Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 426




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Mức độ nổi tiếng hiện tại của Doanh Tử Khâm còn cao hơn nhiều so với đợt cô lên sân khấu kết hợp với Vân Hòa
Nguyệt trong chương trình Thanh3 Xuân 202.
Những ngôi sao lưu lượng hàng đầu như Thương Diệu Chi và Tần Linh Du đều kém xa cô.
Trong cuộc thi ISC quốc tế, 1cô đã thi đấu vì nước Hoa, sau đó “một trận thành danh”.
Đồng thời cũng vì vụ đánh bom ở thành phố đại học, cư dân mạng trên toàn c9ầu đều cầu nguyện cho Doanh Tử
Khâm có thể tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên Doanh Tử Khâm xuất hiện trước công chúng kể từ sau vụ nổ ở3 châu u.
Vừa chìm xuống rồi lại xuất hiện dẫn đến hiệu ứng bùng nổ vô cùng lớn.

Những cư dân mạng theo dõi buổi họp
báo trên sóng t8rực tiếp đều đã phát cuồng.
[Doanh thần! Đúng là Doanh thần!!1]
[ài trời, tôi khóc mất! Doanh thần thật sự tỉnh lại rồi! Trời cao phù hộ!]
[Theo như Truyền thông Sơn Quang, Doanh thần chính là người thiết kế ra Mị?]
Sau khi Doanh Tử Khâm xuất hiện, sắc mặt của Lạc Văn Bản bèn trở nên rất khó coi.
Đương nhiên ông ta cũng biết đến Doanh Tử Khâm, không phải nói là cô đã chết tại châu Âu rồi ư? Tại sao vẫn còn
đến tham gia vào chuyên của Truyền thông Sơ Quang?
“Đúng vậy, tôi đã tỉnh lại rồi, cảm ơn mọi người, tôi cũng đã xem những bình luận ở trên mạng.” Doanh Tử Khâm
ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Chắc hẳn mọi người đều biết lý do mà tôi xuất hiện ở đây.

Đó là vì có người đã mạo
danh tôi!”
Nghe vậy, vẻ mặt của Chiêm Hà lập tức thay đổi, cười lạnh: “Cô nói mạo danh thì là mạo danh sao? Tôi còn nói là
cô giả mạo thân phận của tôi đây!” “Quần áo mà tôi thiết kế không chỉ có một chữ “Mị này.” Doanh Tử Khâm lười
nhác dựa vào ghế, không để ý đến Chiêm Hà, ánh mắt cô chỉ chăm chú vào ống kính máy quay.
Ngay khi cô nói ra những lời này, Chiêm Hà đột nhiên ý thức được có gì đó không ổn.
Vì để giả mạo Mị một cách hoàn mỹ nhất, bọn họ đã đặc biệt nghiên cứu kỹ lưỡng bốn bộ lễ phục ban đầu và để các
nhà thiết kế của Truyền thông Thời Đại làm ra những hoa văn giống y hệt.
Sau đó, bọn họ còn tham khảo tất cả các chữ Hán cổ của nước Hoa đến khi không còn bất kỳ hoa văn nào tương
đồng thì mới hoàn thiện sản phẩm.

Có thể nói đó là một kế hoạch kín kẽ không chút sơ hở.
Nhưng… Không chỉ có một mình chữ “Mi” này sao?
Chiêm Hà nắm chặt quần áo của mình, trong lòng có một dự cảm không lành.
“Trên đó còn có mã số.” Doanh Tử Khâm tựa vào ghế sô pha, gõ nhẹ ngón tay lên mặt ghế, mỉm cười: “Xin lỗi vì đã
khiến các người thất vọng.

Tôi không hề dùng một chữ tiếng Hoa nào, mà là tiếng Do Thái!”
Chiêm Hà ngẩng phắt lên, không khỏi kinh ngạc.

Nữ thư ký ngồi bên cạnh lập tức chiếu bản vẽ thiết kế ban đầu
của bổn bộ lễ phục lên màn hình lớn.
Các hoa văn trên cổ áo đều được phác thảo bằng bút đỏ.
Không chỉ có vậy, sáu bộ lễ phục chưa được công bố ra bên ngoài cũng được chiếu hết lên màn hình lớn.
Những hoa văn đó tương ứng với các số từ một đến mười trong tiếng Do Thái.

Nhưng trên Hoàng Kỳ lại không hề
có.

Trên Hoàng Kỳ chỉ có một chữ “Mi”.
[Ha ha ha ha, đây là thao tác đánh lừa của Doanh thần! Bọn ngu ngốc các người không hề ngờ đến, phải không?]
[Nếu là tiếng Do Thái thì tôi tin rồi, đây vẫn luôn là phong cách của Doanh thần
[Doanh thần, vĩnh viễn là thần’ll]
[Mẹ ơi, cô gái này biết quá nhiều thứ rồi.

Hu hu hu! Sinh viên mỹ thuật khóc như chó!]
[U là trời, không ngờ rằng tình thể lại được lật ngược.

Vậy nên là ai đã thiết kế ra bộ lễ phục Hoàng Kỳ, cố ý giả
mạo Doanh thần của tôi sao?]
[Cũng may là ngay từ đầu tôi chẳng về phe nào.

Không có ai thấy rằng mọi chuyện rất đột ngột hay sao? Dù cho là
cùng nhau công kích Truyền thông Sơn Quang thì cũng không trùng hợp vậy chứ?]
Chiêm Hà nhìn lên màn hình lớn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra từng giọt.
Bà ta không hề biết rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Vậy mà vẫn còn có những dấu hiệu khác?
Chẳng phải bà ta đã biến thành một trò đùa rồi sao.

Sau này còn ai trong giới thiết kế dám thuê bà ta nữa?
Chiêm Hà hợp tác với Lạc Văn Bần vì lòng tham của mình, bà ta muốn có một vị trí trong ngành thiết kế.

Cho dù
sau này bà ta không thiết kế gì nữa, thì vẫn có thể có được một chỗ đứng vững chắc trong ngành thông qua các mẫu
thiết kế này.
Bây giờ phải làm sao đây?
Chiêm Hà đổ mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận.
Lạc Văn Bân ở bên cạnh cũng thở phào một hơi.
Cũng may, ngoài mặt, Giải trí Thiên Hành và Chiêm Hà không có bất cứ quan hệ nào.
Trên tay ông ta còn điểm yếu của Chiêm Hà nên cũng không sợ bà ta phản bội.
Ánh mắt của Lạc Văn Bân chuyển màu u ám.
Kế hoạch lần này đã bị phá hỏng rồi! Tuy nhiên, chuyện thiết kế này cũng không thể phá hủy hoàn toàn danh tiếng
của Truyền thông Sơ Quang.

Phần quan trọng nhất vẫn phải chờ Đồng Vũ Phi.

Ông ta không tin rằng Truyền thông
Sơ Quang vẫn còn con át chủ bài nào khác nữa.
***
Buổi họp báo được phát sóng trên mạng nên nhận được sự chú ý rất cao.
Đương nhiên, Tạ Phong chắc là sẽ không thể nhìn thấy.

Bởi vì trước này, giới cổ võ chưa từng quan tâm đến thế
giới bên ngoài, bọn họ cũng không muốn sử dụng điện thoại di động.
Các cổ võ giá cũng rất tự tin, không có họ dẫn đường, không ai có thể tìm được giới cổ võ ở chỗ nào.

Thế nhưng hộ
vệ đã phát hiện người mà bọn họ cần tìm nên lập tức trở về giới cổ võ để báo tin.
Tạ Phong nhìn chằm chằm vào cô gái trên màn hình, xác nhận đây chính là Doanh Tử Khâm.
Gã nhíu nhíu mày: “Rõ ràng là chưa chết, ngay cả quẻ bói của đại trưởng lão cũng sai rồi sao?”
Mấy ngày nay, nhà họ Tạ cũng đã không còn hy vọng gì.
“Nhị thiếu gia, chẳng phải cậu đã nghe Đại trưởng lão nói, ở bên châu Âu cũng có thầy bói, chính điều đó đã làm
gián đoạn quẻ bói hay sao?” Người hộ vệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ quẻ bói đã có vấn đề ngay chính lúc đó.”
“Tốt lắm! Không cần biết ông ta làm sao.” Tạ Phong nhếch miệng cười lạnh: “Lập tức phái người đến buổi họp báo,
bắt cô ta về đây.

Anh cả đã không thể đợi được nữa, tôi cần cô ta ngay bây giờ.”
Buổi họp báo tổ chức ở Để đô, bọn họ từ trong giới cổ võ đi ra ngoài, gấp rút lên đường, sẽ mất một tiếng để đến
nơi, thời gian vẫn còn kịp.
Khuôn mặt của Tạ Phong lạnh như băng.

Gã nhất định phải nhanh chóng đưa Doanh Tử Khâm về giới cổ võ.
Tại buổi họp báo.
“Bà Chiêm Hà đã vi phạm pháp luật khi tự ý sử dụng tên người thiết kế của chúng tôi và tung tin đồn ác ý về
Truyền thông Sơ Quang.” Nữ thư kỷ cầm lại micro: “Chuyện sau này, bộ phận pháp chế của Truyền thông Sơ
Quang sẽ đích thân nói chuyện với bà.”
Chiêm Hà ngồi tê liệt trên ghế, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, không nói được lời nào.
Các bên truyền thông cũng không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển nhanh chóng như vậy.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc tại đây.
Một người phóng viên bước lên và nêu ra câu hỏi sắc bén: “Lẽ nào, chuyện này có thể che đậy việc một số lãnh đạo
cấp cao của Truyền thông Sơ Quang xâm hại nữ ngôi sao hay sao?” “Thật là trùng hợp, tiếp sau đây chúng tôi đang
định nói đến chuyện này.” Nữ thư ký cười lạnh một tiếng: “Tôi muốn xác nhận với nạn nhân một lần nữa, cô thật
sự chắc chắn rằng CEO và mấy vị giám đốc của chúng tôi đã thực hiện hành vi xâm hại thô bạo vào tàn nhẫn với cô
phải không?”
Lần này, người hâm mộ của Đồng Vũ Phi đều thấy không vui.

[Đã lúc nào rồi? Truyền thông Sơ Quang còn ở đây
để thẩm vấn nạn nhân sao?] [Vũ Phi là một cô gái, cô ấy lại tự lôi danh dự của mình ra làm trò đùa ư? Cho dù là
đến cuối, kẻ xấu có nhận được trừng phạt thì cô ấy cũng phải rời khỏi làng giải trí!]
[Tẩy chay Truyền thông Sơ Quang.

Truyền thông Sơ Quang cút đi!] Đồng Vũ Phi rất bình tĩnh: Có phải như vậy
hay không, còn cần tôi phải nói ra sao?”
Cô ta vén tay áo lên, lộ ra vết sẹo trên cánh tay, khẽ rũ mắt xuống: “Đây đều là thủ đoạn của các người.

Tôi có ảnh
chụp, không hề chỉnh sửa!” Nữ thư ký khẽ gật đầu hỏi tiếp: “Cô còn nói chuyện này là do CEO của chúng tôi chỉ thị
phải không? Tất cả đều là do CEO của chúng tôi chủ mưu sao?” Nghe đến đây, trong mắt Đồng Vũ Phi tràn đầy vẻ
châm chọc: “Nếu không phải thì các giám đốc kia sẽ đối xử với tôi như vậy ư?”
“Tốt xấu gì tôi vẫn còn đang nổi tiếng, cũng có nhiều cống hiến cho công ty.

Các người đối xử với tôi như vậy
không khiến cho các nghệ sĩ khác cảm thấy lạnh lòng hay sao?”
Đây là kế hoạch quan trọng nhất của Lạc Văn Bân.

Để chuyện của Đồng Vũ Phi trở thành một quả bom khiến toàn
bộ cư dân mạng đều biết chuyện.
Các nghệ sĩ trực thuộc Truyền thông Sơ Quang cũng sẽ lần lượt ra đi.

Đến lúc đó Truyền thông Sơ Quang sẽ chỉ là
một cái vỏ rỗng, còn có thể làm được gì? [Vũ Phi bình tĩnh như vậy, tôi thật sự rất đau lòng]
[Để một cô gái trẻ phải trải qua loại chuyện này,Truyền thông Sơn Quang đúng là kinh tởm]
[CEO của Truyền thông Sơ Quang là ai thế? Chẳng phải cũng đến đây hay sao?
“Được, nếu đã như vậy, mong cô Đồng nhất định phải nhớ kỹ những gì mà cô đã nói.” Nữ thư ký lại nhếch miệng
cười lạnh: “Ngay sau đây, CEO của chúng tôi sẽ đích thân đổi chất với cô.”
Đồng Vũ Phi cũng cười lạnh: “Được thôi, cứ việc đổi chất.”
Truyền thông Sơ Quang hoàn toàn không đưa ra được bằng chứng, không có bằng chứng thì không có cách nào chứng minh được sự
vô tội.

Nữ thư ký khẽ gật đầu, cười: “Như cô mong muốn.” Lạc Văn Bân cũng cười, đột nhiên lên tiếng: “Không phải CEO của quý
công ty đã đến rồi hay sao? Sao tôi chưa nhìn thấy vậy?”
CEO của Truyền thông Sơ Quang, thực sự dám tới hiện trường?
Vậy sẽ phải chịu bao nhiêu công kích đây? Nữ thư ký không đáp lời ông ta.
Cô ta cúi người, đưa lại micro cho Doanh Tử Khâm trước mắt của mọi người.