Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 118




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dưới bài đăng Weibo dĩ nhiên là có đính kèm một bức ảnh.
Chính là Thập Phương Giới mà Doanh Tử Khâm mang đến phòng họp trước đó.
Sở di Thập Phương Giới trở thành tác phẩm nổi tiếng trong giới điêu khắc chính là vì nó khó làm giả.
Hơn nữa, không nói đến việc có khả năng làm giả Bằng Chủng Phỉ Thúy hay không, dù là có, cũng không có mấy người có thể khắc ra được tám mươi tám đức Phật muôn màu muôn vẻ trên một khối ngọc cao bằng nửa người được.

Vì thế trên thị trường điêu khắc, không có hàng giả của Thập Phương Giới.
Đây cũng là lý do vì sao lúc ấy, khi CEO của Tập đoàn DK nhìn thấy Thập Phương Giới lại mất bình tĩnh đến vậy.
Vì căn bản không ai ngờ được thực sự có người có thể điêu khắc lại một bức Thập Phương Giới mới trong bốn ngày ngắn ngủi, thậm chí bức tượng mới này còn tuyệt hơn bức tượng gốc.

Đừng nói người ngoài, nếu không phải là ông cụ Chung bảo cổ đông trung niên sai người đăng bài Weibo này, ông ta thực sự không biết Thập Phương Giới vẫn chưa trở về mà là mới được khắc ra.

“Chú Chung, không phải chứ?” Cổ đông trung niên đọc bài đăng trên Weibo xong thì trợn mắt há mồm quay lại: “Đó không phải là Thập Phương Giới của chúng ta à?” “Đương nhiên là không rồi.” Ông cụ Chung vô cùng kiêu ngạo, xua tay: “Đã nói rồi, đây là bức tượng do cháu ngoại tôi điêu khắc.” Ồ, nghe nói hình như tên nhóc nhà họ Phó kia cũng giúp đỡ.
Mặc kệ, ông cụ không thấy cũng không nghe thấy.

Bao giờ trả lại số đồ ăn vặt mà ông cụ Phó trộm của ông thì ông lại nhìn tên nhóc đó.

Cổ đông trung niên lau mồ hôi, run rẩy hỏi: “Chú không đùa chứ?”
“Chuyện này có gì đáng để đùa đâu.” Ông cụ Chung không vui: “Tôi còn chưa khen vống lên đầu.

Tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, cháu ngoại tôi còn quen cả IBI đấy.” Được thôi, ông cụ cũng không biết nhưng không cản trở việc ông cụ bốc phét một hồi.
Ai kiệm lời khen cháu mình chứ?
Thật ra cổ đông trung niên vẫn định nói ông cụ cứ nói đùa.

IBI là tổ chức quốc tế, đến con cháu nhà giàu ở Để đô còn không tiếp xúc được, họ ở thành phố Hộ làm sao mà quen chứ?
Những lời đã đến bên miệng, ông ta vẫn hơi do dự giây lát.

IBI luôn đấu tranh chống tội phạm quốc tế nhưng chưa từng vì cái gì mà đặc biệt lập một tài khoản Weibo để đăng bài.
Mỗi ngày thế giới xảy ra bao nhiêu chuyện, phần lớn đều do IBI chịu trách nhiệm quản lý và giám sát, nhân viên của họ vô cùng bận rộn.
Dù bức tượng Thập Phương Giới bị mất là vụ trộm xuyên quốc gia, là chuyện lớn.

Song không phải chưa từng xảy ra vụ án lớn hơn vậy.

Dù sao vụ trộm này cũng không dính đến mạng người, sao IBI có thể đăng Weibo được? Nói IBI tiến bước cùng thời đại, cổ đông trung niên không tin,
Có lẽ… thực sự có quan hệ với cô nhóc nhà người ta thì sao?
Dưới sự khoe khoang không ngừng của ông cụ Chung cổ đông trung niên cũng tin đôi chút.

Nhưng dân mạng chưa từng trải qua vụ trộm này, sau khi đọc được bài đăng Weibo kia thì chẳng ai tin cả.
“Giả là cái chắc, chỉ với cô ta á? Ồ, tôi nhớ hình như cô ta viết chữ gì gì đó nhận được cái giải ở cuộc thi nghệ thuật của trường thì phải.

Nhưng điêu khắc? Xin lỗi, cho tôi cười trước đã.”
“Xin được ngả nón bái phục.

Tập đoàn Chung thì có thể làm cái gì mà người trần mắt thịt xem được không? Biết các người muốn bảo vệ người nhà mình, nhưng cũng đừng dát vàng, nạm ngọc lên mặt mình như thế chứ?”
“Thứ cho tôi nói thắng, điêu khắc khác với viết thư pháp, vẽ tranh truyền thống.

Được, dù tiểu thư nhà các người biết điêu khắc, nhưng cô ta có thể khắc xong bức tượng trong bốn ngày không?”
“Có chứng cứ không? Chỉ một bức ảnh, ai biết có phải là hàng tích trữ của họ trước đây không.” “Xin được nói nhỏ một câu.

Những thứ khác không nói, cô tiểu thư này rất quyết đoán, còn nữa, chẳng phải những nhân viên khác trong chung thị đã nói rồi sao? Cô ấy thành công khiến Tập đoàn DK tăng thêm tiền đặt cược mà.”
“Đúng thế, chỉ điểm này thôi là tôi đã thấy yêu rồi.

Cái bọn chỉ biết gõ bàn phím trốn sau màn hình điện thoại kia ơi, năm 17 tuổi mấy người đang làm gì vậy? Có phải là vẫn cần mẹ thay quần áo hộ cho không?”
“Bản thân không có bản lĩnh thì đừng ghen ăn tức ở với người ta nữa.

Đổi lại là mấy người đến công ty lớn ký hợp đồng, có khi còn chưa đến nơi đã sợ đến són ra quần rồi.”
“Chúng tôi luôn luôn giúp em gái chú ý xem có kẻ nào buông lời ác độc bạo lực mạng em ấy không, sau đó các người sẽ nhận được thư của luật sư, không cần cảm ơn đâu.” Dân mạng vốn đang mỉa mai Doanh Tử Khâm liền câm miệng lại.

Cổ đông trung niên nhíu mày đọc bình luận: “Chú Chung, chúng ta có chứng cứ chứng minh Thập Phương Giới do Doanh tiểu thư khắc không?”
“Cần chứng cứ gì chứ?” Ông cụ Chung rất mất hứng: “Nó là do cháu ngoại tôi khắc, chẳng lẽ còn có thể biến ra bức Thập Phương Giới thứ hai ư?”
Cổ niên trung niên than thở: “Nhưng chủ Chung, vấn đề là người trên mạng không tin.”
“Không tin?” Ông cụ Chung cũng lấy điện thoại ra, sục sôi ý chí chiến đấu: “Tôi đi nói chuyện với họ.” Ông cụ còn chưa mở Weibo ra thì đã nhận được một cuộc điện thoại.

“Ông ngoại.”
“ y.” Ông cụ Chung ho khan vài tiếng: “Tử Khâm, cháu về nhà bố cháu rồi à?”
“Ông đừng đăng Weibo nữa.” Doanh Tử Khâm day day đầu, uyển chuyển nói: “Phiên ông cho cháu dưỡng lão đi.”
Ông cụ Chung: “…”
Không phải, ai dưỡng lão cơ?
Ông cụ đã hơn 70 rồi, còn chưa muốn nghỉ hưu dưỡng lão mà ngược lại càng ngày càng có sức sống.
Kết quả cháu ngoại ông cụ đã muốn dưỡng lão rồi?! “Ông ngoại, cháu biết ý tốt của ông” Doanh Tử Khâm rũ mắt cười: “Cháu đã đọc được rồi.” Trong lòng công cụ Chung tức khắc cảm thấy vô cùng phức tạp.
Thực ra ông cũng không làm gì cả, chỉ bảo công ty đăng một bài lên Weibo thôi.

Có lúc, con người sống trong bóng tối quá lâu, chỉ có một chút ấm áp thôi cũng khiến họ muốn ôm lấy thật chặt.
Ông cụ Chung nhíu mày: “Nhưng ở trên mạng…”
“Không sao.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Cháu cũng không đọc.”
Đừng chủ động đến trước mặt cô, cản trở việc cô dưỡng lão là được.
Sau khi cúp máy, ông cụ Chung nghĩ ngợi một lúc, quay đầu hỏi cổ đông trung niên: “Ông cảm thấy cháu ngoại tôi thế nào?”
“Rất được.” Cổ đông trung niên trở nên nghiêm túc: “Bỏ đi lớp filter của chủ thì Doanh tiểu thư rất hợp để làm quản lý.”
Hợp đồng cá cược, cô nói ký thì Tập đoàn Chung thị đã thắng lợi.

Cô đang mang về cho Tập đoàn Chung thì lợi ích cực lớn, ông ta chưa từng thấy ai biết làm ăn đến vậy.
Ông cụ Chung gật gù, quyết định trong lòng cũng càng rõ ràng hơn.
Trong chiếc Maserati.
Mặt Doanh Tử Khâm không tỏ vẻ gì mà nhìn Berg đang điên cuồng gửi tin nhắn WeChat cho mình.

Cô phải dùng kiên nhẫn cực lớn mới không cho anh ta vào sổ đen.
“Đại sư Doanh, là cô phải không?”
“Tôi biết chắc chắn là cô rồi! Đại sư Doanh, dù cô không muốn nhận tôi làm học trò thì tôi cũng phải gọi cô một tiếng thầy! Cô quả quá quá là lợi hại luôn! Có môn nghệ thuật nào mà cô không biết không?”
“Đại sư Doanh, bao giờ thì chúng ta lại gặp nhau? Vì cô, tôi vẫn còn ở thành phố Hộ chưa đi đâu.

Hu hu hu, cầu xin cô hãy dạy tôi cách làm thế nào mà cô vẽ giống Chino Feng đến vậy đi.”
Doanh Tử Khâm nhấn vào ba dấu chấm bên phải khung chat, bật chế độ tắt tiếng không làm phiền.
Tốt lắm.
Thế giới yên tĩnh trở lại rồi.
Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Đó là họa sĩ tranh sơn dầu nổi tiếng muốn mời em đến Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Châu Âu ư?”
“Đúng vậy.” Doanh Tử Khâm hơi trầm mặc giây lát: “Anh nói xem, có phải người vẽ tranh sơn dầu đều rất lắm mồm không?”
Chino Feng như thế, Berg Bryan cũng vậy.
Chẳng lẽ giới vẽ tranh sơn dầu châu Âu có truyền thống gì đó?
Doanh Tử Khâm như đang suy nghĩ điều gì.
“Ừm.” Phó Quân Thâm tựa vào ghế lái, lười biếng nói: “Anh nghĩ thì không phải đâu.”
Doanh Tử Khâm đảo mắt, nhướn mày.
Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thầm nhướn lên, giọng nói trầm thấp mang ý cười: “Bạn nhỏ nhà chúng ta nói nhiều thêm mấy chữ là lấy mạng của em ấy.”
Thế nên đại sự tranh sơn dầu trước mắt anh rất không tầm thường.
“Nên anh khá vui.” Phó Quân Thâm nhấc tay, tùy ý vuốt tóc cô gái:
“Hiếm khi Yểu Yểu lại có thể nói nhiều với anh đến vậy.”
Người mắc bệnh trầm cảm sợ nhất là gì? Sợ nhất là khép chặt bản thân, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa.
Như vậy, bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn.
May mà bây giờ cô không thể nữa.

Doanh Tử Khâm nhìn anh một cái, đang định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên.

Là Thịnh Thanh Đường gọi đến.
“Tiểu thần y!” Giọng ông vô cùng kích động: “Tôi biết cô có rất nhiều điểm không tầm thường mà! Không ngờ đến điêu khắc mà cô cũng biết.”
Ông từng học điêu khắc nên hiểu được sự không tầm thường của Thập Phương Giới hơn người ngoài nhiều.
Thập Phương Giới không chỉ là tác phẩm điêu khác mà còn bao hàm cả Phật giáo ở bên trong.
Nếu chưa từng đọc kinh Phật thì chắc chắn không thể khắc được Thập Phương Giới.
Tiểu thần y có còn là người nữa không?
“Tiểu thần y, dạo này cô có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi.” Thịnh Thanh Đường lại nói: “Tôi đã chuẩn bị giấy chứng nhận của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa cho cô rồi.

Cô qua ký tên thôi, không cần làm gì cả.”
“Không có ở đây, không hẹn.” Cô gái dùng ngữ khí lịch sự nhất để nói ra lời vô tình nhất: “Người này đã chết, có chuyện gì thì đốt vàng mã.”
Thịnh Thanh Đường ở đầu dây bên kia: “…”
Đương nhiên Chung Mạn Hoa cũng đọc được bài đăng Weibo của Tập đoàn Chung thị.
Có điều lúc đọc được thì bà ta đã đến nhà họ Chung rồi.
Bà ta không thường xuyên lướt Weibo, vẫn là Chung Tri Vãn nói cho bà ta biết.

Chung Mạn Hoa vừa nghe tin đã tức đến bật cười.
Nói Doanh Tử Khâm khắc ra Thập Phương Giới á? Chẳng lẽ họ còn không biết thiên kim tiểu thư thật mà Giang Mạc Viễn đón về từ cái huyện nghèo khó kia có bao nhiêu bản lĩnh sao?
Chung Tri Vãn rất biết nhìn sắc mặt người khác, lại thêm mấy hôm nay tâm trạng cô ta không được vui cho lắm.

Cô ta thấy mặt mũi Chung Mạn Hoa sầm sì bèn cười nói: “Cô, quả thật em họ khá được ông yêu quý, cháu hơi ghen tị với em ấy rồi đấy.”
Chung Mạn Hoa không đáp lời.
Ông cụ Chung thích Doanh Tử Khâm, thực ra bà ta cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Doanh Tử Khâm chẳng được cái nết gì, nhưng ít nhất còn biết lấy lòng bậc cha chú.
Nhưng vẫn phải nói mấy câu khách sáo, Chung Mạn Hoa cũng cười nói: “Vãn Vãn, người ông nội cháu thương yêu nhất vẫn là cháu.”
Nụ cười trên mặt Chung Tri Vãn cứng lại, ngón tay siết chặt quần áo.
“A lô?” Chuông điện thoại vang lên, Chung Mạn Hoa nhận được một cuộc gọi.

Bà ta ngẩn người: “Cái gì? Mấy người là Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa?”