Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 414




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Tuy không đến cuộc họp báo cáo nhưng Doanh Tử Khâm vẫn quan tâm, cũng lên mạng đọc bình luận.
Cô nhướn mày.
Thật không 3trùng hợp, cả hai đều đến rồi.
Cô phát hiện bây giờ cũng có khá nhiều nhà tiên tri đấy.
Doanh Tử Khâm tựa vào giường, 1vẻ mặt lười biếng, dùng máy tính để đăng nhập diễn đàn NOK.
Vừa vào, mấy tin nhắn ào ào hiện lên.
[Chỉ Yêu Tiền]: III 9
[Chỉ Yêu Tiền]: Lão đại, tôi bị bắt nạt.
[Thần toán]: Không bước chân ra khỏi cửa mà vẫn bị bắt nạt?
[Chỉ Yêu 3Tiền]: Có một Tập đoàn Venus, bỏ đi, tên của tập đoàn này là gì không quan trọng, dù sao lão đại cũng
không quan tâm đến chuyện này.

T8óm lại họ đầu tư 200 tỷ cho dự án tàu mẹ vũ trụ mà cô nói.
[Chỉ Yêu Tiền]: Tôi chỉ đầu tư 100 tỷ, đây không phải bắt nạt tôi thì là gì? Có phải họ muốn đọ tiền với tôi không?
[Chỉ Yêu Tiền]: Lão đại, đây cũng là gây hấn với cô, trong kho báu của tôi cũng có phần của cô.
[Thần toán]: …
Doanh Tử Khâm nhìn về phía cửa.
Lúc này Ôn Phong Miên đã ngủ rồi nhưng vẫn không ngắt điện.
Vì bây giờ CEO nào đó của Tập đoàn Venus bắt nạt Xander Laurent đang nằm trên sô pha.
Cô có thể dùng điện thêm một lúc nữa.
[Chỉ Yêu Tiền]: Sao tôi có thể nhịn được chuyện này? Đây là khiêu khích!
Doanh Tử Khâm nhướn mày, lúc chuẩn bị trả lời thì lại có tin nhắn mới.
[Chỉ Yêu Tiền]: Tôi nhịn.

Tôi còn muốn ngủ trên vàng.

Tôi không thèm chấp Tập đoàn Venus phá của kia, tôi phải
chế giễu họ, lãng phí tiền!”
Doanh Tử Khâm: “ ”
Quả nhiên vẫn là thằng nhóc ngốc nghếch trẻ trâu kia.
Lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: “Yểu Yểu, ngủ chưa?” Doanh Tử Khâm không muốn nhúc nhích, chỉ trả
lời: “Chưa ngủ, anh vào đi”
Phó Quân Thâm ấn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào.
Cô gái mặc váy ngủ màu trắng, yên lặng tựa lưng trên giường.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong, rơi xuống cẳng chân trắng muốt của cô, tựa như đắp một lớp sa mỏng
vậy.

Dụ hoặc lòng người.
Vẻ mặt Phó Quân Thâm lạnh nhạt, cầm chăn bông bên cạnh lên đắp cho cô.
Sau đó anh ngồi bên cạnh cô, nhướn mày: “Chuẩn bị khi nào chính thức dẫn anh về gặp phụ huynh?”
“Hôm nay anh rõ ràng như vậy, bố em và ông ngoại đều nhìn ra rồi” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, không quan
tâm lắm: “Anh lo lắng cái gì?”
Chuyện Phú Quận Thâm cứu cô ra, ông cụ chung và Ôn Phong Miên cũng đã biết.
Tuy ông cụ Chung ngoài miệng luôn nói cải thảo bị heo húc mất rồi nhưng trên thực tế, ông cụ rất hài lòng với Phó
Quân Thâm.
Phó Quân Thâm hơi trầm mặc một lúc, thấp giọng cười: “Lo lắng đối xử không tốt với em, ngày nào đó em chạy
mất thì làm sao, anh lại cô đơn một mình rồi.”
Anh luôn không có cảm giác an toàn, sẽ lo được lo mất.
Anh cũng luôn cảm thấy là mình không tốt cho nên người thân thiết xung quanh anh mới lần lượt rời anh mà đi.
Vì chuyện này, anh còn đặc biệt đi xem bói, xem xem mình có mệnh cách thiên sát cô tinh gì gì không?
“Đây là lần đầu tiên em yêu, cũng là lần đầu tiên có bạn trai” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, giọng nói lạnh nhạt:
“Nhưng em có thể học cách làm một bạn gái, chúng ta có thể cùng nhau học tập”
“Anh không cần lo, đời này của em, ngoài anh ra sẽ không có người khác”
Một câu ngữ khí bình thường nhưng hệt như sóng to gió lớn, đập vào tai người nghe.
Lông mi Phó Quân Thầm hơi động đậy, đột nhiên bật cười, ấn tay cô: “Em làm tim anh đập nhanh quá, em có
muốn sờ thử không?”
Lần này Doanh Tử Khâm không giãy ra, ngón tay bị kéo qua.

Lồng ngực của người đàn ông rộng, ấm áp mà có sức
mạnh.
Sờ xong, cô ngáp một cái, lười biếng đánh giá một câu: “Cơ bắp không tệ.”
“Hửm?” Phó Quân Thâm cũng tựa vào giường, khôi phục dáng vẻ tản mạn: “Đặc biệt tập cho em đấy, còn cơ bụng
nữa, cung kính chờ đợi được phục vụ bất cứ lúc nào”
Doanh Tử Khâm liếc Phó Quân Thẩm một cái rồi đá anh: “Được voi đòi tiên”
“Được rồi, bàn chính sự.

Dạo này không bình yên, anh đưa em đến giới cổ vũ tu dưỡng một khoảng thời gian” Phó
Quân Thâm vuốt tóc và trán của cô, thấp giọng: “Anh đã liên lạc với nhà họ Diệp rồi, họ sẽ sắp xếp cho em, Vân Sơn
cũng đi cùng em, anh có chuyện phải ra ngoài một chuyến”
Tuy giới cổ vũ rất hỗn loạn, gia tộc lớn, gia tộc nhỏ cũng tranh đấu không ngừng.
Nhưng không thể không thừa nhận, với tình hình trước mắt, giới cổ võ quả thật là nơi an toàn nhất.
Dù là nhóm người có ký hiệu đầu lâu đen kia cũng tuyệt đối không dám bước vào giới cổ võ.
Cổ võ giá tu luyện hơn 200 năm đều ở ẩn rồi.
Không có ai rõ ràng thực lực chân chính của giới cổ võ.
Doanh Tử Khâm ngập ngừng, cau mày: “Em muốn cùng anh.”
“Suyt, nghe lời, chuyện của người lớn, trẻ con bớt xen vào” Phó Quân Thâm lại véo mặt cô: “Anh không muốn em
mệt mỏi quá độ” Doanh Tử Khâm không nhanh không châm: “Mệt mỏi quá độ sẽ có nếp nhăn, người già”
“Lại công kích tuổi của anh?” Phó Quân Thâm quay người lại, ánh mắt hơi sâu: “Yểu Yểu, em nói xem anh có nên
phạt em không?”
Doanh Tử Khâm còn chưa nói gì thì đã bị ôm lấy.
Anh càng gần cô hơn.
Cô có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở và đôi môi của anh.
Lông mi Doanh Tử Khâm hơi run.
Môi anh lướt qua môi cô, cuối cùng chỉ rơi xuống trán cô.
Một tiếng cười nhẹ vang lên.
“Ngủ ngon, bạn gái”
***
Hôm sau.
Tám giờ sáng theo giờ châu u.

Cuộc họp báo cáo dự án tàu mẹ vũ trụ chính thức bắt đầu.

Rất nhiều đơn vị truyền
thông đến cuộc họp báo cáo từ rất sớm.
Địa vị của Hickman trong giới nghiên cứu khoa học và ở châu Âu rất cao, tin tức đầu tay về ông có giá trị rất lớn.
“Có rất nhiều người hỏi tôi vì sao lại thành lập dự án tàu mẹ vũ trụ này” Hickman đẩy kính, mỉm cười: “Mọi người
đều biết, chúng ta thám hiểm vũ trụ mấy chục năm nhưng mới chỉ biết được bề nổi”
“Trong vũ trụ, chắc chắn sẽ có những sinh mệnh khác cùng sinh sống.

Máy móc cũng đã từng bắt được tín hiệu
ngoài vũ trụ nhưng liệu sinh mệnh ngoài vũ trụ có thực sự tồn tại hay không, trong chúng ta không ai từng thấy
qua”
“Tôi vẫn luôn nghiên cứu cơ học lượng tử, hy vọng có thể giúp thế giới giải đáp câu hỏi khó này.

Đây chính là
những gì tôi nghĩ”
Trên màn hình lớn là bài thuyết trình mà trợ lý và vài nhân viên nghiên cứu làm ra.
Bên trong có bản vẽ phác thảo sơ bộ của tàu mẹ vũ trụ do Hickman vẽ và một vài danh từ, kiến thức lý luận chuyên
môn.
Có điều giới truyền thông không hề hứng thú với động kiến thức cơ học lượng tử này nhưng họ chỉ có thể cố nhẫn
nhịn chờ đợi.
Sau khi trình bày xong bản báo cáo, trợ lý nhận lấy micro: “Mọi người có nghi vấn gì, bây giờ đều có thể hỏi”
Giới truyền thông đang nghe đến sắp ngủ gật cuối cùng cũng phấn khích, nhao nhao đưa micro qua, bắt đầu đặt
câu hỏi.
“Giáo sư Hickman, điều gì đã cho ông dũng khí thành lập dự án tàu mẹ vũ trụ? Ông cho rằng trí thông minh của
mình đã đạt đến mức có thể khai phá vũ trụ rồi sao?”
“Giáo sư Hickman, không biết ông có nhìn thấy những bình luận trên mạng xã hội không? Không ít người đều nói
ông đang nằm mơ giữa ban ngày, ông thừa nhận điều này sao?”
“Giáo sư Hickman, tôi không thể không hỏi, ông đã không có vốn rồi, dự án tàu mẹ vũ trụ này lại cần cực nhiều
tiền đầu tư.

Chẳng lẽ ông còn tìm được nhà đầu tư lợi hại hơn gia tộc Pastch
sao?”
Vấn đề sau còn sắc bén hơn vấn đề trước.
Giới truyền thông hỏi những câu này chỉ là để thu hút người đọc chứ không nghĩ đến cảm xúc của Hickman.
Nhưng ông không nổi giận mà ngược lại còn rất bình tĩnh.
Ông đẩy kính mắt, lùi về sau một bước, chắp tay hừ nhẹ một tiếng.
Nhìn xem lúc này, rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc.
“Rất vui vì mọi người đã quan tâm đến dự án tàu mẹ vũ trụ đến vậy” Người chịu trách nhiệm trả lời là trợ lý.

Vẻ
mặt anh ta kích động: “Sau khi gia tộc Pastch rút vốn đầu tư, phòng thí nghiệm phải đối mặt với chuyện đóng cửa”
“Tôi và giáo sư cũng rất khó xử, không biết làm thế nào mới có thể tiếp tục nghiên cứu dự án này”
“Nhưng nhờ phúc của một thành viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, cô ấy kéo được hai nhà đầu tư lớn về
cho chúng tôi” Trợ lý ấn nút, màn chiếu đằng sau hạ xuống: “Mời quý vị nhìn lên màn hình lớn, đây là tất cả số vốn
của chúng tôi.”
“Chúng tôi đảm bảo sẽ không lãng phí một đồng vốn nào, đến lúc đó, chúng tôi sẽ công khai tất cả chi tiêu, mời
mọi người giám sát.”
“Một khi dự án tàu mẹ vũ trụ này thành công, nó sẽ mang lại lợi ích cho cả xã hội”
Người đàn ông trung niên tất nhiên cũng nghe được những lời này, nhưng ông ta chỉ khinh thường cười khẩy.
Hickman vẫn có thể kêu gọi được hai nhà đầu tư lớn?
Hoang đường.
Có ai dám mạo hiểm đắc tội với gia tộc Pastch để đầu tư?
Chỉ cần ông ta tùy tiện nói một câu, không có một gia tộc hoặc tập đoàn nào ở châu Âu đầu tư cho dự án tàu mẹ vũ trụ này.
Thực sự tin là gia tộc Laurent?
Người đàn ông trung niên mất đi hứng thú, lạnh nhạt nói: “Đi thôi”
Quản gia không hề nhúc nhích, ông ta mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hai dãy số trên màn hình lớn, thất thanh: “Gia chủ, ông mau
nhìn đi, đây… đây.” Người đàn ông trung niên cũng dừng bước, rất mất kiên nhẫn mà nhìn qua.