Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 341




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vốn Doanh Thiên Luật cho rằng mình nằm mơ thấy Doanh Tử Khâm bị rút máu tới chết chỉ là một việc ngẫu nhiên
mà thôi.
Sau khi nhìn thấy3 Doanh Tử Khâm không hề bị làm sao cá, anh ta cũng không còn quan tâm tới giấc mơ này nữa.
Dù sao thì đó cũng không phải là ký ức đẹp 1đẽ gì cả.
Nhưng hai ngày hôm nay, anh ta lại bắt đầu nằm mơ, hơn nữa còn mơ giống hệt lần đó.
Giống như lần đầu tiên, Doanh Thi9ên Luật muốn tỉnh khỏi giấc mơ, nhưng anh ta không thể làm được, anh ta nhất
định phải trải qua toàn bộ giấc mơ.
“Mơ gì vậy hả?” Ông cụ3 Chung quan tâm hỏi: “Ác mộng à? Đừng sợ, chỉ là giả mà thôi.”
Doanh Thiên Luật nghe xong, cười khổ đáp: “Sợ rằng chưa chắc như vậy.”
Trước đây anh ta cũng từng nằm mơ, thế nhưng anh chưa bao giờ gặp giấc mơ nào chân thật tới vậy.” “Cháu có cần
phải uống thuốc hay không?” Ông cụ Chung ngẫm nghĩ rồi nói: “Để ông hẹn một bác sĩ Đông y cho cháu, chữa thử
xem sao.” Doanh Thiên Luật gật đầu: “Cảm ơn ông.”
Anh ta tới Đế đô không chỉ là vì mục đích đi cùng với ông cụ Chung mà còn vì ở Đế đô có một vị đại sự phong thủy
vô cùng nổi tiếng.
Đế đô có một liên minh phong thủy, có người dùng Chu Dịch, cũng có người dùng bài Tarot
Vị đại sư phong thủy kia chính là nhân vật hàng đầu ở trong liên minh phong thủy.
Doanh Thiên Luật đã hẹn trước qua mạng rồi, anh ta muốn tới tìm vị đại sự phong thủy kia để giải mã giấc mơ.
Trước đây anh ta chưa từng tin vào những chuyện này.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, chúng ta cùng xem chương trình nào.” Ông cụ Chung tươi cười hớn
hở bật máy tính lên, tìm chương trình “Chấp nhận hình phạt của thần học đi” ở trên đài B.
Ông đã xem mấy chục lần rồi nhưng vẫn chưa cảm thấy chán.
Ông còn cắt một đoạn video chỉ có Doanh Tử Khâm ra, đăng lên tài khoản Weibo của ông.
Video này lập tức trở thành bài viết được tương tác nhiều nhất trên Weibo của ông.
Ngày nào ông cụ Chung cũng nhắn tin cho tổ sản xuất, giục bọn họ mau làm phần hai đi.
Doanh Thiên Luật cũng lấy lại tinh thần, kéo cái ghế tới: “Vâng.”
***
Nhà họ Lăng ở phía đông Đế đô, đây là một căn từ hợp viện rất rộng.

Trong sân có đủ các loại trang bị dùng để nấu
nướng ngoài trời, còn có cả một cái giếng và một cây cổ thụ cao lớn.
Nghe nói tòa nhà này là kiến trúc từ triều Minh, Lăng Trọng Lâu phải tốn rất nhiều tiền mới mua được.
Giới cổ võ ngăn cách với thế giới bên ngoài, Lăng Trọng Lâu thường xuyên dẫn Giang Họa Bình tới ở nơi này.
Lăng Miên Hề thích chạy ra ngoài nên cô ấy cũng có một phòng riêng ở đây.
Phòng của Doanh Tử Khâm nằm ngay bên cạnh phòng của Lăng Miên Hề.
Cô liếc nhìn điện thoại một cái, Dụ Tuyết Thanh gửi địa chỉ tới cho cô.
Đó là một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Phó Quân Thâm tựa ở cạnh cửa, thấy Doanh Tử Khâm bắt đầu thu dọn đồ đạc, mở mắt ra: “Không phải chứ, Yểu
Yểu, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, em bận rộn làm chuyện gì vậy hả?”
“Em đi gặp một người.” Doanh Tử Khâm đáp: “Chốc nữa em sẽ về.”
Nếu như đã nhận lời thì dù như nào cô cũng phải thực hiện.
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm khẽ híp lại, vẫn nói với thái độ tùy ý: “Ai vậy?” Doanh Tử Khâm đã dọn đồ
xong, ngáp một cái, không hề che giấu: “Anh em của anh.”
Phó Quân Thâm khẽ giật mình: “Là Tuyết Thanh?”
“Vâng.” Doanh Tử Khâm không hề che giấu: “Có qua có lại, giúp đỡ anh ta một phen, tới đó chăm sóc một người
bệnh cho anh ta.”
Phó Quân Thâm mở mắt ra: “Nam hả?”
Doanh Tử Khâm đeo ba lô lên: “Là nữ.”
“Nữ…” Phó Quân Thầm dừng lại vài giây, bên dưới vẻ mặt tùy ý là đôi mắt đào hoa mở lớn, anh cong môi cười nói:
“Xem ra Yểu Yểu của chúng ta ăn cả nam lẫn nữ.”
Doanh Tử Khâm dừng bước lại, nhìn về phía anh, trong đôi mắt phượng mờ mịt không bộc lộ rõ cảm xúc như tỏa
ra sương mù mờ ảo.
Phó Quân Thâm cảm thấy vị diệu, anh ngồi thẳng lên, khôi phục lại vẻ nghiêm túc: “Tại sao em lại nhìn anh như
vậy hả?”
Từ sau ngày hôm đó, dường như càng ngày anh càng không thể hiểu được tính cách của người bạn nhỏ này.
Doanh Tử Khâm không nhìn anh nữa, đi ra khỏi phòng, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.
Không biết là ai mới là người ăn sạch cả nam lẫn nữ.
Còn đổ thừa cho cô nữa.
***
Lúc Doanh Tử Khâm đi tới căn hộ kia thì đã là một tiếng sau.
Cô gõ cửa.
“Cô Doanh.” Dạ Tuyết Thanh vội vàng đi tới mở cửa: “Mời vào.”
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, đeo một chiếc kính gọng vàng, dù đã hai lăm hai sáu tuổi nhưng nhìn vẫn đơn thuần
như một người thiếu niên.
Doanh Tử Khâm gật đầu, thay dép đi vào trong.
Trong phòng khách, một thiếu niên đang ngồi trước khung tranh, cầm bút nghiêm túc vẽ tranh.
“Cô ấy là Vân Hòa Nguyệt.” Dụ Tuyết Thanh nói: “Đây không phải là tên thật của cô ấy, sau khi rời xa bố mẹ, cô ấy
tự lấy nghệ danh này cho mình.”
Doanh Tử Khâm chớp chớp mắt, nhìn sang.
Vân Hòa Nguyệt là kiểu người tĩnh lặng.
Vẻ đẹp của cô ấy không phân biệt giới tính, vậy nên đóng vai con trai cũng không hề tạo cảm giác khác lạ gì cả.
Doanh Tử Khâm nhìn bức tranh cô ấy vẽ, đi tới chỉ vào một chỗ: “Tô thêm nơi này sẽ đẹp hơn đó.”
Vân Hòa Nguyệt chần chờ vài giây, sau đó cầm bút lên bắt đầu vẽ thêm.
Sau khi vẽ xong, cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh sáng rực.

Tựa như một ngọn lửa được nhen nhóm lên, tỏa
sáng giữa đêm tối.

“Xem ra cô ấy rất thích cô đó.” Dạ Tuyết Thanh mỉm cười nói: “Tôi đã tìm một thôi miên sự
khác, cô ấy lập tức phản kháng, xoay người chạy trốn, tỏ thái độ sợ hãi vô cùng.

Chắc hẳn cô ấy cảm nhận được
người
đó đã từng giết rất nhiều người.”
“Không phải.” Doanh Tử Khâm bình thản nói: “Tôi cũng từng giết người.

Dụ Tuyết Thanh không hề cảm thấy bất
ngờ chút nào: “Nếu là giết mấy tên ác nhân thì chúng đáng chết.”
Doanh Tử Khâm nhìn Vân Hòa Nguyệt, dần dần xuất thần,
“Cô Doanh?” Dụ Tuyết Thanh hỏi: “Sao rồi?”
“Không có gì cả.” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Tôi nhớ đến em trai tôi thôi.”
Lúc Ôn Thính Lan bị bệnh nặng thì tình trạng của cậu tệ hơn Vân Hòa Nguyệt rất nhiều.

Nhưng có cô và Ôn Phong
Miên ở bên cạnh Ôn Thính Lan, vậy nên cậu cũng không hề kháng cự việc điều trị tâm lý, nhờ vậy mà cậu nhanh
chóng khỏe lại.
Lúc này Vân Hòa Nguyệt đã tháo bức tranh được vẽ xong xuống, viết lên khung về một câu, sau đó chỉ vào viên
kẹo ở trên bàn trà.
Đó là bốn chữ
[Chị ơi, ăn kẹo]
“Năm nay cô ấy đã hai mươi tuổi nhưng suy nghĩ mới chỉ mười lăm.” Dụ Tuyết Thanh khẽ đáp: “Ngoài ca hát ra
thì bình thường cô ấy không thích mở miệng nói chuyện, dùng cách viết chữ và gõ chữ để trao đổi.”
Doanh Tử Khâm cầm một viên kẹo lên, bóc lớp vỏ bọc bên ngoài ra.
Lúc này Vân Hòa Nguyệt mới vẽ tranh tiếp, ánh mắt cô ấy trở nên nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều.
“Tôi sẽ ở cạnh cô ấy qua Tết dương.” Dụ Tuyết Thanh đứng lên: “Ngày 4 tháng 1 sẽ rời đi, vào ngày 9 tháng 1, cô ấy
sẽ có một buổi phỏng vấn, nếu như cô Doanh có thời gian thì hãy tới đó một chuyến.”
Cho dù Vân Hòa Nguyệt chỉ là một thực tập sinh nhưng cũng đã có hai trợ lý rồi.
Bề ngoài của Vân Hòa Nguyệt không hề khác gì người bình thường cá, nhiều nhất cũng chỉ là hơi lạnh lùng mà
thôi.
Nếu như việc cô ấy mắc bệnh tâm lý bị đồn ra ngoài, sợ rằng cô ấy sẽ không thể yên tâm dự thi được.
“Ừm.” Doanh Tử Khâm nhận lời: “Tôi không bận gì cả, sẽ đi cùng cô ấy.”
“Thanh Xuân 202” sẽ chính thức bắt đầu thi đấu vào đầu tháng một, danh sách huấn luyện viên và đội nam đã
được quyết định, chỉ là chưa công bố lên các phương tiện truyền thông mà thôi.
Trong lần phỏng vấn này, các huấn luyện viên sẽ tiến hành đánh giá thực lực của các thí sinh, kiểm tra xem sở
trường của bọn họ là nhảy múa hay là hát.
Tổ chương trình và bên sản xuất sẽ căn cứ vào buổi phỏng vấn này để quyết định xem thời lượng biểu diễn trên
chương trình của thí sinh là nhiều hay ít.
Trong các chương trình tuyển ngôi sao như này, thời lượng diễn của những người không hot sẽ rất ngắn ngủi.
Dù không có Vân Hòa Nguyệt thì Doanh Tử Khâm cũng định tới xem buổi phỏng vấn đó.
Truyền thông Sơ Quang có tiến hành đầu tư vào chương trình “Thanh Xuân 202”
Cô tới đó kiểm tra một chút, cũng tiện để tính toán xem lần đầu tư này mình kiếm được bao nhiêu tiền.
***
Đêm ngày 31 tháng 12.
Nhà họ Lăng.
Giang Họa Bình và Lăng Trọng Lâu đều có mặt, bọn họ còn mời Mục Hạc Khanh, Mục Duy Phong và ông cụ Nhiếp
tới.
Cho dù pháp luật quy định ngày hôm sau là ngày nghỉ lễ nhưng Nhiếp Diệc là sếp ở đội Nhất Tự, đương nhiên
không có khái niệm ngày nghỉ rồi.

Nhưng vì cô bạn gái đáng yêu vẫn còn cách để xoay chuyển nên hắn đã xin nghỉ.
Lăng Miên Hề lấy gà rán và bia, hưng phấn nói: “Hôm nay phải chơi xuyên đêm!”
“Người trẻ tuổi đúng là tràn trề sức sống mà.” Mục Hạc Khanh cười nói: “Ông già này không đủ theo mấy đứa
được.” “Vậy là ông không được rồi.” Ông cụ Nhiếp nhanh chóng cầm lấy một chai bia lên, khoe khoang: “Tôi rất
khỏe mạnh, có thể xuyên đêm được.”
Mục Hạc Khanh: “..”
Ông tức chết mất thôi.

“Ông.” Nhiếp Triều dè dặt nhìn xung quanh, nghiêm túc nói: “Cháu có việc cần nói cho ông
biết.” Ông cụ Nhiếp cảnh giác hỏi: “Thằng nhóc chết tiệt này, có chuyện gì vậy hả? Chắc hẳn là chuyện xấu, ảnh
hưởng tới tâm trạng của ông rồi.”
Nhiếp Triều thầm nghĩ chuyện liên quan tới việc bế cháu của ông chắc chắn là việc tốt.
Anh ta định nói ra.
Đúng lúc này, Nhiếp Diệc bình thản liếc mắt về phía này.
Nhiếp Triều rụt cổ lại: “Không có chuyện gì đâu ạ.”
Ông cụ Nhiếp tức giận, quơ lấy cái chổi bên cạnh đuổi theo Nhiếp Triều đòi đánh, rất nhanh sau đó đã chạy ra
ngoài sân.
Doanh Tử Khâm còn chưa uống bia thì đã bị Phó Quân Thâm đổi thành nước trái cây.
Cô liếc nhìn anh, không buồn so đo.
Phó Quân Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng chuông 0 giờ vang lên, pháo hoa nở rộ, ánh sao sáng chói.
Anh quay đầu lại nhìn cô gái, bờ môi mấp máy, ánh mắt dịu dàng.
Năm mới bắt đầu, anh nguyện dành cả quãng đời còn lại cho em.
Chỉ cần em muốn.
Trân trọng trong lòng.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn Doanh Tử Khâm, đôi mắt đa tình cong lên, không hề che giấu tình cảm của bản thân.
Sao Doanh Tử Khâm có thể không chú ý tới cho được, cô lên tiếng: “Đừng nhìn nữa mà.” Trên gương mặt trắng
nõn của cô khẽ ửng hồng, không biết có phải là do ánh sáng pháo hoa hay không nữa.

“Hả?” Phó Quân Thâm: “Yêu
Yêu, không phải là em thẹn thùng đó chứ?”
Nghe thấy câu này, Doanh Tử Khâm giương mắt lên, từ từ vẻn tay áo.

Sau đó Phó Quân Thầm bị đuổi ra ngoài.
Phó Quân Thâm tựa ở cửa, nhìn cảnh ông cụ Nhiếp đuổi đánh Nhiếp Triều, đột nhiên nở nụ cười.
Cô bạn nhỏ đã lớn rồi, ý thức giới tính rất mạnh mẽ, đúng là anh nên kiềm chế một chút.
Hai giờ sáng.
Lăng Miên Hề nói muốn xuyên đêm nhưng bởi vì uống nhiều bia quá, hơn nữa nội kình đã bị khóa lại vậy nên đã
ngủ say như chết rồi.
Ông cụ Nhiếp cũng đã đi nghỉ, không còn ở trong phòng khách nữa.
Ở trước mặt Nhiếp Triều, Nhiếp Diệc quang minh chính đại bể Lăng Miện Hề đang ngủ say lên, đưa vào trong
phòng ngủ.
Nhiếp Triều thấy cảnh đó mà bia trào ngược lên trên, hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng ở trong phòng khách chỉ còn lại hai người Phó Quân Thâm và Nhiếp Diệc.

Phó Quân Thâm không uống
bia rượu, trừ khi cần thiết, nếu không anh không uống một giọt.
Anh sẽ không để mình rơi vào trạng thái không tỉnh táo.
“Anh giấu kỹ thật đó.” Phó Quân Thâm ngồi xuống ghế sô pha: “Ông cụ không biết à?” Nhiếp Diệc bóp trán:
“Không biết.”
“Đúng thôi.” Mí mắt Phó Quân Thâm rũ xuống, cười khẽ: “Bằng không thì ông đã cầm gậy đuổi đánh anh ra khỏi
nhà rồi.”
Nhiếp Diệc: “…”
Hôm nay hắn còn không được nói chuyện với Lăng Miên Hề.
Sau khi ngẫm nghĩ, Nhiếp Diệc đưa điện thoại tới.

Trên màn hình hiển thị lịch sử trò chuyện giữa hắn và Lăng Miên
Hề.
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, đọc toàn bộ một lượt.
Im lặng một lúc.
Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng: “Đúng là tôi không nên…”
Nhiếp Diệc ngẩng đầu lên: “Không nên làm gì?” Phó Quân Thâm bình thản trả lời: “Không nên thảo luận và nghiên
cứu việc theo đuổi con gái với một người như anh.” “Cũng may không học được điều gì, nếu không thì e rằng tôi
đã khiến cô ấy sợ chạy mất dép rồi.”
Nhiếp Diệc: “…”
***
Chín ngày sau.
Doanh Tử Khâm đi cùng Vân Hòa Nguyệt tới buổi phỏng vấn “Thanh xuân 202”.
Vân Hòa Nguyệt cao 1 mét 76, lại đi thêm giày độn, vậy nên dù đứng bên cạnh những người con trai khác thì cũng
không hề thấp.
Về cơ bản thì sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ cô ấy là con gái cả.
Doanh Tử Khâm đeo khẩu trang, trở thành trợ lý của Vân Hòa Nguyệt,
Bởi vì chương trình “Chấp nhận hình phạt của thần học đi” nên đã có khá nhiều người đại diện trong giới giải trí
liên hệ với cô, muốn cô gia nhập ngành giải trí, còn nói bảo đảm sẽ biến cô thành một ngôi sao hàng đầu nữa.
Doanh Tử Khâm hoàn toàn không có hứng thú.
Nhưng để tránh gặp phải những phiền phức không cần thiết, cô không lộ mặt.

Những thí sinh dự thi khác ở xung
quanh đều có trợ lý, có người thậm chí dẫn theo năm trợ lý.
Vân Hòa Nguyệt còn không có cả người đại diện, điều này khiến cô ấy trở nên rất khác biệt.
Trước tiên các thí sinh tới phòng thu để thu âm, Vân Hòa Nguyệt bốc được số cuối cùng.
Cô ấy lặng lẽ ngồi yên một chỗ, chờ đến khi phía trước chỉ còn một thí sinh thì cô ấy mới đứng lên, bắt đầu chuẩn
bị.
Nhưng mười phút trôi qua rồi mà thí sinh bên trong vẫn chưa đi ra bên ngoài.

Thời gian thu âm của một người chỉ
có năm phút, nếu vượt quá thì đồng nghĩa thí sinh phía sau không có thời gian, theo lý thuyết thì tuyệt đối sẽ
không có chuyện như vậy xảy ra được.
Trừ khi là cố ý.
“Vân Hòa Nguyệt quả thảm rồi.” Bên ngoài phòng thu âm, hai nhân viên nói chuyện: “Cậu ta không nên bộc lộ ra
toàn bộ thực lực của bản thân, nếu không thì sẽ không bị chú ý tới vậy.”
“Nếu lần này cậu ta không được ghi âm thì tôi đoán sau này cậu ta còn chẳng được quay tới nữa ấy chứ.”
Vân Hòa Nguyệt là một thực tập sinh, chưa ký hợp đồng với công ty giải trí nào, thực lực lại mạnh, hiển nhiên sẽ
trở thành bia ngắm.
Trần Lê cũng biết điểm này.
Cô ta là một người đại diện hàng đầu, chỉ cần nói một tiếng là có thể khiến Vân Hòa Nguyệt không được thu âm
nữa.
Trong giới giải trí có rất nhiều thủ đoạn như thế này.

Vân Hòa Nguyệt không có chống lưng, không có công ty làm
chỗ dựa thì có thể làm được gì?
Trần Lê chỉ mong Vân Hòa Nguyệt bỏ thi đấu mà thôi.
Dù suy nghĩ của Vân Hòa Nguyệt còn trẻ con, giao tiếp có chướng ngại nhưng cô ấy vô cùng thông minh.
Cô ấy nhìn Trần Lê, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Trần Lê cười, cũng không hề che giấu: “Đừng nhìn tôi như vậy chứ, ai bảo cô không có năng lực?” Các thí sinh xung quanh đều nhìn sang, không ít người đều đang cười trên nỗi đau của người khác.
DOanh Tử Khâm bình thản nói: “Có thể thu âm được.”
Đương nhiên Trần Lê nghe thấy câu này.
Cô ta nhìn Doanh Tử Khâm với thái độ bề trên: “Cô nghĩ rằng mình là người đại diện hàng đầu hay là nhà đầu tư vậy? Chẳng lẽ cô lấy được phòng thu âm hay sao? Cô có cảm thấy lời mình nói rất nực cười không hả?”