Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 175




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nữ sinh đang xem sách thơ cổ, thầm nhẩm Tỳ Bà Hành.

Chỉ còn một đoạn nữa nhưng cô ta mãi
không học thuộc được.
Bấ3t thình lình bị tóm lấy vai, nữ sinh ngoài đau ra thì còn bị giật mình.
Cô ta hét lên một tiếng, ôm chặt lấy cặp1 sách của mình, vô thức muốn bỏ chạy.
Những bả vai cô ta bị ghim chặt tại chỗ, cho dù dưới chân có dùng sức thế 9nào cũng không di
chuyển được.

Nữ sinh lập cà lập cập quay đầu lại, nhìn thấy cô gái cao hơn cô ta gần một cái đầu,
càng3 thêm sợ hãi.

Giọng nói run run, nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?”
“Lấy ra đây.” Doanh Tử Khâm lặp l8ại lần nữa, mặt mày lạnh bằng: “Giấy báo dự thi của Ôn
Thính Lan.”
Nghe thấy mấy chữ đằng sau, vẻ mặt của nữ sinh thay đổi hoàn toàn, cả người co rúm.
Cô ta cố ép sự hoảng loạn trong lòng xuống, giả vờ bình tĩnh, giọng nói cũng to dần lên: “Cậu nói
cái gì? Tôi chẳng biết Ôn Thính Lan nào cả, sao lại có giấy báo dự thi của cậu ta được?” “Cậu mau
thả tôi ra! Hôm nay là ngày tôi thi đại học, cậu quấy rối tôi là phạm pháp đấy!” Càng về sau, âm
lượng của nữ sinh càng lớn, nói năng rất hùng hồn, khí thế.

Lúc này là đúng 8 giờ, bên ngoài
trường thị là cả một biển người, đều là phụ huynh hộ tống con cái mình đến tham gia kỳ thi.
Nhìn thấy cảnh này, họ đều cảm thấy như con mình rơi vào trường hợp tương tự, đều rất tức
giận.
“Đây cũng là thí sinh dự thi à? Sao lại lôi kéo người khác thế? Sắp vào thi rồi, làm người ta muộn
thi thì phải làm sao?”
“Muộn thi đã đành, mà còn ảnh hưởng cả tâm trạng nữa, làm thế mà coi được à?”
Nữ sinh thấy những người xung quanh đều đang nói đỡ cho mình, cũng trở nên đắc ý.
“Đã nghe thấy gì chưa? Cậu mau thả tôi ra!” Cô ta hất hất cằm khiêu khích, rồi lại quay về một
hướng khác gào lên, trong giọng nói pha lẫn tiếng khóc ấm ức: “Mẹ, mẹ nhìn cậu ta này, cậu ta
cứ giữ con lại, không cho con đi thi!”
“Cô làm gì thế hả?” Một người phụ nữ từ một chỗ nghỉ chân khác vội vội vàng vàng chạy tới, vô
cùng tức tối, bà ta giận dữ quát: “Bỏ con gái tôi ra!”
“Hôm nay nó thi đại học, nếu có gì sơ sểnh thì cô có gánh nổi không?!”
“Tôi không muốn ra tay với con gái.” Bàn tay của Doanh Tử Khâm càng thêm gia sức: “Đây là cơ
hội cuối cùng của cậu, lấy ra đây thì sẽ không có chuyện gì.”
Người vây xung quanh càng lúc càng nhiều, nữ sinh căn bản không chút sợ sệt: “Tôi đã nói rồi,
tôi chẳng cầm giấy báo dự thi của ai cả, rõ ràng là cậu muốn quấy rầy tôi đi thi!”
Cô ta quay đầu nói với người phụ nữ bên cạnh: “Mẹ, mấy chú cảnh sát đang đứng duy trì trật tự
ở bên ngoài, cậu ta gây rối trật tự trường thi, phải bị bắt đi!”
Tất cả mọi người đều rất coi trọng kỳ thi đại học, nhân viên duy trì trật tự cũng bị làm cho kinh
động, lũ lượt chạy tới.
“Bạn học sinh này, mời bạn lập tức thả người ra.” Một đồng chí cảnh sát nghiêm trang nói: “Bằng
không, bạn sẽ mắc phải tội danh gây rối trật tự trường thi kỳ thi đại học và bị đuổi ra ngoài.”
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên: “Đây là sự lựa chọn của cậu đấy nhé.”
Trong lòng nữ sinh hơi hoảng, nhưng cô ta không thấy sợ chút nào, còn càng thêm ngông
nghênh ngạo mạn, cất giọng châm biếm: “Cái gì mà sự lựa chọn của tôi, để tôi xem cậu.”
“Soạt!”
Túi đựng tài liệu trong suốt mà cô ta giữ khư khư nãy giờ bị kéo xuống
Dưới sự tác động hai chiều của lực, cơ thể nữ sinh cũng mất khống chế mà ngã về phía sau.

Người phụ nữ kịp thời đỡ lấy cô ta mới không để cô ta ngã xuống đất.
Nhưng nhìn thấy mặt đất vung vãi đồ dùng học tập, người phụ nữ giận dữ đến cực điểm: “Cô
quá đáng rồi đấy nhé! Đồng chí cảnh sát, loại người hung hăng như thế này nhất định phải bị
giải đi, còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như thế, thì lớn lên còn đến mức nào nữa?”
“Yểu Yểu!”
“Chị!”
Ôn Phong Miên và Ôn Thính Lan từ một phía khác chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này đều hơi
sững người.
Phó Quân Thầm bước lên, đứng chắn trước mặt Doanh Tử Khâm, cười mà như không cười: “Quả
đáng thể nào cơ?”
Doanh Tử Khâm cúi xuống, nhặt túi đựng dụng cụ học tập lên.

Vẻ mặt của nữ sinh kia lại thay
đổi, nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì Doanh Tử Khâm đã lấy giấy báo dự thi của
cô ta từ bên trong túi ra.
Giấy báo dự thi đại học chỉ là một tờ giấy, nhưng có không ít trường vì để tránh cho giấy báo dự
thi bị hỏng hóc, nên đã bỏ giấy báo vào trong một cái bọc trong suốt.
Trong lòng nữ sinh kia giật thót, cô ta bám lấy áo của người phụ nữ, gào khóc ầm ĩ: “Mẹ! Nhất
định là cô ta muốn kiếm chuyện, cô ta định xé giấy báo dự thi của con.”
Câu này khiến máy viên cảnh sát phụ trách duy trì trật tự cũng phải biến sắc.

Người cảnh sát lúc
nãy lên tiếng cảnh cáo cũng chỉ đành phất tay: “Dẫn ra ngoài trường thi trước.”
Xung quanh còn có người lấy điện thoại ra ghi hình.
Những nữ sinh kia hoàn toàn không ngờ tới là, đến lúc này rồi mà Doanh Tử Khâm vẫn rất bình
tĩnh, cô thẳng tay xé lớp bọc trong suốt bên ngoài đi, lấy giấy báo dự thi ra.
Không phải một tờ, mà là hai tờ.
Doanh Tử Khâm bỏ lại một tờ vào trong túi đựng dụng cụ, giơ tờ giấy báo dự thi còn lại trong
tay lên: “Cậu không lấy thì sao giấy báo dự thi của em trai tôi lại được tìm thấy ở chỗ cậu?”
Vẻ mặt của nữ sinh kia lập tức trắng bệch, môi cô ta run run, cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
Cô giáo chủ nhiệm chạy tới, cầm lấy xem: “Là giấy báo dự thi của Thính Lan.” Ôn Thính Lan
ngẩn người: “Chị?” Cậu còn chưa biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Doanh Tử Khâm vỗ vỗ lên vai cậu, tỏ ý không sao, cô quay đầu lại nói: “Xin hỏi chủ cảnh sát, lấy
trộm giấy báo dự thi của thí sinh thi đại học, thì sẽ bị phạt như thế nào?”
Mọi người xung quanh đều không ngờ, sự tình lại diễn biến thành ra thế này.
Nữ sinh nhìn có vẻ rất vô tội kia thì ra lại là một kẻ trộm?
Sắc mặt người phụ nữ cũng rất khó coi: “Sao con gái tôi có thể làm ra chuyện lấy trộm giấy báo
dự thi của người khác được? Có thể là lúc phát không cẩn thận bị lẫn vào chăng.” “Nói linh tinh,
em này có phải lớp tôi đâu.” Đã tìm lại được giấy báo dự thi, nhưng cô giáo chủ nhiệm lại càng
thêm tức giận: “Sao tôi có thể phát cho em ấy được?”
Câu nói này như giáng cho người phụ nữ một cái bạt tai, mặt bà ta bỏng rát, khó chịu đến cực
điểm.
Lúc này, tiếng chuông vang lên, báo hiệu học sinh đã có thể vào trong trường thi.
Nữ sinh mím môi, muốn túm lấy túi đựng đồ chạy vào trong trường.
Nhưng cô ta còn chưa kịp chạy được bước nào thì Doanh Tử Khâm đã nhấc cổ áo cô ta lên.

Sau
đó cô đưa giấy báo dự thi cho Ôn Thính Lan nói: “Tiểu Lan, đi thi trước đi.”
Ôn Thính Lan cũng biết giờ không phải là lúc hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu rồi bước vào trong
trường thi.
Mặt nữ sinh đỏ bừng: “Đã bảo không phải là tôi lấy trộm rồi mà, ai mà biết nó lại ở trong túi
đựng đồ của tôi, tôi sắp phải đi thi rồi, cậu vu oan cho tôi còn cản tôi là muốn gì hả?”
“Cô nói chúng tôi vu oan cho cô thì cứ đợi xem bằng chứng đã nào.” Đôi mắt đào hoa của Phó
Quân Thâm cong cong, anh bật cười nhưng giọng nói lại lạnh bằng: “Xem thử xem rốt cuộc có
phải là oan thật không, đừng vội, đã cho người đi lấy đoạn băng giám sát rồi.”
Nhìn thấy những thí sinh dự thi khác đều đã vào trong, nữ sinh cuống đến phát khóc: “Tôi muốn
đi thi, để tôi đi thi!”
Doanh Tử Khâm không hề nhúc nhích.
Cảnh sát phụ trách duy trì trật tự thấy không nhẫn tâm: “Này, cô bé ơi, hay là để bạn ấy vào
trong trước, dù sao thì…”
Những lời đằng sau còn chưa kịp nói hết thì đã bị một người trẻ tuổi hớt hải chạy tới cắt ngang.
Anh ta ôm theo máy tính, mở một đoạn video lên: “Đây là đoạn ghi hình lấy từ camera giám
sát.”
Đoạn ghi hình không dài, bởi vì là camera giám sát trên đường, nên độ phân giải không quá cao,
nhưng cũng đủ để thông qua trang phục mà nhận biết được nữ sinh.
Cô ta đi cùng với một nữ sinh khác nhận giấy báo dự thi, cô gái này là học sinh của lớp xuất sắc,
còn thuộc ban cán bộ lớp.
Bởi vì cô giáo chủ nhiệm cũng đang phát cho các bạn học sinh khác, người khá đông nên đã bảo
bạn học sinh đó chia giúp.

Còn nữ sinh kia nhân lúc này, lén lấy giấy báo dự thi của Ôn Thính
Lan đi, sau đó bỏ vào túi đựng tài liệu của mình.
Viên cảnh sát ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Người phụ nữ cũng rất hoảng hốt, hiển nhiên là thật sự không hề biết con gái mình lại có thể làm
ra chuyện này.
Nữ sinh mặt mày trắng bệch: “Không, không phải tôi cố ý đầu!”
Cô ta đang định đợi sau khi vào trong trường thi rồi, mới xé giấy báo dự thi của Ôn Thính Lan
vứt vào bồn cầu.

Như vậy, Ôn Thính Lan không có giấy báo dự thi thì đừng hòng tham gia thi
đại học nữa.
Hơn nữa, cũng sẽ không có ai nghĩ tới cô ta, camera giám sát trên đường đầu có dễ trích xuất ra
như thế?
Những nữ sinh hoàn toàn không ngờ tới là, cô ta vừa mới giấu giấy báo dự thi của Ôn Thính Lan
chưa được bao lâu thì đã bị phát hiện.
“Lấy trộm giấy báo dự thi đại học của người khác sẽ lập tức hủy bỏ kết quả thi đại học.” Đồng
chí cảnh sát nghiêm túc nói: “Hơn nữa, còn phải ghi vào hồ sơ, làm phiền bạn học sinh này đi
theo chúng tôi một chuyển.”
Nữ sinh trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.

Người phụ nữ cũng cuống lên: “Đồng chí cảnh
sát, đầu có nghiêm trọng như vậy? Hơn nữa, cũng đã trả lại giấy báo dự thi rồi, kỳ thi đại học có
ý nghĩa rất lớn đối với một đứa trẻ, chúng tôi đã biết lỗi rồi.” “Tình huống nghiêm trọng, hủy bỏ
kết quả thi đại học là điều chắc chắn.” Viên cảnh sát hoàn toàn không có ý tha bổng: “Còn việc có
ghi vào hồ sơ hay không thì các vị phải hỏi người bị hại xem có chấp nhận
hòa giải hay không.”
Ánh mắt nữ sinh lại được thắp lên hy vọng.
“Hòa giải, tất nhiên phải hòa giải rồi.” Người phụ nữ vội vàng nói: “Đã không có chuyện gì nữa,
không hòa giải thì còn làm gì.”
“Thật ngại quá, chúng tôi không hòa giải.” Doanh Tử Khâm cầm mũ bóng chày đội lên đầu, ánh
mắt lạnh nhạt: “Tôi đã cho cậu cơ hội rồi.”
Cho dù cô đã chuẩn bị để cho Ôn Thính Lan theo học trường Đại học Norton, nhưng điều đó
không đồng nghĩa với việc kỳ thi đại học của cậu có thể bị phá hoại.
Nữ sinh cứng đờ toàn thân, nhớ tới sự lươn lẹo và giáo hoạt lúc trước của mình, không nói nên
lời, chỉ có nước mắt lặng lẽ lăn dài trên mặt.
“Là Bạch Thiều Thị bảo cậu làm như vậy.” Doanh Tử Khâm không nhìn nữ sinh nữa, nhưng cái
tên thốt ra từ miệng cô lại khiến nữ sinh càng thêm hoảng sợ: “Chú cảnh sát, xin hãy điều tra
xem tiên của cậu ta từ đầu mà tới, kẻ sai khiến là một người trưởng thành.”
Viên cảnh sát tỏ thái độ rất nghiêm túc: “Nhất định rồi, tội danh của kẻ sai khiến sẽ càng nặng
hơn.”
Anh ta vẫy vẫy tay, bảo đồng nghiệp đưa nữ sinh kia đi.
Kỳ thi đại học diễn ra trong hai ngày chẳng mấy mà đã kết thúc.

Khi tiếng chuông hết giờ của
môn thi tiếng Anh vang lên, các học sinh đều điên cuồng chạy ra ngoài.
Ôn Thính Lan vẫn không có cảm xúc gì, nhưng lớp trưởng thì rất hào hứng lôi kéo cậu: “Đi nào
đi nào, Thính Lan, tốt nghiệp rồi là mỗi đứa một phương không gặp lại nhau nữa đầu, hôm nay
kiểu gì cũng phải tụ tập một bữa.”
Rồi lại phấn khởi quay đầu lại gọi: “Doanh thần, Thất thiếu, đi cùng luôn đi.”
Sau đó một đám học sinh lớp xuất sắc khối 12 bao trọn mấy cái bàn lớn bên ngoài quán nướng, ở
ngay trên vỉa hè con đường cạnh Thanh Trí.
Bọn họ gọi thịt nướng và bia, thêm một đĩa lớn thịt gà, tôm hùm đất và ốc vặn.
“Thính Lan, thế nào?” Lớp trưởng hỏi: “Có chắc chắn giành được thủ khoa không?”
“Ừm.” Ôn Thính Lan nói rất ngắn gọn: “Viết văn không tốt lắm, không có hy vọng được tròn
điểm rồi.”
Lớp trưởng: “…”
Cậu ta không nên nói chuyện với quái vật làm gì.
“Xem ra chúng ta sẽ gặp lại ở Đại học Đế đô rồi.” Lớp trưởng vỗ vai Ôn Thính Lan: “Nói không
chừng chúng ta còn được phân vào cùng một phòng ký túc ấy chứ.”
Vừa nói dứt lời thì có một giọng nói mỉa mai từ không xa truyền tới.
“Đúng thế, không lấy được suất đi phỏng vấn ở Đại học Norton thì chẳng phải chỉ có thể đến Đại
học Để đô thôi à?”
Lớp trưởng quay đầu, đập vào mắt cậu là Hạ Tuần dẫn theo hai học sinh của lớp quốc tế và nam
sinh thể chỗ Ôn Thính Lan đang đứng đợi xe.
Hôm nay bọn họ sẽ tới sân bay để làm thủ tục bay sang châu u.
Người nói ra câu ban nãy chính là nam sinh kia.
Ánh mắt Hạ Tuần hơi dừng lại trên người cô gái một lúc rồi mới rời đi.
“Thương ghê, nếu không phải vì cậu không hợp ý thầy Hạ thì suất phỏng vấn này cũng đầu đến
lượt tôi.” Nam sinh tặc lưỡi: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cậu lấy được thư mời nhập học
của học viện cấp
D.”
Vẻ mặt Ôn Thính Lan rất lạnh nhạt, không nói lời nào.
“Thư mời nhập học của Đại học Norton?” Phó Quân Thâm nghiêng đầu nhìn qua, đột nhiên bật cười: “Trùng hợp ghê, tôi cũng đang định đưa cho em trai.”
Anh lấy từ trong túi áo ra một tấm thiệp, đặt lên trên bàn.

Tấm thiệp màu đen, viền vàng.

Hạ Tuần đứng rất gần bàn nướng thịt, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng hai hàng chữ trên tấm thiệp.
Đại học Norton.
Cấp SS.