Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 189




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trước nay Doanh Nguyệt Huyên vẫn luôn rất nghe lời Chung Mạn Hoa, chưa từng có ý làm trái bao giờ.
Cô ta chỉ đành3 lấy điện thoại ra, gọi điện cho Doanh Thiên Luật, người lúc này vẫn còn đang ở châu u.
Điện thoại rất nhanh đượ1c kết nối, có tiếng gió rất lớn truyền tới, trong đó còn lẫn không ít tạp âm.
“A lô, anh ạ, em là Tiểu Huyên.” D9oanh Nguyệt Huyên giữ ống nghe: “Mẹ xảy ra chuyện rồi, bị giam giữ mười lăm
ngày, bao giờ thì anh mới quay về?” “Giam gi3ữ?” Doanh Thiên Luật vừa tiếp khách xong, giờ đang đi uống rượu
với bạn, nghe thấy câu này lập tức tỉnh táo hắn ra: “Đã 8xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện là thế này.” Doanh Nguyệt Huyên giản lược tường thuật lại câu chuyện: “Em đã ngăn rồi nhưng không
ngăn được, chắc là em gái có mâu thuẫn gì đó với mẹ, nên cũng không tới, chỉ có luật sư tới thôi.”
Doanh Thiên Luật nghe xong, ngược lại không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Loan Loan, em đưa máy cho mẹ
đi.” “Mẹ.” Doanh Nguyệt Huyên đưa điện thoại qua: “Anh tìm mẹ.”
Chung Mạn Hoa thực không muốn để cho con trai mình biết được chuyện xấu mặt này, nhưng bà ta không muốn
bị bắt giam nên cũng không còn cách nào khác.

Bà ta nhận lấy điện thoại, nói liến thoắng: “Thiên Luật, có phải con
có quen biết với luật sư bên Để đồ không? Liên hệ giúp mẹ với, em gái con đúng là làm căn thật mà.”
“Mẹ à, mẹ mới là người làm cản đấy.” Doanh Thiên Luật tức đến bật cười: “Loan Loan đã bảo không phải do Tử
Khâm làm rồi, mà mẹ còn chạy tới đồn cảnh sát, mẹ định làm gì thế? Hả?”
“Mẹ.

“ Đối diện với Doanh Thiên Luật, lửa giận của Chung Mạn Hoa chẳng mấy chốc tịt ngóm, giọng nói cũng nhỏ
xuống: “Chuyện đã thành ra thế này rồi, có nói những cái đó cũng vô ích, tìm luật sư trước đã.”
Doanh Thiên Luật cũng biết tính của Chung Mạn Hoa, không nhiều lời với bà ta nữa, bấm ngắt cuộc gọi.
Anh ta cầm bật lửa lên, đốt một điếu thuốc, dựa vào số pha, hút thuốc một cách bực dọc.
“Sao thế?” Người bên cạnh cũng là một cậu ấm, thấy bộ dạng anh ta như vậy, không khỏi buông lời trêu chọc: “Lại
vì từ chối thiên kim nhà nào mà buồn bực à?”
Bọn họ cùng nhau lập nghiệp ở châu u, hai năm nay, công ty cũng đã bước đầu đi vào quỹ đạo.
Tất nhiên cũng chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
Bởi vì ngoại hình quá xuất sắc mà cho dù ở nước ngoài, Doanh Thiên Luật cũng cực kỳ nổi tiếng với phái nữ.
Không lâu trước đây còn có một thiên kim nhà tài phiệt nói muốn cho anh ta ở rể.
Nhưng cậu ấm cũng biết, chuyện này căn bản không thể xảy ra.
Vì từ nhỏ Doanh Thiên Luật đã rất ưu tú, làm gì cũng tự lực cánh sinh.
“Mẹ tôi bị bắt giam rồi.” Doanh Thiên Luật đứng dậy, phải đi tàn thuốc trên áo sơ mi trắng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Còn
là tự mình kiếm chuyện, tôi định quay về sớm, bay luôn chuyến bay ngày mai.”
“Bắt giam?” Cậu ấm rất ngạc nhiên: “Phạm pháp à? Không phải chứ?” “Không đến mức đó.” Doanh Thiên Luật
xoa bóp ấn đường: “Năm ngoái nhà tôi có nhận nuôi một cô bé, xem như là em gái tôi, mẹ tôi cứ nhất định cho rằng
cô bé lấy trộm viên kim cương hồng tôi mua cho Loan Loan, không có chứng cử mà đã làm ầm lên đến đồn cảnh
sát.”
“Giờ thì bị chứng minh là vu khống, cho nên phải tạm giam, cậu nói xem không phải bà ấy tự chuốc lấy phiền phức
thì là gì?”
Cậu ẩm không sống ở thành phố Hộ, không hiểu rõ chuyện nhà họ Doanh, nghe vậy chỉ lắc đầu: “Chắc có mình mẹ
cậu làm vậy quá.” “Các cậu ở lại chơi.” Doanh Thiên Luật cầm lấy áo vest, gật đầu: “Tôi quay về trước.”
Đi ra khỏi quán karaoke, anh ta gửi một tin nhắn cho trợ lý, muốn đặt vé máy bay mười giờ sáng mai.
Doanh Thiên Luật chậm rãi thở ra, chợt nhớ tới một chuyện.
Anh ta biết chuyện Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình nhận nuôi một cô bé, nói là nhìn rất giống bọn họ, chứng
tỏ đôi bên có duyên.
Khi ấy anh ta vừa mới bắt đầu lập nghiệp, không có thời gian rảnh để lo đến chuyện này, giữa chừng chỉ quay về
ngó qua một lần.

Tuy chỉ gặp một lần, nhưng ấn tượng để lại cho Doanh Thiên Luật rất sâu sắc, đến giờ vẫn không
quên.
Đó là một cô bé có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, chỉ là hơi sợ người lạ.
Lúc được đón đến nhà họ Doanh cô bé cứ nhấp nhổm không yên.

Nước da của cô rất trắng, chiều cao cũng cao hơn
các bạn đồng trang lứa.
Thật khó tưởng tượng một vùng quê nghèo như huyện Thanh Thủy lại có thể nuôi dưỡng ra được một cô bé như
thế này.
Trước đây anh ta từng tới nông thôn, trẻ con ở đó phần lớn đều gầy gò vàng vọt.
Chỉ có điều quần áo trên người cô bé có rất nhiều chỗ vá, gấu quần giặt nhiều đến bạc cả màu.
Tạo thành sự đối lập cực kỳ rõ ràng với gia đình bọn họ.
Cho nên anh ta đồng ý với quyết định nhận nuôi cô bé này của Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình.
Sau đó anh ta luôn ở châu u, những chuyện khác đều không rõ.
Không ngờ lần này sự việc lại ồn ào đến vậy.
Nếu như là em gái ruột của anh ta thì Chung Mạn Hoa chắc chắn sẽ không bao giờ làm như thế.

Thực ra anh ta
cũng rất muốn cô bé đó là em gái ruột của mình.
Doanh Thiên Luật day trán, phì cười thở dài.
Quả nhiên là đã uống quá chén, đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi.
Anh lắc mạnh đầu, ghé qua nhà vệ sinh rửa mặt trước, rồi mới đi ra bên ngoài.
***
Ngày công bố kết quả thi đại học, chủ nhiệm giáo vụ cuống quýt chỉ huy người của hội học sinh dán bảng đỏ.
Thậm chí còn treo cả tên và ảnh của Ôn Thính Lan trên màn hình lớn trước cổng trường, trang trí bên cạnh bằng
một bông hoa giấy đỏ rực to đùng.
Chủ nhiệm đạo đức thật sự không khen nổi gu thẩm mỹ người già của chủ nhiệm giáo vụ, lại cho người gỡ hoa
giấy xuống.
Lớp 12 đã rời khỏi trường nhưng các khối khác vẫn còn đang học.
Vừa bước vào cổng trường, màn hình lớn đã đập ngay vào mắt.

Ôn Thính Lan giống Ôn Phong Miên, ngũ quan
thanh tú mà có chiều sâu.
Nhìn rất có cảm giác thanh xuân, khiến người ta không khỏi rung động.
Từ khi cậu chuyển tới Thanh Trí, có không ít nữ sinh thầm thương trộm nhớ, chỉ có điều bình thường cậu hay bày
ra bộ mặt lạnh nhạt, cho nên không ai dám lại gần.
“Nghe nói thủ khoa kỳ thi đại học còn nhỏ hơn chúng ta, mới 16 tuổi đã thi được điểm cao như thế, ài, đây chính là
khác biệt giữa chúng ta và thiên tài.”
“Chỉ có thể nói là gen nhà người ta quá tốt, cậu không biết hả? Cậu ấy là em trai của Doanh thần đấy, chị gái đỉnh
như vậy thì em trai chắc chắn cũng không thể kém được.”
Chung Trị Vãn hoàn toàn không có hứng thú muốn biết thủ khoa kỳ thi đại học năm nay là ai, đang định bước qua,
nghe thấy câu này thì khựng lại, cô ta nhíu mày.
Ôn Thính Lan là em trai của Doanh Tử Khâm?
Cô ta chỉ biết Doanh Tử Khâm đến từ một huyện nhỏ, ở đó Doanh Tử Khâm vẫn còn một gia đình nữa.
Nhưng không hề biết thì ra Doanh Tử Khâm là cùng một nhà với Ôn Thính Lan.
Chung Tri Vãn không thể lý giải nổi suy nghĩ của Doanh Tử Khâm.
nhà giàu không ở, lại cứ nhất quyết quay về cái ngôi nhà nghèo rớt mùng tơi đó.

Ôn Thính Lan là thủ khoa đại học
thì đã sao nào, đến lúc tốt nghiệp chẳng phải vẫn phải tới công ty nhà bọn họ làm thuê hay sao? “Đây là gia đình
thần tiên gì vậy chứ.” Bên cạnh, một nữ sinh lớp xuất sắc tỏ thái độ cực kỳ ngưỡng mộ: “Doanh Tử Khâm đứng đầu
khối bọn mình, em trai cậu ấy cũng đứng đầu khối 12”
“Năm nay em trai cậu ấy còn là thủ khoa đại học với số điểm gần như tuyệt đối vậy thì thủ khoa đại học năm sau
chắc chắn là cậu ấy rồi, chỉ không biết là cậu ấy sẽ thi được bao nhiêu điểm thôi.”
Vẻ mặt Chung Tri Vãn khôi phục vẻ điềm đạm thường ngày, nắm chặt lấy quai đeo cặp sách: “Còn một năm nữa cơ mà, sao cậu biết thủ khoa chắc chắn là cậu ta?”
“Chắc chắn thế.” Nữ sinh nói như điều hiển nhiên: “Đến đề thi của lớp chúng ta mà cậu ấy cũng có thể đạt được
điểm tuyệt đối thì thi đại học có là gì đâu?”
Phát hiện sắc mặt của Chung Tri Vãn không tốt lắm, nữ sinh lại vội vàng sửa lại: “Nhưng mà Tri Vãn cũng đâu có
tệ, á khoa nắm chắc trong tay rồi, bọn mình đừng so với quái vật làm gì.”
Thể loại quái vật như Doanh Tử Khâm cũng đâu phải năm nào cũng có.
Sắc mặt Chung Tri Vãn càng thêm tệ hại, cô ta không thèm để ý tới nữ sinh kia nữa, một mình bước vào tòa nhà
dạy học.
***
Sau khi bàn giao lại mọi chuyện cho Tịch Duy Hằng, Doanh Tử Khâm không để ý tới chuyện bên phía nhà họ
Doanh nữa.
Cô đi cùng Ôn Thính Lan tới tiếp nhận đợt điều trị thôi miên hồi phục tâm lý lần cuối cùng.
Sau lần này, về cơ bản Ôn Thính Lan có thể sinh hoạt giống như người bình thường.
Bên phía Đại học Norton cũng có thôi miên sư chuyên dụng, ngoại trừ phụ trách xóa trí nhớ của học viên ra thì
cũng chăm lo đến vấn đề tâm lý cho học viên.

Những người không vượt qua bài phỏng vấn, bị hủy bỏ học vị trong
trường, trước khi rời trường đều phải tới gặp thôi miên sư.
Bí mật của trường Đại học Norton không được phép để lộ ra ngoài.
Tuy thôi miên sư của Đại học Norton không so được với Dụ Tuyết Thanh, người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng
thôi miên sư của NOK, nhưng năng lực cũng không thấp.
Trước mắt Norton vẫn không ở trong trường Doanh Tử Khâm có thể yên tâm đưa Ôn Thính Lan tới đó, ít nhất thì
không bị tay giả kim điên khùng Norton kia phá hoại.
Đồng thời mức độ an toàn của Đại học Norton rất cao, Ôn Thính Lan tới đó, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện
giống như hồi năm tuổi nữa.
Doanh Tử Khâm nhìn cánh cửa phòng tư vấn đóng chặt, quay đầu lại hỏi: “Năm đó anh ta cũng phụ trách điều trị
cho anh à?” Phó Quân Thâm đang ngửa đầu nhìn trời, nghe vậy liền liếc sang, cười với cô: “Không phải là thầy của
cậu ta, khi đó cậu ta vẫn còn nhỏ, có biết gì đâu.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Thôi miên khá là thú vị.”
Thôi miên sư còn đáng sợ hơn tay súng thần và sát thủ nhiều.
Đối phương thậm chí còn không phát giác được bọn họ ra tay từ lúc nào.

Vì thế, số tiền thưởng dùng để mời thôi
miên sư ra tay thường cao hơn rất nhiều.
Doanh Tử Khâm đã từng xem qua bài đăng treo thưởng trong diễn đàn NOK, thôi miên sự trong tốp 5 bảng xếp
hạng, cho dù có tiền cũng không mời nổi.
Dường như cô nghĩ ra gì đó, ngước nhìn người đàn ông bên cạnh mấy giây: “Anh có muốn xem bói không?”
“Hửm?” Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt: “Bói gì cơ? Vận đào hoa à?”
“Tùy anh thôi.” Doanh Tử Khâm lấy trong túi áo ra một bộ bài Tarot: “Chọn ba là bất kỳ.”
Phó Quân Thâm nhướng mày: “Bài Tarot à.”
Ngón tay thon dài của anh giơ lên, đầu ngón tay trượt trên những lá bài, đang chuẩn bị rút.
Thì đúng lúc này lại có tiếng điện thoại reo lên, vừa gấp gáp vừa bất ngờ.
Phó Quân Thâm rụt tay lại: “Yểu Yểu, em nghe điện thoại trước đi.”
Doanh Tử Khâm liếc nhìn anh, rồi mới nhận điện thoại: “A lô, ông ngoại ạ.”
Số điện thoại hiện lên trên màn hình là số của ông cụ Chung, nhưng người gọi thì không phải.