Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 181




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Được.” Nghe thấy vậy, các vị giáo sư đồng loạt gật đầu.
Sau khi quay sang trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng họ đều đã3 có tính toán.
Thực ra các giáo sư cũng hiểu rõ, thành viên hội đồng lại tới tham dự cuộc thi sát hạch của một học viên c1ấp D quả
thật đã quá đề cao rồi, càng không thể để ngài ấy phải hạ mình ra đề.
Nhưng mà điều khiển bọn họ cảm thấy vô cùn9g kinh ngạc, là vị thành viên hội đồng này lại trẻ tuổi đến thế.

Trước
đây bọn họ chưa từng nghe nói tới nhà trường có thành viên3 hội đồng nào cả.
Dù sao thì Đại học Norton cũng không giống với những trường đại học khác, nó vô cùng bí ẩn nhưng lại có8 thể
vươn lên vị trí số một thế giới.
Cũng không ai biết rõ về nguồn vốn đầu tư sau lưng Đại học Norton, song cũng không có nhà đầu tư nào quang
minh chính đại xuất đầu lộ diện.
Cho nên, không giống với các trường tư lập hay trường hợp tác khác có có hội đồng nhà trường – nơi đảm nhiệm
vai trò giải quyết các việc hệ trọng của nhà trường.
Tất cả các sự vụ trọng đại của trường Đại học Norton đều chỉ cần một mình hiệu trưởng lên tiếng là xong.
Giờ đây đột nhiên lại xuất hiện thêm một vị thành viên hội đồng, hơn nữa còn là một cô bé, chẳng lẽ đây là cháu gái
của hiệu trưởng ư? Nhưng thực ra các giáo sư giảng dạy ở đây cũng chưa từng được gặp mặt hiệu trưởng, không
biết vị trí hiệu trưởng có từng thay đổi hay không, cũng chẳng biết hiệu trưởng năm nay đã bao nhiêu cái xuân
xanh
“Bạn học Hạ, bạn có một phút để chuẩn bị.” Một vị giáo sư liếc nhìn đồng hồ, mở miệng nói: “Chúng tôi sẽ luân
phiên tiến hành đặt câu hỏi với bạn.”
Hạ Tuần còn đang ngẩn ngơ chưa định thần lại.
Anh ta nhìn cô gái bé nhỏ, thần kinh vốn đang căng như dây đàn lúc này đã đứt phựt.
Giống như sấm sét hết luồng này đến luồng khác nổ tung trong não, khiến đầu óc anh ta biến thành một mảnh đất
hoang phế, tinh thần chịu đả kích nặng nề, trong chốc lát suy nghĩ của anh ta tán loạn, không cách nào tập trung
được.
Lần này không phải là màn vấn đáp công khai của trường Thanh Trí, càng không phải kỳ thi giữa kỳ, cũng không
phải ở trên giảng đường.
Cô gái ngồi ở bên trên rõ ràng không phải hướng mắt nhìn từ trên xuống nhưng lại khiến Hạ Tuần cảm nhận được
áp lực và sự hèn mọn trước nay chưa từng có.

Sự kiêu ngạo và vượt trội mà anh ta vốn lấy làm tự hào, trong thời
khắc này đã bị đánh vỡ tan tành.
Anh ta đã bị đánh bại triệt để, không còn lại gì.
Doanh Tử Khâm là thành viên hội đồng của Đại học Norton? Nhưng không phải con nhóc này chỉ là một đứa con
nuôi của nhà họ Doanh, một kẻ tầm thường tới từ tỉnh lẻ thôi ư?
Người như vậy sao có thể có quan hệ với trường Đại học Norton được?!
Hạ Tuần chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, huyết dịch chảy ngược, không sao tin nổi.
“Bạn học Hạ?” Giáo sư vấn đáp đã chú ý tới sự bất thường của anh ta: “Bạn học Hạ, đừng lo lắng, chúng tôi cho
bạn thêm một phút nữa.”
Hạ Tuần gật đầu một cách máy móc, cũng không biết giọng nói của mình phát ra bằng cách nào: “Vâng, thưa giáo
sư” Nhưng thời gian một phút này càng khiến anh ta như ngồi trên đống lửa.

Nhất là người trước giờ anh ta đều
rất coi thường, bây giờ lại trở thành người mà anh ta phải ngước lên nhìn.

Hạ Tuần hoàn toàn không có cách nào
chấp nhận được sự thật.

D “Bạn học Hạ, câu hỏi tôi đưa ra có liên quan đến thuật giả kim.” Thời gian một phút đã
hết, giáo sư lên tiếng: “Trong chương trình học năm thứ tư đại học, các bạn có một môn học tự chọn, tên gọi là Khởi
nguồn của thuật giả kim.”
“Mọi người đều biết, thuật giả kim là một loại tư tưởng triết học và là tiền thân của hóa học thời kỳ trung cổ, cũng
là cốt lõi của hóa học đương đại, trong lịch sử đã có không ít nhà khoa học lừng danh từng nghiên cứu thuật giả
kim, qua đó thúc đẩy sự phát triển của hóa học, nhưng khoa học hiện nay lại phủ nhận sự tồn tại của nó.”
“Câu hỏi đầu tiên, bạn hãy cho biết một vài hiểu biết của mình về thuật giả kim, câu hỏi thứ hai, theo bạn, thuật giả
kim có thật sự tồn tại hay không?”
Vì lần sát hạch này, Hạ Tuần đã đọc trước rất nhiều tài liệu.
Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ tới, vừa bắt đầu đã là một câu hỏi có liên quan đến thuật giả kim.
Đó là môn tự chọn từ hồi năm tư đại học rồi, hơn nữa còn không liên quan đến chuyên ngành chính, ai mà thèm
nghiêm túc nghe giảng cơ chứ?
“Em… thuật giả kim, ừm, nó..” Hạ Tuần cố gắng hồi tưởng lại: “Mục tiêu của nó là chuyển hóa những kim loại tầm
thường thành kim loại quý, sau đó còn…” Nghe đến đây, các giáo sư đều đồng loạt lắc đầu.

Tuy bọn họ sẽ không
đến mức ép học sinh của học viện cấp D phải am hiểu những thứ đó, những câu trả lời thế này quả thật không
giống với tinh anh mà Đại học Norton đào tạo ra chút nào.
“Nói năng ấp a ấp úng, chẳng có tí logic nào, thái độ không nghiêm túc.” Cuối cùng, ánh mắt của Doanh Tử Khâm
lại một lần nữa dừng lại trên người Hạ Tuần: “Nếu đã tùy tiện như thể chi bằng anh đừng thi nữa thì hơn.”
Cô giơ tay lên chỉ ra cửa.

Không vui không giận, trong giọng nói không chứa bất kỳ cảm xúc nào, vô cùng lạnh
nhạt.

“Cút ra ngoài.” Ba chữ này vừa thốt ra, đừng nói là Hạ Tuần, đến bốn vị giáo sư cũng phải giật mình.
Sợi dây cuối cùng trong đầu Hạ Tuần cũng đứt đoạn, anh ta ngẩng phắt đầu dậy: “Dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra?
Tôi không biết, lẽ nào cô biết ư?”
“Tôi không cần phải biết.” Doanh Tử Khâm chống cằm, bộ dạng biếng nhác: “Nếu như anh thật sự có năng lực để
ngồi vào chỗ này, anh có thể không cần cút.” Không có gì có sức sát thương mạnh hơn điều mình từng nói ra lại bị
trả về nguyên vẹn.
Sắc mặt Hạ Tuần trắng hơn tờ giấy, dáng vẻ lại càng thêm nhếch nhác.
Anh ta mất hồn mất vía bước ra ngoài, đến bước chân cũng trở nên chông chênh, loạng chà loạng choạng, suýt chút
nữa thì vấp ngã.
“Các vị tiếp tục đi.” Doanh Tử Khâm đứng dậy, rời đi bằng cửa sau.
Bốn vị giáo sư quay sang trao đổi ánh mắt với nhau một lát, rồi tiếp tục gọi số thứ tự của thí sinh tiếp theo.
***
Phó hiệu trưởng đang đứng đợi bên ngoài.
Ông ấy cũng không sợ, dù sao thì không có học viên nào biết đến ông.

Nhìn thấy Doanh Tử Khâm đi ra, phó hiệu
trưởng vội vàng chạy tới nghênh đón: “Sao ngài cứ khăng khăng đòi tới cuộc thi sát hạch của học viện cấp D thế?
Tôi đã bảo rồi, chẳng có gì đáng xem đâu.”
“Không có gì.” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu cười khẽ: “Báo thù giúp người khác.”
Động vào cô thì cô còn nhịn được.

Nhưng bắt nạt em trai cô thì đừng hòng.
Phó hiệu trưởng giật mình: “Kẻ nào lại to gan dám động vào người của ngài thế?”
Câu chuyện quá rắc rối, Doanh Tử Khâm cũng không giải thích, chỉ nói: “Tôi sẽ ở lại đây thêm hai ngày nữa, giúp
tôi tìm lò luyện thuốc ra đây, tôi luyện cho ông thang thuốc.” Tuy thuật giả kim của châu Âu và cổ y của nước Hoa
về cơ bản đều là một, nhưng vẫn có những khác biệt khá lớn.
Thuật giá kim không chữa được bệnh, nhưng cổ y có thể.
Cách biệt hơn hai trăm năm, Doanh Tử Khâm cũng không rõ tình hình cụ thể của giới giả kim và giới cổ y hiện giờ
như thế nào.

Trước đây giới giả kim và giới cổ y cứ cách một khoảng thời gian lại cử người sang lãnh địa của đối
phương để tiến hành giao lưu học hỏi.
“Ấy, tốt quá, tốt quá!” Phó hiệu trưởng vỗ đùi đánh đét: “Tôi đi chuẩn bị ngay đây.” Hộc tốc chạy được mấy bước,
dường như ông ấy nhớ ra gì đó: “Cơ mà, nếu ngài đã quay về rồi, thì chi bằng ở lại đây luôn đi.”
“Trong trường còn có một học viện cấp SS là chiêm tinh học, hay là tôi cho ngài cái chức viện trưởng để ngài dạy
sinh viên nhé?”
Nghe thấy câu này, Doanh Tử Khâm hơi kéo mũ lưỡi trai thấp xuống: “Ồ, thực ra ông không phát hiện ra đó thôi,
tôi đã chết rồi.”
***
Bởi vì có đến 500 người nên kỳ thi sát hạch của học viên học viện cấp D kéo dài liên tục ba ngày.
Đúng như các giáo sư đã dự đoán, cuối cùng chỉ có 9 người đạt tiêu chuẩn còn lại toàn bộ đều không thông qua,
bọn họ sẽ bị hủy bỏ chứng nhận học vị.

Tuy các học viên này đều rất thất vọng nhưng cũng chỉ đành chấp nhận.

Ai
bảo có những môn học bọn họ không học hành nghiêm chỉnh, thi đúng vào thuật giả kim và chiêm tinh học, thật sự
là không moi đâu ra kiến thức mà trả lời.
Lúc dọn ra khỏi khu ký túc xá ở tạm, mấy học viên tranh thủ thì thào bàn tán.
“Nhưng mà chuyện của Hạ Tuần là sao thế? Tên của cậu ta bị treo thẳng lên trang chính thức của trường.”
“Làm thể không phải là muốn tuyên bố với cả thiên hạ là cậu ta bị nhà trường khai trừ à? Cũng thảm thật.”
Hạ Tuần cũng không thể chấp nhận nổi chuyện này.

Anh ta đương nhiên biết là ai âm thầm chỉ đạo nhà trường làm
như vậy.
Anh ta muốn đi gặp Doanh Tử Khâm những căn bản không thể gặp được.
“Anh Hạ, đừng nói đến chuyện giờ anh đã không còn là học viên của trường nữa, cho dù anh có là học viên đi
chăng nữa thì thành viên hội đồng cũng không phải người anh muốn gặp là có thể gặp được.” Giáo sư đứng ở cửa
ngăn anh ta lại, nở một nụ cười mang tính hình thức: “Xin hỏi anh có tư cách gì mà lớn tiếng đòi gặp thành viên hội
đồng của chúng tôi?”
“Cô ta không công bằng!” Ngoại trừ tủi nhục, Hạ Tuần còn cảm thấy tức giận nhiều hơn: “Đều là không thông qua
sát hạch, nhưng sao tôi phải nhận sự đãi ngộ khác với người khác?!”
Đây rõ ràng là muốn thông báo với toàn thế giới rằng anh ta đã không còn là học sinh của Đại học Norton nữa.
“Thành viên hội đồng nói, chuyện này thì phải hỏi lúc trước anh Hạ đã từng làm những gì rồi.” Giáo sư nói chuyện
đầy ẩn ý: “Dùng cách của người để trị người, anh Hạ là người nước Hoa, đạo lý này chắc anh Hạ cũng hiểu phải
không?”
Biểu cảm của Hạ Tuần cứng đờ.
Hồi tưởng lại từng chuyện mình đã làm ở Thanh Trí, gương mặt anh ta dần cắt không còn một hột màu.
Ngay từ đầu anh ta đã không thích loại học sinh như Doanh Tử Khâm, là bởi vì cô học hành kém cỏi.

Sau đó là vì cô
quá thanh cao, còn bắt nạt bạn học với đám côn đồ trong trường.
Cho nên anh ta đối xử với cô rất khác biệt.
“Ồ, phải rồi, anh Hạ, thành viên hội đồng đặc biệt nhờ tôi chuyển lời tới anh một câu.” Giáo sư đẩy gọng kính, cười
khẽ: “Cô ấy nói, năng lực của cô ấy còn lớn hơn anh tưởng tượng nhiều.”
“Còn có một thứ này cũng phải cho anh xem.”
Nói rồi giáo sư đặt một bản sao tài liệu trước mặt Hạ Tuần, còn nhắc nhở anh ta: “Xem xong nhớ trả lại cho tôi
đấy.”
Cả người Hạ Tuần căng cứng, rất lâu sau anh ta mới xem xong số tài liệu này.
Đó là một bản sao giấy gọi nhập học.
Không giống với thư mời, giấy gọi nhập học là văn bản được Đại học Norton chính thức phát hành, đồng thời cũng
sẽ được ghi vào học bạ.
Thư mời nhập học chỉ có tác dụng mời những học sinh được trường Đại học Norton chọn lựa đến Đại học Norton tham gia thi tuyển, sau khi thông qua khảo sát, mới phát giấy gọi nhập học.

Đây là thứ còn khó có được hơn cả thư mời.
Khuôn mặt Hạ Tuần cứng đơ cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào cái tên trên tờ giấy gọi nhập học.
Học viện cấp SS Đại học Norton.
Ngành kỹ thuật cơ khí, Ôn Thính Lan.