử Khâm như công cụ, hoặc kịp thời thể hiện sự hối cải thì Phó Quân Thâm
đều sẽ đi cứu.
Thế nhưng không.
Thậm chí việc Tỉnh Hồng Trinh động tay động chân khiến Doanh Chấn Đình bị suy gan cấp tính, bà ta không chỉ
nhắm đến Doanh Chấn Đình mà còn có Doanh Thiên Luật.
Chỉ cần khiến Doanh Thiên Luật xảy ra chuyện trong quá trình làm phẫu thuật ghép gan, khiến anh ta chết trên bàn
mổ thì nhà họ Doanh có thể nói là đã tuyệt hậu.
Sau khi Doanh Chấn Đình tỉnh lại, cho dù có bất mãn với Doanh Nguyệt Huyên thế nào, cũng chỉ có thể giao toàn
bộ tài sản nhà họ Doanh cho Doanh Nguyệt Huyên.
Chỉ đáng tiếc, Doanh Thiên Luật và Doanh Chấn Đình lại không hề tương thích.
Tính toán của Tỉnh Hồng Trinh không hề vô ích, chỉ e vẫn còn chiếu khác.

Cho nên bọn họ đã cử mấy người đến
bên cạnh Doanh Thiên Luật.
Bọn họ sẽ bảo vệ Doanh Thiên Luật, còn Chung Mạn Hoa và Doanh Chấn Đình thì đừng mơ.

Tất cả đều là tội
nghiệt bọn chúng tự mình gây ra.
Nợ máu trả bằng máu, đây là nhân quả.
“Đúng, Chung Mạn Hoa đi Đế đô là vì muốn tham gia một chương trình tìm người thân.” Vân Sơn tiếp tục báo cáo:
“Bà ta muốn lên chương trình này tìm Doanh tiểu thư, bảo Doanh tiếu thư quay về hiến gan cho Doanh Chấn
Đình.”
Ánh mắt Phó Quân Thâm chợt lạnh hẳn đi.
Trong mắt anh ánh lên sự chết chóc.
Khí thể đột ngột xuất hiện này quá mức mạnh mẽ khiến Vân Sơn buộc phải lùi về phía sau mấy bước, trong lòng
không khỏi kinh hãi.
Anh ta biết võ lực của Phó Quân Thâm rất cao, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy, gần đây hình như lại cao lên không
ít.
Mấy trưởng lão của nhà họ Lâm cũng không có được thứ uy thế này.

Mà mấy trưởng lão đó, tu vi cổ võ cũng phải
trên trăm năm rồi.
“Thiếu gia, nhà họ Doanh đúng là hết lần này đến lần khác khiến em mở mang tầm mắt.” Vân Sơn rất tức giận:
“Anh nói xem đều là người làm cha mẹ, sao lại có loại không xứng làm cha mẹ thế cơ chứ?”
Có cha mẹ thì mang hy vọng đến cho con, còn có loại cha mẹ thì chỉ muốn kiếm lợi trên người con.
“Chẳng có gì lạ.” Phó Quân Thâm thu lại sát khí trên người, lạnh nhạt nói: “Tôi có thể hỏi cậu một câu có liên quan
đến tâm lý học, cậu trả lời rồi sẽ hiểu thôi.”
Vân Sơn gãi gãi đầu: “Thiếu gia, anh nói đi, nhưng mà chưa chắc em đã hiểu đâu.”
Anh ta là một người thô lỗ, bảo anh ta đi trùm bao tải đánh người thì còn được.
Chứ mấy câu hỏi hàn lâm quá, anh ta thật sự nghe không hiểu đâu.
“Cậu là một người bình thường, trước mặt cậu có hai người, cậu nhất định phải đấm mỗi người một cái, không thể
không lựa chọn.” Phó Quân Thâm cầm thìa khuấy, hương trà mông lung che phủ đối mắt anh: “Một người thật thà
lương thiện, một kẻ ác bá từng giết người, cậu đâm ai?”
Vân Sơn không chút do dự, buột miệng nói luôn: “Tất nhiên là người thật thà, không, em…”
“Cậu xem, đây chính là suy nghĩ thật sự của con người.” Phó Quân Thâm thờ ơ nhấc mí mắt: “Trong mắt bọn họ,
Yểu Yểu chính là người thật thà đó, có thể tùy tiện bắt nạt, điều này đã trở thành một suy nghĩ cố hữu rồi.”
“Cho dù người thật thà đó chẳng làm gì sai, cũng vẫn sẽ chọn cô ấy.”
“Hình như đúng là thế thật.” Vân Sơn im lặng một lúc: “Thiếu gia, chúng ta phải làm sao?”
“Không phải bọn họ cần gan thay thế à? Được thôi.” Phó Quân Thâm cười cười, ánh mắt lạnh nhạt: “Đâu phải chỉ
có mình Yêu Yểu là con gái của Doanh Chấn Đình, bọn họ còn có một cô con gái yêu chiều bao năm nữa mà, cũng
có thể đi kiểm tra độ tương thích, đâu thể nhất bên trọng nhất bên khinh thể được.”
Vân Sơn ngẩn người, rồi chợt bừng tỉnh: “Đúng thế, vẫn còn Doanh Nguyệt Huyên, cô ta cũng là con gái của Doanh
Chấn Đình.”
Phó Quân Thâm thản nhiên: “Chỉ đẻ không nuôi, lại gần như suýt lấy mạng của Yểu Yểu, giờ bảo em ấy cứu người,
làm gì có chuyện tốt như thế?”
“Bọn chúng cũng chẳng có cửa động vào Doanh tiểu thư được đâu.” Vân Sơn gật đầu, hỏi ý: “Thiếu gia, thế cái
chương trình tìm người thân kia bảo đài truyền hình tắt luôn nhé?”
“Em đoán là Chung Mạn Hoa muốn lên chương trình là để bán thảm, trói buộc đạo đức, chỉ sợ làm tổn hại đến danh tiếng của Doanh
tiểu thư.”
“Không cần, cứ tiếp tục đi, như mong muốn của bọn chúng.” Phó Quân Tham vấn về cổ áo, môi cong lên, ý cười lạnh lùng: “Muốn
công khai thi công khai, tôi sẽ không để danh tiếng của Yểu Yếu bị tổn
hại.”
Anh ngừng một lúc rồi thản nhiên nói: “Nhưng mà phải đi nói với đài truyền hình một tiếng, đổi trình tự thực hiện, chuyện này bảo
phía Truyền thông Sơ Quang làm là được.”