Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 378




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Diễn đàn trường Thanh Trí là nặc danh nhưng cũng cần đăng ký tài khoản.
Lúc đăng ký tài khoản, cần phải nhập mã số học sinh.

Một mã số học si3nh có thể đăng ký được mười tài khoản.
Muốn tiếp tục đăng ký tài khoản mới, bắt buộc phải hủy đăng ký tài khoản trước đó.
Mới đầu, diễn đàn 1nặc danh chỉ là một cách để học sinh giải tỏa áp lực, có lúc còn tổ chức loại trò chơi nặc danh
trong diễn đàn.

Chỉ có điều sau này mọi thứ đã thay 9đổi, trên diễn đàn sẽ xuất hiện một số bài viết bóc phốt, có
một vài bài viết mắng chửi ác ý, gây war.
Những bài viết kiểu này sẽ bị kỹ thuậ3t viên xóa đi và khóa tài khoản.
Có điều hôm nay là thứ hai, kỹ thuật viên phụ trách quản lý diễn đàn đang nghỉ ngơi.
Vì thể Doanh N8guyệt Huyên mới chọn thời điểm này.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta làm ra chuyện kiểu này.

Bài viết có liên quan đến Chung Tri Vãn mà cô ta
đăng lần trước cũng là đổi vài tài khoản, đẩy bài viết lên tốp trước.
Bài viết mà bị chìm xuống, cô ta lại tiếp tục đẩy lên.
Doanh Nguyệt Huyên đăng bài xong thì đến phòng giáo vụ, lấy lý do bà cụ Doanh bệnh nặng để xin nghỉ, sau đó
đến bệnh viện.
Vì thế, cô ta căn bản vẫn chưa biết trong trường Thanh Trí đang dấy lên một cuộc náo động chưa từng có.

Cô ta
càng không biết được bên dưới bài viết của cô ta, bao gồm cả bài viết chính, bình luận hàng đầu, nhìn qua đều là
tên cô ta.
[Doanh Nguyệt Huyên]: Đúng là không biết người như vậy, dựa vào đầu mà Giang Nhiên và Tu Vũ lại đi theo cô
ta, không nhận ra cô ta rất đạo đức giả à?
[Doanh Nguyệt Huyên]: Thấy chết không cứu cũng xứng làm bác sĩ? Nếu đăng tin này lên Weibo, không biết người
ta sẽ nói thế nào nữa?
[Doanh Nguyệt Huyên]: Bà cụ vô tội biết bao.

Dù có thù hận thể nào, không thể buông xuống được à? Tôi đúng là
ghê tởm Doanh Tử Khâm mà.
Đây là bình luận hàng đầu.
Sau đó, người hùa theo, ép buộc đạo đức nhiều lên thì lại xuất hiện cái tên Doanh Nguyệt Huyên.
[Doanh Nguyệt Huyên]: Tại sao các cậu lại mắng Doanh Tử Khâm? Doanh Tử Khâm là em gái tôi tôi còn không
hiểu được em ấy có nỗi khổ gì trong lòng ư?
[Doanh Nguyệt Huyên]: Tuy rằng em ấy có chỗ làm không đúng, em ấy chỉ hơi lạnh lùng thôi, các cậu đừng chỉ
trích em ấy nữa.
Hai bình luận này, tuy rằng Doanh Nguyệt Huyên cũng ẩn danh nhưng cách xưng hô của cô ta đã bộc lộ thân phận
của cô ta rồi.
Vì thế phía dưới còn có một đống bình luận khen cô ta tốt bụng.
Nhưng bây giờ, sau khi chuỗi số và chữ cái nặc danh kia biến thành tên thật, đặt những bình luận này cạnh nhau
liền biến thành trò đùa.
Tu Vũ còn đang trong trận khẩu chiến, vừa nhìn thấy tên thật trên diễn đàn, cô ấy nhanh chóng nhìn lướt qua tên
những người kia rồi bật cười.
[Tu Vũ]: ???
[Tu Vũ]: Doanh Nguyệt Huyên, có phải cậu bị tâm thần phân liệt không? Hay là cậu bị đa nhân cách? Tự trả lời bài
viết của mình vui lắm à?
[Tu Vũ]: Đúng là khiến người ta phải trầm trồ.

Bình thường thì làm bộ hiền lành, tốt bụng, mục tiêu đích thực chính
là thế này? Ngoài Tu Vũ ra, chưa có ai trả lời bài viết, hiển nhiên đều bị chấn động.
Diễn đàn nặc danh của trường học đã có mười năm lịch sử, chưa từng xảy ra chuyện như thế này.
Các học sinh chưa nghĩ đến phương diện hack.

Ai rảnh mà đi hack diễn đàn trường chứ?
“Anh Nhiên!” Một bên, cậu đàn em cũng mới phản ứng lại, huých Giang Nhiên một cái, vẻ mặt hơi hoảng sợ: “Anh
Nhiên, trời đất, diễn đàn của chúng ta công bố danh tính thật rồi.”
Giang Nhiên cũng đang bình luận, nghe đến đây thì hiếm khi ngẩn người: “Cái gì?”
“Anh Nhiên, anh tự xem đi” Cậu đàn em chỉ màn hình nói: “Anh nhìn bên phải bài viết anh đăng đi, xuất hiện tên
của anh đấy.

Anh Nhiên, anh đăng gì vậy?”
Cậu ta xáp qua nhìn.
[Giang Nhiên]: Còn nói nhảm thêm một câu nào nữa, cẩn thận đêm trăng mờ, ngày gió to nào đó, anh Nhiên úp sọt,
đánh vỡ đầu mày.
[Giang Nhiên]: Anh Nhiên không theo cô ấy, chẳng lẽ theo mày? Mặt mũi mày lớn thế à?
[Giang Nhiên]: Ngoài bố Doanh ra, anh Nhiên là đỉnh nhất! Không chấp nhận phản bác.
Vốn những lời này không có vấn đề gì, các đàn em thường xuyên tâng bốc như vậy.
Nhưng sau khi đính kèm tên người thì rất chi là sai trái.
Giang Nhiên: “…”
Cậu đàn em yếu ớt nói: “Anh Nhiên, không ngờ anh là người như vậy.

Em còn đang nghĩ ai lại cướp lời của em như
thế?
Cậu ta cứ tưởng là bạn có cùng chí hướng, chuẩn bị gửi tin nhắn riêng, kết nghĩa anh em.
Kết quả không ngờ xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.

Giang Nhiên thẹn quá hóa giận: “Cút!” Cậu ta tức đến đỏ
bừng tai, trùm áo lên đầu, tựa vào tường im lặng.
“Bố Doanh, thấy tớ nói chuẩn không?” Tu Vũ chậc chậc: “Tớ đã bảo là Doanh Nguyệt Huyên mà, nhưng thực sự
không ngờ cô ta có thể đa nhân cách như vậy.”
Ngừng một lúc, cô ấy lại hỏi: “Đúng rồi, cậu bảo tớ đừng nhìn vào mắt của cậu ta, chẳng lẽ là vì thần kinh cậu ta có
vấn đề?”
“Không phải” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt: “Tôi sợ cô ta ám thị tâm lý cậu, thôi miên cậu”
Sắc mặt Tu Vũ khẽ thay đổi: “Cậu ta còn biết thôi miên ư?”
Tuy Tu Vũ biết giới cổ võ và cổ y nhưng cô ấy không có tài khoản trên diễn đàn NOK chứ đừng nói là vào hội kín.
Tài khoản cấp A của nhà họ Tu nằm trong tay bố Tu Vũ.
Bố cô ấy tiếp nhận từ tay ông cổ cô, vì thế tên đăng nhập và mật khẩu đến ông cụ Tu cũng không rõ.

Thậm chí, ông
cụ Tu còn không biết diễn đàn NOK là gì.
Bổ Tu Vũ mất tích, tài khoản cũng biến mất.

Đây cũng là nguyên nhân mà mấy năm nay nhà họ Tu có xu hướng suy
tàn.

Không vào được diễn đàn NOK sẽ tổn thất rất nhiều tình báo và mối quan hệ.

Những người ở web ẩn mới thực
sự là đại lão quốc tế.
“Ừm, yên tâm” Khuôn mặt Doanh Tử Khâm lười biếng: “Giờ cô ta không còn thôi miên được nữa rồi, vốn dĩ cũng
không lợi hại là bao”
Thôi miên sư giỏi có thể thôi miên ngược lại những thôi miên sự khác, khiến cho tinh thần và sức chú ý của người
bị thôi miên không thể tập trung.

Chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến thôi miên sư, đến nỗi khiến họ sau
này không thể thôi miên người khác nữa.
Vì thế, bảng xếp hạng thôi miên sư là bảng xếp hạng thợ săn ổn định nhất.
Không giống với bảng xếp hạng sát thủ, sát thủ có xếp hạng thấp nếu may mắn thì có thể giết chết được sát thủ có
xếp hạng cao.
Tu Vũ còn đang định nói gì đó thì trước mặt cô ấy có thêm một quyển sách ôn luyện đề.
Doanh Tử Khâm giơ tay chống đầu: “Giải đề đi, tôi giám sát cậu”
Tu Vũ: “..”
***
Năm giờ Doanh Nguyệt Huyên trở về trường học
Lúc này, lớp xuất sắc đang trong giờ tự học.
Nhưng cô ta vừa vào lớp, tất cả học sinh đều ngừng làm bài, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Trong ánh mắt có sửng sốt, có chán ghét còn có không thể tin nổi.
Rất phức tạp.
Doanh Nguyệt Huyên đi đến chỗ ngồi của mình, đặt sách xuống sau đó vỗ vỗ bạn cùng bàn, chậm rãi hỏi: “Hôm
nay xảy ra chuyện gì à?”
“Doanh Nguyệt Huyên, cậu còn ghê tởm hơn cả Chung Tri Vãn nữa” Nữ sinh ngồi cùng bàn tựa như dính vào thứ
gì bẩn thỉu vậy, hất tay Doanh Nguyệt Huyên ra: “Cậu còn tỏ vẻ vô tội?”
Tim Doanh Nguyệt Huyên thất lại nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, chỉ là thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt:
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói gì?” Nữ sinh cười lạnh một tiếng: “Cậu không biết mình đã đăng bài gì hay là không biết diễn đàn nặc
danh của trường mình chuyển sang chế độ tên thật rồi?”
Lần này, cuối cùng Doanh Nguyệt Huyên cũng biến sắc.
Chế độ tên thật?!
Ngón tay cô ta run rẩy, lấy chiếc điện thoại trong cặp sách ra, lập tức mở diễn đàn trường học.
Sau khi nhìn thấy tên mình rõ ràng treo trên diễn đàn, mắt cô ta tối sầm lại.
Bài viết mới nhất đang mắng cô ta đã có hàng nghìn bình luận.
Bài viết này do Tu Vũ đăng.
Đặc biệt ghép bài viết mà Doanh Nguyệt Huyên hai mặt đăng lên thành một bức ảnh.
“Ghê tởm quá đi mất.

Trước tiên không nói Doanh Tử Khâm thấy chết không cứu, Doanh Nguyệt Huyên, cậu định
vừa đóng vai thiện vừa đóng vai ác à?”
“Tôi có chứng cứ thực tế chứng minh nhà họ Doanh có ao rồi, nếu không sao toàn hoa sen trắng vậy? Đóa sau còn
to hơn đóa trước, tôi ngửi thấy mùi sen khiến người ta buồn nôn rồi”
Doanh Nguyệt Huyên càng đọc, ngón tay càng run rẩy.
Tại sao lại như vậy?
Nhiều năm qua, diễn đàn trường Thanh Trí chưa từng xảy ra tình huống như thế này,
Doanh Nguyệt Huyên đột nhiên nhận ra mình đã bỏ qua một điểm mù.
Cô ta mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Sau khi ra khỏi lớp, cô ta lại gọi điện cho Bùi Thiên Ý.
Điện thoại vang lên năm tiếng, đầu dây bên kia mới nhấc máy: “Nguyệt Huyên?”
“Đàn anh, em có một vấn đề” Doanh Nguyệt Huyền thấp giọng nói: “Anh nói với em, qua lời giới thiệu của giáo sư Đại học Để đô, Doanh Tử Khâm đến nhóm của anh để thảo luận, có phải em ấy… có phải em ấy biết chút kỹ thuật
máy tính không?”
Bùi Thiên Ý hơi trầm mặc giây lát: “Có biết một chút”
Anh ta không nói cho Doanh Nguyệt Huyên biết chuyện Hickman bị bắt cóc.

Chuyện như thế này với phòng thí
nghiệm mà nói cũng là một bí mật chứ đừng nói là người ngoài như Doanh Nguyệt Huyên.

“Em biết rồi” Doanh
Nguyệt Huyên hít sâu một hơi: “Cảm ơn đàn anh”
Cô ta đứng nguyên tại chỗ, hơi ngẩn người.
Thì ra lần đó không phải là cô ta nhập sai chương trình mà là lúc tấn công máy tính của Doanh Tử Khâm, cô ta bị
phản kích.
Bắt đầu từ lúc đó, Doanh Tử Khâm đã biết được bộ mặt thật của cô ta rồi.
Chẳng trách…
Doanh Nguyệt Huyên cấu chặt lòng bàn tay, trở về lớp học.

Nữ sinh rõ ràng là không muốn ngồi cùng bàn với cô ta
nữa.

Thấy vẻ mặt thất thần của cô ta, nữ sinh cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Cậu cũng muốn thôi học?”
Doanh Nguyệt Huyên chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Cô ta lạnh nhạt liếc nữ sinh kia một cái, hỏi ngược lại: “Tại
sao tôi phải thôi học?”
Chỉ vì sụp đổ hình tượng, bị chế giễu, bị mắng chửi?
Cô ta không phải Chung Tri Vãn, không yếu ớt đến vậy.
Cô ta giành được suất vào vòng chung kết quốc tế, kỳ thi trung học phổ thông quốc gia với cô ta mà nói cũng rất
đơn giản.
Thôi học?
Cũng chỉ có đại tiểu thư chưa từng trải qua bất kỳ sóng gió nào như Chung Tri Vãn mới làm thế thôi.
Sắp tốt nghiệp rồi, sau này những người này sẽ không có bất kỳ giao lưu gì với cô ta.

Chỉ cần cô ta vẫn còn là đại
tiểu thư nhà họ Doanh, danh tiếng bị hủy thì hủy đi, cô ta không quan tâm.

Doanh Nguyệt Huyên cũng không để ý
đến nữ sinh kia nữa, lấy một bộ đề rồi bắt đầu làm.
***
Buổi tối tan học, Doanh Tử Khâm đến nhà họ Chung.
Ông cụ chung và Doanh Thiên Luật đang ngồi bên bàn ăn đợi, còn người làm đang bận rộn trong phòng bếp.
“Tử Khâm, ngồi đi, ngồi đi” Ông cụ Chung đặt điện thoại xuống: “Hôm nay hầm canh nồi đất cháu thích ăn đấy.”
Doanh Tử Khâm gật đầu, ngồi xuống.
Cô nhìn ông cụ Chung một lúc, ánh mắt lại chuyển sang người Doanh Thiên Luật, mắt phượng trong phút chốc híp
lại.
Doanh Thiên Luật vô thức cầm một tờ giấy lên: “Trên mặt anh có gì à?”
Cô gái không trả lời, chỉ nhìn anh ta như suy nghĩ gì đó.
Doanh Thiên Luật vô cùng căng thẳng: “Tử Khâm?”
Một phút sau, Doanh Tử Khâm mới dời mắt, rũ mi.

Chuyện nhỏ cô không bao giờ tính, dù sao thì chuyện nhỏ sẽ
không có ảnh hưởng gì quá lớn, không cần phải lãng phí năng lực thần toán vào việc như vậy.
Vì thế ban nãy cô tính xem trong hai tháng tới, ông cụ Chung có xảy ra chuyện gì không, cũng tiện thể tính cho
Doanh Thiên Luật luôn.
Ngược lại anh ta lại xuất hiện rắc rối.
Tháng sau, Doanh Thiên Luật có một kiếp nạn.
Nếu may mắn, cả đời tàn phế.

Nếu bất hạnh thì sẽ mất mạng.
Tuy rằng có hai kết quả nhưng đều không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
“Tử Khâm, nào” Ông cụ Chung cười cười, đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt cô: “Đây là Thiên Luật làm cho cháu
đấy.

Thằng bé ở nước ngoài nên một mình nấu cơm, tay nghề không tệ đầu”
Sắc mặt Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, nhẹ nhàng than: “Cảm ơn”
Cô đưa ra lời tiên đoán, với cô mà nói thì không nhằm nhò gì bởi vì chuyện này không được coi là trực tiếp nhúng
tay vào xoay chuyển nhân quả.
Tiên trị từ trước đến nay vẫn khó để thay đổi.
Trừ phi có thầy bói giỏi có thể xoay chuyển nó.

Vì thế bài viết mà cô đăng lên cũng chỉ là lời cảnh báo mà thôi.
Giống như Xander Laurent trước đây, dù gia tộc Laurent có bảo bọc thế nào, anh ta vẫn chết trong một cuộc ám sát.
Nhưng giống như thành công xoay chuyển kiếp nạn của Thượng Diệu Chi, cô phải trực tiếp ra tay.
Lúc này Doanh Thiên Luật mới thở phào nhẹ nhõm: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Doanh Tử Khâm đặt đũa xuống, ngẩng đầu: “Tháng sau anh có kế hoạch gì?”
“Tháng sau?” Doanh Thiên Luật cau mày, ngẫm nghĩ: “Anh vẫn ở thành phố Hộ, có điều tháng sau là ngày giỗ của
ông nội, anh muốn đến thăm mộ ông”
Doanh Tử Khâm hơi ngẫm nghĩ một lát: “Lúc nào?”
Doanh Thiên Luật nói: “Ngày 28 tháng 4, Tử Khâm, em muốn đi cùng ư?”
“Hỏi thôi” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt: “Không đi.”
Ông cụ Chung thở dài một hơi: “Nếu ông cụ Doanh còn sống thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện đến vậy?
“Đúng rồi, Tử Khâm” Doanh Thiên Luật nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Hôm nay mùng 8 rồi, ngày 24 là lễ
thành niên của em.

Anh và ông ngoại muốn tổ chức một bữa tiệc cho em, em thấy thế nào?”
“Tiệc thì không cần đầu” Doanh Tử Khâm lắc nhẹ: “Người trong nhà cùng ăn một bữa là được rồi”
Doanh Thiên Luật gật đầu: “Cũng được”
Lúc này, điện thoại vang lên, anh ta nghe máy.
Bên đó chỉ nói một câu.