Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 387




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Lông mi của anh rất dài, làn da trắng sứ.

Con ngươi màu hổ phách nhạt sâu hoắm, dường như tỏa ra ánh sáng mê
hoặc người khác.

Giây tiếp t3heo liên nghe thấy giọng nói trầm thấp, anh nhoẻn miệng cười, không nhanh không
chạm đáp lời: “Sắp được hai tháng rồi, bạn gái tương lai1, anh được chuyển chính thức chưa?”
Doanh Tử Khâm ngập ngừng, cô nhướng mày: “Anh theo đuổi thêm đi, em vẫn chưa mềm lòng, đợi e9m mềm lòng
rồi tính tiếp.” “Yểu Yểu, thế thì lòng dạ em cứng rắn thật đấy.” Phó Quân Thâm tóm lấy tay của cô, giọng điệu đùa
giỡn bất cầ3n đời: “Em thử thử xem, trái tim của anh mềm lắm rồi.”
Doanh Tử Khâm mặt không cảm xúc rút tay mình về, sau đó đạp vào chân anh,8 Phó Quân Thâm lùi về sau một
bước, không kìm được mà bật cười: “Được rồi, anh không nói nữa, theo đuổi em cả đời cũng được, nếu không thì
anh chỉ có thể sống độc thân mất.”
Nói đoạn, anh đưa bữa sáng mình đã mua ra, lười nhác đáp: “Có tiểu long bao em thích ăn đấy.”
Doanh Tử Khâm hơi yên lặng: “Lần đầu tiên anh theo đuổi người khác thật đấy à?”
Cô đã xem không ít cảnh phim truyền hình theo lối mòn mà cũng chẳng có cảnh nào như thế này.
“Nói một cách chính xác thì đây là lần đầu thích người khác.” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, kiềm chế suy nghĩ
muốn xoa đầu cô: “Thế nào?”
Doanh Tử Khâm xé mở túi sữa chua: “Vậy thì đúng là không nhìn ra đấy.”
“Ừm, có lẽ…” Phó Quân Thâm nhét một tay vào túi quần, đôi mắt hoa đào nhướng lên, giọng điệu lơ đãng: “Đây
chính là thiên tài không cần thầy dạy cũng tự hiểu.”
Giờ phút này, một âm thanh vang lên phía sau bên phải hai người.
“Xem ra, bệnh của cậu đã khỏe hẳn rồi nhỉ, sự thật chứng minh, thuật thôi miên không có tác dụng nhanh bằng trị
liệu tình cảm.”
Doanh Tử Khâm quay đầu.
Dụ Tuyết Thanh đang đứng cách bọn họ mẩy mét, khẽ mỉm cười.

Dường như anh ta rất thích mặc quần áo màu
trắng, một năm trôi qua rồi mà chẳng thấy đổi sang quần áo màu sắc khác.
“Sao anh vào đây được?” Phó Quân Thâm cũng quay người lại: “Anh dùng thuật thôi miên à?”
Một học viên chỉ được phép đưa một người thân vào trong khu vực cư trú.

Doanh Tử Khâm đã dành cơ hội đó cho
ông cụ Chung.

Vì vậy cho dù là Doanh Thiên Luật thì cũng chỉ có nước đợi đến lúc cuộc thi bắt đầu rồi mua vé vào
cổng
Dụ Tuyết Thanh chỉ mỉm cười, mặt tỉnh bơ không hề biến sắc: “Chuyện nhỏ.”
Doanh Tử Khâm khẽ nhướng mày.

Nếu như nhân viên bảo vệ của chỗ này biết thôi miên sư đứng thứ hai trên bảng
xếp hạng toàn thế giới đã trà trộn vào đây, chẳng biết bọn họ sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ.
Với năng lực của Dạ Tuyết Thanh, thôi miên cả mấy trăm nghìn người trong thành phố đại học cũng chẳng thành
vấn đề.
Doanh Tử Khâm nói: “Đến quán trà trước mặt ngồi đi.”
Trong thành phố đại học có đủ kiến trúc của các quốc gia, mục đích là để đáp ứng được nhu cầu của học sinh các
nước.

Đó là một kiến trúc mô phỏng lại quán trà thời cổ đại của nước Hoa.
Sau khi ba người yên vị ở tầng hai của quán trà, Dụ Tuyết Thanh mới lên tiếng: “Thật ra hôm qua tôi đã đến đây rồi,
sau đó thì sang trường công lập Ylang phía bên kia, xem thử vị thần đồng Irna đó.” Doanh Tử Khâm khẽ híp đôi
mắt phượng: “Có điểm nào đặc biệt không?”
“Tôi có quan sát một lúc.” Dụ Tuyết Thanh gật đầu: “Bệnh của cô ta đúng là chỉ có dùng cách thôi miên mới chữa
khỏi được, quả thật cô ta cũng biết kiến thức của vài thế kỷ trước, rất có khả năng trong quá trình thôi miên kiếp
trước của cô ta đã bị đánh thức.
“Nói là kiếp trước cũng không chính xác, bởi vì đây vốn là một phần ký ức thuộc về cô ta, chỉ có điều đã bị khóa lại
trong tiềm thức mà thôi, thôi miên đã kéo phần ký ức ấy ra ngoài.” “Nhưng phần ký ức ấy không phải ai cũng có
thể có được, bởi vì các trường hợp tương tự như vậy trên thế giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay nên tôi cũng chỉ
từng gặp được một trường hợp.”
“Thôi miên sư có thể đánh thức được phần ký ức ấy thì chắc chắn phải có tiếng tăm trên bảng xếp hạng.”
Phó Quân Thâm khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Lát nữa tôi sẽ cho người điều tra xem.”
“Cho dù thế nào, quả thật cô gái Ina này cũng sở hữu trình độ kiến thức của một nhà khoa học.” Dụ Tuyết Thanh
bưng ly trà lên, khẽ mỉm cười: “Cô Doanh, cô nhất định phải cẩn thận đấy.”
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”
Cô lại ngồi thêm một lát rồi mới đứng dậy: “Hai người trò chuyện đi, tôi đến phòng thí nghiệm của Hickman một
chuyến.”
Chín giờ sáng, Hickman cử trợ lý của mình chờ đợi ở bên ngoài khu thí nghiệm.
Tuy Hickman đã thông báo trước rồi nhưng khi nhìn thấy cô gái trẻ trung như thế, người trợ lý vẫn cảm thấy rất
kinh ngạc, không nhịn được hít vào một hơi.

Cả châu Âu bên này đều biết, chuyện mới mười bảy tuổi mà Irna đã
trở thành nghiên cứu viên của một phòng thí nghiệm khiến cho người của cả lục địa dậy sóng.
Những phòng thí nghiệm kia vẫn không thể nào so sánh được với phòng thí nghiệm của Hickman.

Chẳng phải
điều ấy chứng minh rằng cô gái này còn giỏi giang hơn cả Irna sao?
Phòng thí nghiệm của Hickman tổng cộng có tám tầng lầu phòng làm việc của ông ấy nằm trên tầng cao nhất Sau
khi lên đó, Doanh Tử Khâm gõ cửa.

Hickman đích thân đi ra mở cửa, rất vui mừng chào đón: “Doanh, em đến
đúng lúc lắm, tôi đang chỉnh sửa tài liệu mới nhất của phòng thí nghiệm.”
Doanh Tử Khâm gật đầu rồi bước vào trong.

Bên trong văn phòng rất lộn xộn, chất chồng không ít sách.

Cô lướt
mắt nhìn một lượt, liếc đến vài tờ giấy ố vàng được đặt ở một góc khác của bàn, bên trên có tiếng Anh cổ.
Hickman chú ý đến hướng nhìn của cô, lên tiếng giải thích: “Đó là tài liệu lịch sử vừa được khai quật đợt trước, mới
tu bổ hoàn tất, đáng tiếc toàn được viết bằng tiếng Anh cổ, quá tối nghĩa nên phía phòng phiên dịch vẫn chưa phiên
dịch ra được.”
“Không cần.” Doanh Tử Khâm cầm một tờ trong số đó lên: “Em có hiểu được đôi chút.”
Cô lấy bút ra, nhanh chóng phiên dịch xong tờ giấy đó.
“Doanh, em còn hiểu cả tiếng Anh cổ à?” Hickman đeo mắt kính lên, nhận lấy xem, cảm thấy rất bất ngờ: “Tốt quá
rồi, sau này tôi cũng không cần đi sang bên các nhà khoa học ngôn ngữ nữa, bọn họ chỉ rặt một đám cổ hủ, nói
chuyện phí sức.”
Nghe thấy câu này, Doanh Tử Khâm hơi ngập ngừng: “Thế thì thật sự không được hay cho lắm.”
Có vẻ như cô lại trước phiền phức về cho bản thân rồi.

“Những tài liệu này em cầm lấy cả đi.” Hickman đặt tài liệu
vào trong một chiếc kẹp rồi đưa sang cho cô: “Nhận lấy, tuyệt đối không được tiết lộ nó ra ngoài đầu đấy nhé.”
Ngẫm nghĩ một hồi, ông lại hỏi: “Lát nữa em định đi đâu?”
“Giáo viên bên trường công lập Ylang muốn đưa bọn em đến một phòng thí nghiệm để tham quan.” Doanh Tử
Khâm đáp: “Còn có một căn cứ nghiên cứu nữa.”
Hickman chưa bao giờ để tâm đến những phòng thí nghiệm khác, ông gật gù: “Vậy em mau đi đi, đợi em đọc xong
những tài liệu này, có chỗ nào không hiểu thì quay lại hỏi tôi.”
***
Ba mươi phút sau, Doanh Tử Khâm tập hợp với Đằng Vận Mộng và nhóm Phong Việt.
Lần tham quan này cũng được chia nhóm, mười học sinh trường công lập Ylang cộng thêm Irna và sáu học sinh
người nước Hoa được chia thành một nhóm với nhau.

Đây cũng là lần đầu tiên Doanh Tử Khâm gặp mặt Irna.
Cô đẩy vành mũ lên, nhìn sang bên kia.

Vẻ ngoài của Irna trông rất bình thường nhưng đôi mắt và ánh mắt rất
không hợp với số tuổi mười bảy của cô ta.
“Hôm nay giáo viên không có mặt, chúng tôi đưa các cậu đi.” Một nam sinh tóc vàng kim bước đến, tỏ vẻ rất khinh
thường: “Chỉ không biết là các cậu có vào được hay không thôi.” Chỉ một câu nói đã khiến cho Phong Việt nổi giận,
cậu ta vén ống tay áo định bước lên trước thì bị Đằng Vận Mộng cản lại.

Doanh Tử Khâm đất hai tay vào túi áo,
lạnh nhạt đáp: “Dẫn đường.” Khí thế của cậu nam sinh tóc vàng kim bị chèn ép, cậu ta cười khẩy một tiếng rồi
bước về phía trước.
Sau khi ngồi xe mười mấy phút đồng hồ, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến được căn cứ nghiên cứu.

Irna đi lên trước,
đưa một tờ giấy sang: “Làm phiền rồi tôi đưa những người này vào ”
Nhân viên quản lý ở cổng vào nhận lấy, nhập tên của chủ sở hữu tờ giấy vào máy tính, đôi mắt nhân viên đó sáng
lên: “Tiểu thư Irna, lần trước gặp tiểu thư, cô vẫn là tài khoản cấp E bây giờ giờ đã là cấp C rồi, cô có thể dẫn mười
người vào.”
“Đã nghe thấy chưa?” Cậu nam sinh tóc vàng kim quay đầu, tiếp tục nói với giọng điệu mỉa mai: “Muốn vào căn cứ
nghiên cứu này phải có tài khoản của diễn đàn NOK, chắc đến diễn đàn NOK là gì các cậu cũng chẳng biết đúng
không?”
“Đáng tiếc rồi, tài khoản của Irna chỉ có thể dẫn theo mười người, chúng tôi vừa đủ số lượng, các cậu không vào
được rồi.”
Đúng là Đằng Vận Mộng chưa bao giờ nghe đến diễn đàn này, cô ấy nghiến răng: “Tử Khâm, bọn họ cố ý.”
Kể từ sau khi đến đây, đám học sinh trường công lập Ylang vẫn luôn xem thường bọn họ, rõ ràng là muốn làm cho
bọn họ khó xử.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, đôi mắt lướt qua một vòng.

Cô lấy điện thoại ra, nhấn vào app mà
mình tự chế tạo, đăng nhập vào diễn đàn NOK.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm đến người sáng lập nào đó của
hội kín.
[Thần toán]: Người châu Âu trên diễn đàn NOK nhiều đến thế hả? Người bình thường cũng được phép lên diễn
đàn sao? Còn trở thành thẻ thông hành của nơi khác nữa chứ?
[10]: ??? “Khiếp sợ!
[10]: 0, ý ngài là trang đầu đấy hả? Mạng xã hội phát triển, độ phổ biến cũng tăng lên, đúng là trang đầu có rất
nhiều người, đặc biệt là ở một số lĩnh vực cao cấp đều có không ít người.

Tôi xem thì thấy số lượng người dùng của
trang đầu đã đạt tới năm mươi triệu rồi, trong số đó chín mươi phần trăm là tài khoản cấp E thấp nhất, bọn họ là
thành phần nhãi nhép thôi mà.
[10]: Nhưng về cơ bản bọn họ đều không thể vào được hội kín, cao lắm là đến được tài khoản cấp B, yên tâm yên
tâm đi, thế giới tuyệt mật không phải là thứ mà ai cũng có thể biết được, không vào web ẩn thì nó cũng chỉ là diễn
đàn bình thường thôi.
[10]: Vả lại, sở dĩ người châu Âu đông là bởi vì hội kín khởi nguồn từ châu u, quên mất lúc chúng ta thành lập hội
rồi à? Ngài cũng biết rõ là bên phía nước Hoa vừa có cổ võ lại có cả cổ y, bảo vệ chặt chẽ như thế nên lúc đó tôi
không hề nghĩ đến việc cho hội kín đặt chân vào nước Hoa.
Doanh Tử Khâm khẽ cụp mắt lại.

Quả thật rất nhiều cố võ già lâu năm tu vi cao thâm cũng rất xem thường diễn đàn NOK.

Đến cả
những người lọt vào bàng xếp hạng, phần lớn cũng là người ngoại quốc.

Thể nhưng, trên thực tế nếu như cổ võ già lại xuất hiện trước
ánh mắt của đám đông e là những sát thủ xếp ở năm mươi vị trí đầu trên bảng xếp hạng sẽ phải đổi người.

Có cổ võ giả trấn thủ nước
Hoa, những thợ săn có danh tiếng xâu kia hoàn toàn không dám đặt chân vào.
Irna lạnh nhạt lướt mắt nhìn sáu người một cái, cũng chẳng tỏ thích thú gì, nhấc chân bước vào: “Đi thôi.”
Trong mắt cô ta, chỉ có người đứng đầu bảng xếp hạng tổng toàn cầu mới có đủ tư cách cùng đứng trên bục thi đấu với cô ta.

Những
người này hoàn toàn không xứng cho cô ta để mắt tới.
Một đám học sinh trung học, có tài giỏi đến mấy thì cũng xuất sắc được tới đâu? Đến cả diễn đàn NOK cũng chẳng biết, quà nhiên
nước Hoa đã bị phong bế rồi.

Doanh Tử Khâm ngầng đầu, lạnh nhạt đáp: “Tài khoản diễn đàn NOK đúng không? Được thôi.”