Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 152




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không chỉ một người có suy nghĩ này, càng đừng nói tới việc trong hơn hai tháng vừa qua, Doanh Lộ Vi năm lần bảy lượt bị bóc phốt, vậy nê3n fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi không hề có thiện cảm với Doanh Tử Khâm, thậm chí còn căm ghét cô.
“Tôi cũng muốn bỏ qua, sự xuất h1iện của cô ta trong buổi hòa nhạc chính là một vết nhơ, thử hỏi những khách quý được Bộ Vi mời tới xem, liệu họ có cảm thấy buồn nôn mà 9bỏ đi không?”
“Không thể hiểu nổi luôn, tại sao một buổi hòa nhạc tuyệt vời như vậy lại cứ nhất định để cô ta tới khiến người xe3m phải khó chịu chứ?”
“Tôi hiểu ý của Lộ Vi rồi, dù sao cũng là cháu gái của cô ấy, vậy nên muốn vun trồng thêm, nhưng vấn đề ch8ính là, bùn nhão không trát được tường.”
Trong số fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi cũng có học sinh của Thanh Trí.
“Các chị em, mọi người có biết khi cô Doanh dạy bọn tôi đã nói câu gì không, cô ấy nói mình dạy lâu như vậy nhưng không thể dạy được bản Für Elise.”
“Không phải chứ, Für Elise là bản nhạc dành cho người mới học dương cầm mà.

Ngay cả Für Elise còn không đánh được mà dám đến buổi hòa nhạc biểu diễn ư?”
“Chậc chậc, thiên kim giả đúng là thiên kim giá, học như nào cũng không thể sánh được với danh viện nhà quyền quý chân chính, phí công một giáo viên giỏi như Lộ Vi.”
“Cho dù so với những nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thì Lộ Vi vẫn còn thua kém xa nhưng dạy học thì thừa rồi chứ nhỉ? Xem ra đứa con nuôi này quá đần độn thì phải?” “Không được, nhất định phải bỏ qua đoạn cô ta biểu diễn, cho dù là phí tiền cũng được.” Giá vé thấp nhất để vào xem buổi hòa tấu dương cầm của Doanh Lộ Vi là 1888 tệ, giá vé cao nhất lên tới 8888 tệ, dù vậy thì những fan cuồng của cô ta vẫn mua sạch chỉ trong nháy mắt.

Buổi hòa nhạc livestream do không có những thiết bị âm thanh như xem trực tiếp nên chất lượng không thể sánh bằng nghe ở sân khấu được, nhưng giá vé cũng lên tới 666 tệ.

Cho dù là Thiên vương Thiên hậu hay là những nhóm nhạc hot nhất hiện nay lẫn những nghệ sĩ dương cầm hàng đầu nước Hoa cũng chưa từng bán vé với giá cao như vậy.
Cho dù Doanh Lộ Vi là tiểu thư con nhà quyền quý nhưng cô ta không có công việc gì cả, chỉ treo một chức danh trong tập đoàn nhà họ Doanh, hàng năm hưởng cổ tức mà thôi.
Nhưng cô ta tiêu tiền vung tay quá trán, số tiền có được từ cổ tức đương nhiên không đủ cho cô ta tiêu xài, vậy nên, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu.
Dù sao thì fan hâm mộ cũng chịu chi, cô ta không thể ngăn cản được.
Doanh Lộ Vi đọc vài bình luận thiên hướng về một bên ở trên Weibo, quay đầu lại hỏi: “Sao rồi, bây giờ đã mời được mấy vị khách quý?”
Quản lý nhìn danh sách trên tay: “Tôi đã làm đúng như lời cô, sau khi bảo cho những vị đại sư kia rằng cô sẽ biểu diễn “Mặt trời và Mặt trăng”, bọn họ đều trả lời là sẽ dành thời gian tới xem.

Bây giờ có thể xác nhận Trác Lan Hàm, Xa Dụ và Bart Heber.”
Khi nghe được ba cái tên này, Doanh Lộ Vi cũng cảm thấy kinh ngạc: “Bọn họ sẽ tới thật hả?”
Trác Lan Hàm và Xa Dụ đều là những nghệ sĩ dương cầm hàng đầu nước Hoa, nhưng họ đã về hưu từ lâu.
Dù vậy, địa vị của họ trong giới âm nhạc vẫn rất cao.
Thịnh Thanh Đường ở giới thư pháp cũng như Trác Lan Hàm ở giới dương cầm vậy, đều là những nhân vật đứng đầu trong lĩnh vực của mình.
Xa Dụ kém hơn Trác Lan Hàm một bậc, nhưng ông ta có không ít học trò đã nổi tiếng, là những nhân vật thủ lĩnh mới trong giới âm nhạc nước Hoa.
Về phần Bart Heber, ông là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng châu u, là giáo sư danh dự của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu u, có địa vị rất cao trên trường quốc tế.

Không phải là Doanh Lộ Vi không muốn làm quen với mấy người này.

Nhưng những nghệ sĩ dương cầm ở cấp bậc bọn họ sẽ không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cho dù cô ta xuất thân từ bốn gia đình quyền quý đi chăng nữa.

“Đúng vậy.” Quản lý gật đầu, chợt nhíu mày lại: “Nhưng Lộ Vi à, dù sao thì cô cũng không đàn được bản “Mặt trời và Mặt trăng”, nếu như đùa giỡn những vị tiền bối này, sau này cô…” “Đừng lo lắng.” Doanh Lộ Vi tươi cười: “Đến lúc đó, tiêu điểm của buổi hòa nhạc này không phải là tôi, vả lại tôi có cách khác rồi.”
Quản lý còn định nói thêm nhưng khi thấy cô ta kiên định như vậy thì không khuyên nhủ thêm nữa, đành chuyển chủ đề: “Trong thời gian một tiếng đã bán được năm nghìn vé xem buổi hòa nhạc livestream, ước tính một cách tương đối bảo thủ thì đến lúc diễn ra có thể bán được năm mươi nghìn vé.”
“Nếu như hô hào thêm thì chắc hẳn sẽ có những fan hâm mộ của cô mua vài vẻ một lúc để ủng hộ cô đó.” Doanh Lộ Vi hờ hững, không quan tâm tới chuyện này: “Anh đi xử lý đi, xong xuôi thì chuyển tiền vào tài khoản của tôi là được.”
Thịnh Thanh Đường không lên mạng, cũng không thích các Weibo như Weibo.

Nhưng khi ông đang nhổ củ cải thì đứa con trai đầu trọc của ông đột nhiên xông đến, sau đó nói vài chuyện xảy ra ở trên mạng.
Thịnh Thanh Đường nổi giận, ông lập tức rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn WeChat đi.
“Tiểu thần y, có chuyện gì xảy ra vậy, tôi thấy cô sắp tham gia buổi hòa nhạc gì vậy? Cô xem liệu có cần tôi tìm người tới giữ thể diện cho cô hay không?”
Phía bên này, Doanh Tử Khâm vừa thoát Weibo thì nhìn thấy tin nhắn WeChat này.
Cô bóp đầu, nhắn tin trả lời lại.
“Cảm ơn, không cần đâu.”
“Không không không, như vậy sao được chứ, tiểu thần y à, cô đừng có ngại, đến lúc ấy tôi sẽ dẫn tất cả thành viên của hiệp hội tới đó, bảo đảm khí thế bừng bừng, dọa tên cháo bát bảo Ngân Lộ gì đó kia sợ chết khiếp luôn.”
“Đừng nói nhiều nữa, tôi sẽ bảo thằng con đầu trọc bất hiếu của tôi đi mua vé.

Tiểu thần y, cô chở khuyên tôi, tôi là người rất nóng tính.”
Doanh Tử Khâm mặt không cảm xúc, đưa mắt nhìn lên màn hình máy vi tính, ấn mở tin nhắn riêng kia ra.
Mời bạn uống viên thuốc: Đồng nghiệp, thêm bạn bè nào, tôi sẽ tặng miễn phí cho cô ba lọ kem chống nắng, cô thấy thế nào?
Doanh Tử Khâm nhíu mày lại, lần này đã câu được cả gã độc dược sư đứng thứ ba trên bảng xếp hạng chú ý tới rồi.
Coca Trà Sữa Khoai Tây Chiên: Không có hứng thú.
Doanh Tử Khâm lập tức trả lời.

Mời bạn uống viên thuốc: Đùng đùng đùng, thật đó, thêm bạn đi, sau này thuận tiện tiếp nhận nhiệm vụ treo thưởng cùng nhau luôn.

Như này đi, sau này nếu tôi nhận nhiệm vụ gì sẽ chia cho cô một nửa tiền, cô thấy thế nào hả?
Vừa mới gửi tin nhắn này đi thì hệ thống lập tức gửi thông báo tới.
Coca Trà Sữa Khoai Tây Chiên đã trở thành bạn tốt của bạn, xin hãy đặt nickname cho anh ấy/cô ấy để thuận tiện cho việc trò chuyện.
Mời bạn uống viên thuốc: … Mời bạn uống viên thuốc: Đồng nghiệp, không phải cô là người của nhà Laurent đó chứ? Sở thích này?
Doanh Tử Khâm không trả lời, tắt khung chat, sau đó offline.
***
Ngày hôm sau.
Khi hội fan hâm mộ của Thượng Diệu Chi chuẩn bị tiến hành một đợt tấn công mới lên Tinh Thần Ngu Lạc thì bọn họ đọc được thông báo của Tinh Thần Ngu Lạc đăng trên Weibo.
“@Tinh Thần Ngu Lạc: Ngày hôm qua, Tinh Thần Ngu Lạc đã gia nhập vào Truyền thông Sơ Quang, tài khoản Weibo này sẽ dừng hoạt động.”
Bên dưới là ảnh chụp hợp đồng thu mua.
Một phút sau, Truyền thông Sơn Quang đăng tin lên Weibo.
“@Truyền thông Sơn Quang: Bắt đầu từ ngày hôm qua, nghệ sĩ thuộc Tinh Thần Ngu Lạc sẽ thuộc về Truyền thông Sơn Quang, nếu ai không muốn ở lại thì cứ rời khỏi công ty, không cần thanh toán phí chấm dứt hợp đồng.” Cư dân mạng đều cảm thấy kinh ngạc.
“Đùùù… Truyền thông Sơ Quang mạnh tay thế, mua luôn cả Tinh Thần Ngu Lạc, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy nữa.”
.
“Giám định xong, ông chủ của Truyền thông Sơ Quang cách quá đi mất, cầu bao nuôi.”
“Thật đáng mừng, cuối cùng cục u ác tính Tinh Thần Ngu Lạc của giới giải trí đã không còn nữa.”
Cũng có người biết được thông tin, đăng lên Weibo.
“Có lẽ mọi người vẫn chưa biết chuyện này, tổng đạo diễn và những người lên kế hoạch chương trình “Ngôi sao mạo hiểm” đã bị bắt giữ, sắp tới bọn họ sẽ phải chịu sự phán quyết của tòa án, chắc chắn không thể thoát khỏi việc phải ngồi tù.”
Bên dưới là vô số bình luận khen ngợi, ủng hộ.
“Thấy chết không cứu, đáng đời.”
“Đối phó với loại người này thì phải làm như vậy, luật hoa quả không chừa một ai cả, quả táo tới nhanh lắm.” “Lúc ấy còn nói “thần tượng của mấy người chết là đáng đời” cơ mà, thật ngại quá đi, thần tượng của chúng tôi còn sống, nhưng ông phải đi bóc lịch rồi mỉm cười!”
“Quỳ xuống cầu xin @Văn phòng luật sư Tây Phong hãy livestream, tôi muốn xem mấy tên ác nhân này bị trừng phạt như nào.”
Học sinh trường Thanh Trí cũng đang lướt Weibo.
Là một trong những nghệ sĩ hàng đầu, fan hâm mộ của Thượng Diệu Chi vô cùng đông đảo, mỗi lớp có quá nửa số học sinh là fan hâm mộ của anh ta.
Sau khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, các học sinh đã yên lòng tập trung học tập.

Cậu đàn em cất điện thoại di động nhìn khắp phòng học: “Anh Nhiên, chị Vũ chưa tới à?”
“Ha ha.” Gương mặt Giang Nhiên không chút cảm xúc: “Hộ tống con trai cậu ấy về nhà rồi.”
Cậu đàn em: “???”
Cậu ta gãi đầu một cái, hỏi lại: “Bố Doanh, ngày mai cậu sẽ biểu diễn trên buổi hòa nhạc, có cần tới phòng đàn của trường luyện tập không?”
Doanh Tử Khâm chống đầu, ngáp một tiếng: “Ừm, để tí nữa.”
Quả thực là rất lâu rồi cô chưa động vào dương cầm, cô phải luyện tập một chút mới được.
Cũng may trải qua vài tháng điều trị, sức khỏe của cô đã tốt hơn, muốn biểu diễn một bản nhạc dương cầm cũng rất đơn giản.

Nếu là lúc mới tỉnh lại, đừng nói là “Thành Chiến”, cho dù một phân đoạn của “Mặt trời và Mặt trăng” thì cô cũng không thể chịu đựng được.
Sớm biết thì năm đó đã viết đơn giản thôi.
“Fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi điên cả rồi.” Giang Nhiên cười lạnh: “Cũng không xem xem thần tượng của chúng nó là cái thá gì, cô ta xứng hả?”
Cậu ta không thích lên mạng nhưng cũng tạo mấy nick clone trên Weibo để đầu khẩu với đám fan cuồng kia.
“Anh Nhiên, anh nhắc em mới nhớ.” Cậu đàn em vỗ ót một cái, sau đó lấy một tệp vé trong cặp ra: “Em mua được vé rồi, cho anh ghế hàng đầu đó.”
Giang Nhiên nhận lấy, ghét bỏ nói: “Buổi hòa nhạc rác rưởi của cô ta mà cũng trị giá 9999 tệ á?” “Đừng nói nữa, em phải dùng tốc độ tay 17 năm độc thân để tranh cướp với đám fan cuồng của cô ta đó.” Cậu đàn em ai oán nói: “Anh Nhiên, anh không mời em ăn cơm thì không được đâu.” “Mời.” Giang Nhiên thoải mái nói: “Sau buổi hòa nhạc, mời cả lớp ăn.” Doanh Tử Khâm nhìn vé trong tay hai người bọn họ, lại nghĩ tới Thịnh Thanh Đường gửi tin nhắn cho mình và Berg gọi điện thoại tới.
Mỗi người đều mua không ít.

Sau khi trầm tư hai giây, cô đăng một bài lên Weibo.
@Đang dưỡng lão chớ làm phiền: @Phòng là việc Doanh Lộ Vi V @Doanh Lộ Vi V, đưa tiền vé đây, bằng không không đến.”