Hôm Nay Thích Hợp Phải Lòng Em

Chương 47: Hành động điên rồ




Chỉ qua một ngày bài viết xin lỗi đã có, chính là tài khoản đã nhắm vào Phó Kim Hủ vào mấy ngày trước.



Chào mọi người, tôi là Ngô Nam Nam học trường THPT Học Lâm. Hôm nay, tôi đăng bài này chân thành xin lỗi bạn Phó Kim Hủ trường THPT Gia Anh. Do trước đây khi còn học cùng nhau giữa chúng tôi có xung đột gây nên thù hằn nên tôi đã cố tình lên đây dựng chuyện về bạn ấy. Chuyện này đã làm hạ thấp nhân phẩm, phá huỷ danh dự của bạn ấy, tình tiết rất nghiêm trọng. Hôm qua, sau khi chịu sự phê bình giáo dục của Nhà trường tôi đã nhận ra sai lầm của bản thân, vì vậy rất chân thành xin lỗi, hi vọng bạn Phó Kim Hủ có thể tha thứ cho tôi.



Bài này vừa đăng lên, cư dân mạng lập tức xôn xao.



Tớ đã nói Phó Kim Hủ không phải là người như vậy mà, người này quả là thất đức.



Thế này là coi như xong à? Chửi bới người ta như thế mà chỉ bị phê bình?



Bạn trên này, tôi là học sinh trường Học Lâm muốn nói một chút. Thật ra không phải chỉ có thế đâu, trường tôi xử phạt Ngô Nam Nam và cả bốn đứa con gái kia. Nghe nói còn phạt tiền và lưu vào học bạ nữa.



Trâu bò thế… Tưởng chỉ nói vài lời trên mạng thôi không ngờ nghiệm trọng đến vậy! Phó Kim Hủ có năng lực gì thế?



Đây mà chỉ là vài lời á? Cả trường đều biết rồi đó, nếu không xử lí như thế thì về sau tất cả mọi người đều đồn đại tuỳ tiện hay sao?”



Hình như không phải Phó Kim Hủ đâu, là nhóm Lệ Dương Vinh…



Xích mích với bọn họ thì đúng là giỏi rồi, ba ông vua con mà cũng dám động..



Bạn ơi, sao tôi lại thấy ấm áp vậy nhỉ!



Thái độ của Thiệu Hàn Việt với Phó Kim Hủ, a a a a! Không nói không nói hihi…



Nói thật là Học Lâm bọn tôi bây giờ đang sung sướng lắm! Từ hồi cấp hai Ngô Nam Nam đã thích bắt nạt người khác rồi, phải trừng trị.







Phó Kim Hủ đã được Điền Thục Hoa đổi sang điện thoại thông minh, tuy không phải máy Apple chính hãng nhưng ít nhất vẫn có thể lên mạng.



Lúc đọc tin tức này là buổi chiều, cô không ngờ nhanh như thế mà Ngô Nam Nam đã đứng ra xin lỗi, đây hoàn toàn không phải phong cách của cô ta.



Thiệu Hàn Việt không nói với cô cậu đã làm gì, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã tốn không ít công sức.



“Sao nhà vệ sinh nữ lúc nào cũng xếp hàng dài vậy nhỉ? Tao đã nhường lên trước rồi, còn tốt bụng giữ cửa hộ mà còn mắng tao nữa?” Lệ Dương Vinh cùng mấy người từ bên ngoài vào.



Quý Nguyên Châu cười ha hả: “Không mắng mày thì mắng ai? Còn giữ cửa nữa, không kẹp đầu mày là may rồi.”



“Tao thấy sắp đến tiết rồi mà họ còn phải nhịn quay về, sao không ai chịu tin tao vậy?” Lệ Dương Vinh quàng vai Thiệu Hàn Việt: “Việt mày nói đi, có phải oan cho tao lắm không?”



Thiệu Hàn Việt vừa cười vừa mắng: “Mày đừng lên cơn nữa, người khác nhịn liên quan quái gì đến mày. Mày như thế khác nào biến thái không?”



“Nào có…”



Thiệu Hàn Việt ngồi xuống chợt thấy ánh mắt lấp lánh của cô bạn cùng bàn đang chăm chú nhìn mình. Cậu bèn đi vòng qua sang bên kia, hỏi: “Sao đấy?”



Phó Kim Hủ cầm điện thoại: “Tớ vừa thấy Ngô Nam Nam đăng bài xin lỗi.”



Thiệu Hàn Việt ồ lên: “Tất nhiên rồi, không đăng không được.”



“Cậu làm thế nào vậy?”



Thiệu Hàn Việt còn chưa kịp đáp, Lệ Dương Vinh đã cướp lời: “Cái này thì có gì khó, có chứng cứ, có luật sư, cô ta dám không đi vào khuôn phép à?”



Phó Kim Hủ chau mày: “ Nhưng trước đây cậu ta làm vậy đều…”



Đều bình an vô sự.



“Trước đây là trước đây, cậu không thấy hiện giờ cô ta bắt nạt ai à? Lệ Dương Vinh nói: “Cậu là bạn bọn tớ, động vào cậu là động vào bọn này, đúng không Việt?”



Thiệu Hàn Việt không hưởng ứng lời của Lệ Dương Vinh mà nói: “Yên tâm đi, cô ta về sau không dám làm gì nữa đâu.”



Trên mặt Phó Kim Hủ không có biểu cảm gì nhưng trong lòng như đang trào sóng.



“Cảm ơn các cậu.”



Quý Nguyên Châu kéo Lệ Dương Vinh ra đằng sau: “Không cần cảm ơn bọn tớ đâu. Tớ với Lệ Dương Vinh cũng không làm gì cả, bọn tớ đều nghe theo Hàn Việt, cậu phải cảm ơn cậu ấy mới đúng.”



Phó Kim Hủ nhìn về phía Thiệu Hàn Việt. Cậu khẽ ho, hiếm khi mất tự nhiên như lúc này: “Hơi buồn ngủ.”



Nói xong gục đầu xuống bàn.



Phó Kim Hủ: “…”



Chuông vào học reo lên, tiếng nhạc luyện mắt cũng bắt đầu.



Tất cả mọi người đều nhắm mắt luyện tập, trong khi đó Phó Kim Hủ chỉ nhắm một nửa, một tay để trên mặt giả vờ giả vịt, một tay khác chọc vào cánh tay đang để trên bàn của Thiệu Hàn Việt.



“Thiệu Hàn Việt.”



Gục đầu xuống nhưng không biết có ngủ thật hay không.



“Tuy nói nhiều quá thì kiểu cách nhưng tớ vẫn nhất định phải nói với cậu một tiếng.” Phó Kim Hủ nhích lại gần người bên cạnh: “Cảm ơn.”




Vừa dứt lời, tay đặt trên tay cậu đột nhiên bị nắm lấy.



Phó Kim Hủ giật mình, vô thức rút lại, nhưng Thiệu Hàn Việt lại nắm rất chặt khiến cô không thể rút ra được.



“Này.”



“Tớ không muốn nghe cảm ơn.” Cậu quay sang nhìn cô, tay vẫn nắm chặt: “Nếu thật lòng cảm ơn tớ thì chứng tỏ bằng hành động thực tế đi.”



Đôi mắt người con trai ấy chất chứa niềm vui sướng.



Loa phát thanh vẫn còn đang vang lên, nhưng giờ khắc này Phó Kim Hủ chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch. Từng nhịp từng nhịp y hệt ngày ở trên sân thượng cậu đột ngột ôm chầm cô vào lòng, vang đến độ như thể xâm chiếm cả thế giới của cô vậy.



“Tớ..”



“Hay là cứ nắm tay như này nhé?”



“Không, không được.”



Thiệu Hàn Việt đứng dậy, lòng bàn tay vô thức xoa mu bàn tay cô hai lần: “Vậy cậu cảm thấy làm sao thì cảm ơn tốt đây?”



Phó Kim Hủ quan sát bốn phía, sợ ai đó nhìn qua đây.



“Các khác thì được.” Cô sốt ruột đáp.



“Ha.” Thiệu Hàn Việt nheo mắt nhìn gương mặt đỏ chót của cô, cậu như bị ma xui quỷ khiến đột ngột nghiêng người sát bên thầm thì vào tai cô.



Giọng rất nhỏ chỉ đủ hai người có thể nghe.



Sau khi nghe xong, mặt Phó Kim Hủ càng đỏ hơn, cô bất ngờ lui về sau, tay cxung nhân lúc cậu không để ý rút ra.



“Cậu, cậu, cậu…”



Thiệu Hàn Việt lặng lẽ nhìn cô, cũng nhận ra hành động của mình thật điên rồ. Đã nói không trêu chọc, có cơ hội mới nói vậy mà cậu không giữ được bình tĩnh.



Cậu khẽ cười: “Doạ cậu chút thôi mà, cậu không phải sợ.”



Phó Kim Hủ siết chặt tay, đấm cậu: “…Cậu đúng la fđồ nhạt nhẽo.”



Thiệu Hàn Việt ừ, ngón tay gõ trên bàn: “Ừm, tớ nhàm chán.”




Hai người nhìn nhau không nói gì.



Nhiệt độ trên mặt Phó Kim Hủ không giảm, cô không dám nhìn cậu nữa, tiếp tục nhắm mắt luyện mắt.



Nhưng đây cũng không phải điều vô vị nhạt nhẽo, trong lòng hai người đều rõ.



Phó Kim Hủ hít sâu một hơi.



Trong khoảng thời gian này, cô dù có ngu xuẩn đến đâu cũng biết tâm tư của Thiệu Hàn Việt. Tuy họ chưa từng xé bỏ tờ giấy ngăn cách giữa hai người nhưng loại cảm giác thích kia đã lan tràn bốn phía. Dù không làm gì cả, chỉ là ngồi cùng một chỗ, cô đều cảm giác được mình vui vẻ cỡ nào.



Thật sự cô rất thích Thiệu Hàn Việt.



Ấy thế mà, hôn tớ một cái?



Mẹ ơi! Cô thật sự không có gan đó!



Tan học, Phó Kim Hủ rủ Giản Hoà đi vệ sinh.



Thiệu Hàn Việt ngồi dựa vào ghế đọc sách bất ngờ nhìn thấy màn hình di động của Phó Kim Hủ liên tục sáng lên. Hiển nhiên có tin nhắn đến.



Cậu tiện tay cầm lên xem.



Chuyện hôm qua tôi nói cậu hoàn không không để…



Có phải cậu quên mình trước đây như thế nào rồi không?



Trên màn hình không hiển thị toàn bộ tin nhắn nhưng khi nhìn hai chữ “trước đây” cậu thoáng trầm tư.



Điện thoại Phó Kim Hủ không khoá, cậu trượt lên là mở ra.



Tin nhắn được gửi từ số lạ, tổng cộng có năm tin, trong đó bao gồm một cái video.



Chuyện hôm qua tôi nói cậu hoàn toàn không để trong lòng phải không? Cậu còn bắt Nam Nam giải thích? Cậu có biết vì vụ này mà cậu ấy bị Nhà trường ghi vào học bạ không? Phó Kim Hủ, thật không ngờ mới vài năm không gặp mà cậu có năng lực thế này, còn biết nhờ người khác ra mặt.



Có phải cậu quên mình trước đây như thế nào rồi không?



Vậy cậu có muốn nhìn bản thân trong video trước kia một chút không? Tôi tìm cả ngày mới thấy, nếu cậu không muốn bị đăng lại lên mạng cho mọi người thưởng thức dáng vẻ đáng thương của mình thì bây giờ xin hủy lỗi của Nam Nam đi.



Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ. Nghĩ xong thì đến trường tôi tìm, ở phòng hội trường. Cát Tuấn Phong.



Thiệu Hàn Việt đọc tin nhắn đầu mà giật mình. Cát Tuấn Phong là ai mà lại cùng hội cùng thuyền với đám con gái đó?




Nghĩ vậy, cậu bật clip lên xem.



Video được quay từ vài năm trước nên chất lượng rất kém, có lẽ là quay lén. Dẫu vậy… cậu vẫn có thể nhìn rõ người trong đó. So với bây giờ cô còn gầy nhỏ hơn rất nhiều nhưng đôi mắt vẫn giống như bây giờ, đen như mực, giống như con nai con bị hoảng sở.



“Phó Kim Hủ, bây giờ Đinh Tu Quân cút rồi, không ai bảo vệ mày nữa, mày còn dám dương dương tự đắc nữa không?



“…”



“Con mẹ nó, mày có nói chuyện không, câm à?”



“Cả lớp nhìn mày rất không vừa mắt, học giỏi thì ngon lắm hả? Treo cái mặt vô tội là định dụ dỗ ai hả.”







Cô gái nhỏ bị ép tới một nơi hẻo lánh vừa muốn chạy, kết quả bị người cầm điên thoại quay video đẩy trở lại. Lần đẩy này rất mạnh khiến cô gái bị đập vào tường, mặt mũi đau đến méo mó.



“Mày đi đâu đấy hả?” Người quay video kêu lên, nghe giọng nói, là nam.



“Cát Tuấn Phong, cậu quay gần chút đi, đứng chắn thế này, đừng để nó chạy.”



Người quay video nói: “Ái chà, tớ biết rồi.”



Sau đó chính là âm thanh vui đùa ầm ĩ, ống kính quay khuôn mặt cô gái nhỏ không thay đổi đứng đấy, bị người ta xô xô đẩy đẩy.



Cô hệt như một con rối bị đứt dây, dường như đã quên nên cũng lười giãy dụa.



Cuối cùng chỉ có lúc thật sự đau thì mới thấy cô nhăn mặt.







Video dừng lại đoạn đám người cười vang.



Thiệu Hàn Việt kinh ngạc nhìn video tối đen, tay cầm điện thoại di động bắt dầu phát run.



Cậu có thể nghĩ đến chuyện những người kia bắt nạt cô, tuy nhiên nhĩ là một chuyện còn thực tế trông thấy lại là một chuyện khác. Bởi vì cậu không thể liên tưởng cô gái trong lòng mình với cô gái bị cười cợt trong video.



Càng liên tưởng càng đau lòng.



Chúng nó… vậy mà dám…



“Hàn Việt, mày đi đâu thế? Quý Nguyên Châu ngước mắt lên đúng lúc nhìn thấy cậu ra khỏi lớp.



Song Thiệu Hàn Việt không trả lời, chẳng mất chốc người đã khuất bóng.



Sau đó không lâu chuông vào lớp vang lên, tiết thứ ba là ôn tập, đại biểu môn Sinh học đang phát bài thi.



“Thiệu Hàn Việt đâu rồi?” Phó Kim Hủ ngoảnh xuống hỏi.



Quý Nguyên Châu nói: “Không biết nữa, vừa mới đi xong.”



Phó Kim Hủ thì thầm: “Đừng nói là trốn ôn tập?”



Cô cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu làm bài thi, nhưng mười phút sau Thiệu Hàn Việt vẫn chưa trở về, cô có chút không yên lòng, liền lấy điện thoại ra gọi cho cậu, kết quả hoạch vừa mới mở màn hình lên thì nhìn thấy giao diện hộp tin đến.



“Hả?”



Phó Kim Hủ nhanh chóng đọc tin nhắn, sau đó mở video.



Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch.



Thiệu Hàn Việt đã thấy cái này?



Cậu ấy tìm Cát Tuấn Phong rồi ư?



“Lệ Dương Vinh!”



Lệ Dương Vinh đang vẽ vời hoa lá lên bài thi thì nghe thấy Phó Kim Hủ quay phắt xuống gọi mình làm cậu chàng giật nảy mình.



“Hả?”



Phó Kim Hủ nóng lòng như lửa đốt: “Bây giờ tớ muốn ra khỏi trường thì có cách nào không?”



Lệ Dương Vinh buồn chán nói: “Giờ cổng trường đóng rồi, muốn ra ngoài phải trèo tường.”



“Thì sao? Tao muốn trèo!”



Lệ Dương Vinh:???”



Hết chương 47