Hôm nay thiên kim lại đi vả mặt.
Tác giả: Khanh Thiển.
- Chương 217 -
Editor: Dilys.
⚜⚜⚜
"Ừm." Doanh Tử Khâm gật đầu, "Các người hẹn khi nào gặp mặt?"
"Tôi xem một chút." Lita lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua lịch ngày, nhíu mày, "Ngày 23 tháng 8, chậc, thật phiền toái, tôi còn phải ở lại nước Hoa chờ hơn mười ngày nữa."
Hôm nay là ngày 7 tháng 8, cách ngày hẹn của cô nàng và độc dược sư số một, còn có 16 ngày.
Lita cũng rất hoang mang, vì cái gì độc dược sư số một lại đột nhiên thay đổi địa điểm gặp mặt.
Còn hết lần này tới lần khác là ở nước Hoa.
Đáng lẽ, bọn họ đêm qua đã nên gặp mặt nhau ở trên đảo rồi.
Nhưng sau khi cô thi đấu xong, độc dược sư số một liền thay đổi địa điểm và thời gian gặp mặt.
"Địa điểm?"
"Thành phố Hồ."
Thần sắc Doanh Tử Khâm hơi ngừng lại: "Thành phố Hồ?"
"Cô không phải cũng rất kỳ quái sao?" Lita giang tay ra, "Tôi đang nghĩ đến thợ săn cấp bậc này, vì sao sống ở Đế đô, hoặc là sống ẩn cư ở trên núi."
Cổ võ giới cùng cổ y giới, đều tập trung ở Đế đô.
Chỉ là người bình thường không tìm thấy, mà tìm được cũng vào không được.
"Bất quá, cũng không phải là không có khả năng." Lita còn nói, "Không biết cô có biết hay không, thần súng tốp 7 đời trước, chính là chết ở thành phố Hồ, đến nay hội kín cũng không điều tra ra là ai làm."
Mặt trời dần dần trở nên chói mắt, Doanh Tử Khâm đội mũ lên: "Biết."
"Cho nên tôi liền nghĩ, có phải hay không là độc dược sư số một gϊếŧ hắn." Lita rất nghiêm túc phân tích, "Cô xem, cũng chỉ có độc dược sư có thể gϊếŧ người ở vô hình, ngay cả chứng cứ cũng không lưu lại."
Doanh Tử Khâm thoáng trầm mặc.
Cái này cô không cách nào phản bác.
Thần súng tốp 7, đúng thật là do cô gϊếŧ.
Bất quá cô cũng không thu thập hiện trường, không có chứng cứ, hẳn là Phó Quân Thâm đằng sau dọn dẹp giúp cô.
"Ngược lại bất kể nói thế nào, cũng nhờ có phúc của hắn, hắn vừa chết, tôi liền lên một hạng." Lita vẩy vẩy tóc, phong tình vạn chủng (1), "Hiện giờ tôi đứng hạng 88 rồi."
(1) Phong tình vạn chủng là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân.
"Hoa Ninh Thần, tôi có thể đưa cho cô." Doanh Tử Khâm trầm ngâm một chút, "Bất quá tôi có một điều kiện."
"Cô nói đi, nếu tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ đồng ý."
"Tôi muốn cùng cô đi gặp mặt vị độc dược sư số một này."
"Có thể, không thành vấn đề." Lita trực tiếp đáp ứng, "Chúng tôi chỉ là giao dịch, tôi muốn mời cô ấy xem bệnh cho cha tôi."
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ nhúc nhích.
"Cô chờ một chút, tôi có thứ đưa cho cô." Lita hướng về người trung niên cách đó không xa vẫy vẫy tay, "Myron, lấy đồ vật ra."
Người đàn ông trung niên bước lên phía trước, tay xách một chiếc hộp.
"Đây là khẩu súng mà tôi cất giữ." Lita mở cặp táp ra, "Cũng coi như có thể sử dụng, bất quá không có uy lực gì, bởi vì bề ngoài nó được chế tạo từ vàng cùng kim cương, chỉ được cái mã."
"Cô nhận lấy, xem như lễ vật hòa giải của chúng ta."
Doanh Tử Khâm không có cự tuyệt, cô chỉ chỉ một bên: "Những thứ này cho cô."
Lita cầm lấy một cái bình nhỏ trong đó: "Cái này là cái gì?"
"Mặt nạ dưỡng trắng da." (2)
(2) 美白面膜
Bốn chữ, khiến Lita quả quyết quay người, cô huýt sáo, cười: "Mỹ nhân phương Đông, có thời gian, tôi mời cô đi nơi nào đó ăn mỳ ống (3)."
(3) Là nui á mn. Không hiểu sao không up được ảnh nên mình để ở đầu chương nhé.
Cô phất phất tay, lên một chuyến bay khác.
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
**
Sau năm tiếng.
Máy bay lại một lần nữa đến thành phố Hồ.
Khí trời tháng tám mười phần oi bức, hỏa lô đồng dạng.
"Đi, cô bạn nhỏ, anh đưa em về." Phó Quân Thâm vỗ vỗ đầu cô, "Mấy ngày nay em mệt mỏi rồi, về nhà ngủ một giấc thật ngon."
Vân Sơn rất thức thời không đi cùng, hắn mượn cớ muốn đi công chuyện, sau đó liền rời đi.
Hai người ngồi xe trở về.
Nửa đường, Doanh Tử Khâm trông thấy nhìn thấy ven đường có người bán súp đậu xanh và nước ô mai, là một bà lão.
Cô ngồi trên một cái băng ghế nhỏ, trước mặt để hai cái hộp.
"Em đi mua một ly." Doanh Tử Khâm quay đầu, "Anh có uống không?"
Cô hình như chưa từng thấy anh uống gì ngoài trà dưỡng sinh.
"Được." Phó Quân Thâm lần này ngược lại không từ chối, dừng xe lại, "Em mua loại có nhiệt độ bình thường, dạ dày quan trọng."
Doanh Tử Khâm xuống xe, đi đến trước sạp.
Cô cầm hai chén súp đậu xanh, muốn quét mã trả tiền.
Bà lão dùng khăn mặt xoa xoa tay, chần chừ một chút: "Cô bé, cháu có tiền mặt không?"
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: "Tiền mặt?"
Bây giờ bình thường đều là chuyển khoản qua mạng, có rất ít người sẽ mang tiền mặt.
"Cũng không phải chuyện gì." Bà lão thở dài một hơi, Khoa học kỹ thuật hiện tại quá phát triển rồi, bà cái gì cũng không hiểu, bình thường kiểu thu tiền bằng mã này đều là con trai bà làm giúp."
Bà xoa xoa khóe mắt có chút phiếm hồng, có chút xấu hổ: "Khách hàng thanh toán bằng cách quét mã đều tới chỗ thằng bé, hôm nay bà muốn mua một ít đồ ăn với hầm canh cho ông bạn già, liền nghĩ hỏi các cháu một chút xem có tiền mặt hay không."
Tay Doanh Tử Khâm dừng lại, cô lúc này mới nhìn thấy ảnh chân dung của đối phương là một người trung niên.
Rõ ràng không phải tài khoản Wechat của bà lão.
Cô khẽ nhắm mắt, liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Thấy cô trầm mặc, bà lão vội nói: "Nếu như không có thì cũng không sao, cháu chuyển khoản cũng được."
"Cháu có đây bà ơi." Phó Quân Thâm không biết đi tới lúc nào, từ trong ví da lấy ra mười mấy tờ tiền một trăm tệ, cười cười, "Bà cầm lấy đi."
"Nhiều quá nhiều quá." Bà lão chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, bà sợ hết hồn, vội vàng đẩy đi, "Một chén súp đậu xanh bốn tệ, tám tệ là được rồi."
"Tám tệ ngay cả nửa con gà bà cũng không mua được." Mi mắt Phó Quân Thâm nâng lên, "Vậy, nếu như bà cảm thấy cháu thiệt thòi, chi bằng bà đem số súp còn lại bán cho cháu đi."
Bà lão có chút luống cuống chân tay.
Phó Quân Thâm đã cúi người, cầm lấy cái túi bắt đầu gói súp đậu xanh cùng nước ô mai, âm thanh nhàn nhạt: "Con trai của bà không cho bà tiền sao?"
Bà lão cúi đầu, thở dài: "Thằng bé làm việc vất vả, có lẽ đã quên a, nào có bố mẹ nào so đo với con cái mình chứ."
Doanh Tử Khâm nhìn động tác của hai người, đưa tay đè lên tim.
Cô rất rõ ràng, cơ thể mình có một khuyết điểm rất lớn, cô không có trái tim.
Trái tim này, không liên quan tới khí quan (4).
(4) Bộ phận trong cơ thể sinh vật đảm nhiệm một chức nâng nhất định nào đó.
Là có thể để cho người ta sinh ra cảm xúc đối với những vật bên ngoài.
Cô biết cái gì là thích, cái gì là hận, cũng có cảm xúc, nhưng cô lại không nhận thức được chúng.
Tại phương diện tình cảm, cô giống như một người máy (*).
(*) Nguyên văn: Tại cảm tình phương diện này, nàng giống như là một Blitzcrank (5).
(5) Blitzcrank, gã khổng lồ bằng kim loại, hơi nước và tia lửa điện lách tách, đi khắp nơi trên đường phố Zaun và làm việc không biết mệt mỏi để cải thiện thành phố ngầm cũng như giúp đỡ mọi người. Được thiết kế để tiêu hủy rác thải độc hại trong những môi trường nguy hiểm nhất ở Zaun, Blitzcrank đã tiến hóa vượt xa những gì được lập trình ban đầu, nhờ vào đầu óc thiên tài của người đã phát minh ra nó, và sức mạnh thần bí của hextech.
Bạn nào chơi LMHT chắc sẽ biết vị tướng này.
Nhưng giờ khắc này, cô tựa hồ có thể cảm nhận được sự ấm áp tình người này.
Xem ra, cô đang từ từ hồi phục.
Sau khi mua tất cả súp đậu xanh cùng nước ô mai, Phó Quân Thâm xách theo cái túi: "Đủ để em uống rất lâu."
Thấy cô gái nhìn chằm chằm một chỗ, anh cong ngón tay gõ lên trán cô một cái, khẽ cười: "Yểu Yểu, em còn làm gì nữa vậy?"
"Không có gì." Doanh Tử Khâm hoàn hồn, cô nhìn anh, bỗng nhiên đưa tay ôm anh một cái, "Cảm ơn."
Một động tác rất bình thường, cũng không có chút mập mờ gì.
Giống như khi bạn bè chào hỏi gặp mặt rồi ôm nhau một cái.
Dù sao khi trước anh cõng cũng đã cõng, ôm cũng đã ôm.
Người Phó Quân Thâm lại hơi có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh liền giãn ra.
Ngón tay anh di chuyển, cặp mắt đào hoa khẽ giương lên: "Cô bạn nhỏ, em thế này là đùa giỡn anh sao?"
"Không tính a, nhiều lắm thì xem như --" Doanh Tử Khâm từ trong tay anh nhận lấy một chén súp đậu xanh, vẫn là giọng điệu lạnh lùng, "Chiếm của anh một chút tiện nghi."
"......"
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
**
Học bù ở trường trung học Thanh Trí được chia làm hai loại.
Loại thứ nhất là trường học thống nhất, học bù một tháng sau kỳ thi rồi nghỉ hè.
Loại thứ hai là lựa chọn học bù hoặc nghỉ định kỳ theo ý kiến của học sinh sau khi các lớp học bù thống nhất.
Cho nên sau tám tháng, số người tới trường ít hơn rất nhiều.
Bất quá người của ban xuất sắc, ngược lại là ngày nào cũng tới.
"Nguyệt Huyên, cậu nghĩ gì vậy?" Nữ sinh ngồi cùng bàn lấy tay huơ huơ trước mặt cô, "Mấy ngày nay sao cậu lơ đãng thế?"
Doanh Nguyệt Huyên bỗng thu hồi suy nghĩ, mắt buông xuống: "Không có gì, chỉ là đã lâu rồi tớ không gặp anh trai."
Mặc dù ngày đó Doanh Thiên Luật không có nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Chung Mạn Hoa, nhưng Doanh Nguyệt Huyên lại cảm thấy, thái độ của Doanh Thiên Luật đối với cô có chút thay đổi.
Trước đó khi Doanh Thiên Luật chưa rời khỏi thành phố Hồ gây dựng sự nghiệp thời điểm, đều sẽ đưa cô tới trường học đưa nàng tới trường học, lần này thế nhưng lại không có.
Doanh Nguyệt Huyên có chút nghĩ không thông.
Cô suy nghĩ một chút nếu như về sau Doanh Thiên Luật biết cô không phải em gái ruột của hắn, cũng không phải việc gì quá lớn.
Dù sao khi Chung Mạn Hoa cùng Doanh Chấn Đình biết, đối với cô vẫn tốt như cũ.
"Anh của cậu?" Nữ sinh cũng không hòi chuyện là thế nào, chỉ thuận miệng nói một câu, "Có thể là đang bận rộn chuyện gì đấy, cậu đừng để trong lòng."
Doanh Nguyệt Huyên trả lời, sau đó bắt đầu viết bài.
Nữ sinh vẫn còn nói: "Nguyệt Huyên, cậu yên tâm đi, mặc dù nhà cậu nhận nuôi Doanh Tử Khâm, cô ta cũng rất lợi hại, nhưng cậu mới là ruột thịt."
"Con nuôi làm sao có thể so sánh với con ruột? Cô ta ngay cả tu hú chiếm tổ chim khách cũng không tính."
Doanh Nguyệt Huyên bỗng nhiên ngẩng đầu, giọng điệu ấm áp lần đầu tiên có chút nghiêm túc: "Cậu đừng nói mấy lời như vậy."
Nữ sinh sửng sốt, vội vàng chuyển chủ đề: "Nguyệt Huyên, tớ nghe nói Mục Thẩm Châu đang ở nhà các cậu, thế nào?"
Chung Tri Vãn dẫn Mục Thẩm Châu đến Thanh Trí mấy lần, bọn họ cũng đều gặp qua.
Đúng là con trai do đại gia tộc Đế đô bồi dưỡng ra, nhất cử nhất động đều thể hiện phong thái của danh môn vọng tộc.
"Cái gì mà thế nào?" Doanh Nguyệt Huyên không có cảm giác gì, "Nam nữ cách biệt, tớ chưa từng tiếp xúc qua, cũng không ưa gì hắn."
Nữ sinh lần này rất khó hiểu : "Vì cái gì?"
Doanh Nguyệt Huyên viết xong một trang giấy: "Bởi vì hắn không thích em gái."
"Doanh Tử Khâm?" Nữ sinh sững sờ, hiểu ra, "Đoán chừng là Chung Tri Vãn ở trước mặt hắn cũng đã nói cái gì, ai, lúc đầu cũng không nhìn ra cô ta là loại người này."
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
**
Ôn gia.
Doanh Tử Khâm đến tiểu khu phía sau, Phó Quân Thâm không đi, mà đưa cô lên tầng.
Cô vừa tới trước cửa, chìa khoá vừa mới cắm đi vào, ánh mắt chợt biến đổi.
Ôn Phong Miên nghe được âm thanh chìa khóa cắm vào chốt cửa, ông đi tới mở cửa: "Yểu Yểu, con về rồi."
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, ánh mắt quét một vòng quanh căn phòng chỉ vỏn vẹn sáu mươi mét vuông.
Không có bóng dáng của Ôn Thính Lan.
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
------
Dilys: Chương này hơn 2k4 từ nhưng edit thật nhanh (≧▽≦) (tại tui hong lười đó mấy bồ :)))