"Tiểu thư, không phải Võ An Hầu, là cô gia của chúng ta.""???" Giang Thanh Ba nhíu mày: "Là chàng ấy đánh gãy chân của Lục Tử Ninh?""Không phải." Hai mắt Lục Y sáng rực lên, hai tay múa may trong không trung, có vẻ khá kích động."Chúng ta quay về chưa được hai ngày thì cô gia đã về phủ rồi.
Cô gia đi thẳng đến viện tử của Lục Tử Ninh rồi dẫn đại nha hoàn Ngọc Hương đi.
Lục Tử Ninh tức giận đuổi theo đến Củng Vệ Ti rồi lại trở về trong trạng thái hồn bay phách lạc.
Cũng chẳng biết tại sao đến trước cửa nhà rồi mà hắn ta còn ngã xuống xe ngựa.
Con ngựa đó cũng chẳng chịu nổi hành vi tra nam của hắn, đạp mấy phát nên hắn mới thành ra như vậy…""..."Nếu không tận mắt chứng kiến thương tích của Lục Tử Ninh, nàng cũng cảm thấy khó tin.
Cánh tay đang phe phẩy quạt của Giang Thanh Ba ngừng lại.
Nàng nhìn về nơi xa xăm.
Ngọc Hương vào Củng Vệ Ti nhưng vẫn chưa được Lục Tử Ninh đưa ra ngoài thì chắc chắn là có vấn đề.
Mặc dù nàng không rõ là tội danh gì nhưng có thể khiến Đan Tuệ Quân cười xòa xin lỗi, khiến Lục Tử Ninh mình đầy thương tích đến tận nơi để xin lỗi thì chắc hẳn tội danh đó không hề nhỏ, hơn nữa còn có thể liên lụy đến nhị phòng.Nàng thấy rất hiếu kỳ."Không ngờ cô gia lại giúp tiểu thư.
Cô gia vừa ra tay thì đâu đã ra đấy." Lục Y chọt chọt vào tay Giang Thanh Ba: "Nô tỳ cảm thấy con người của cô gia khá tốt.
Tiểu thư thấy sao?"Ha ha ha…Giang Thanh Ba không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Ta nhớ trước lúc xuất giá, ngươi còn lo lắng sẽ bị Lục Minh Châu chặt đầu, ngày nào cũng sợ tới nỗi mất ngủ.
Bây giờ ngươi lại thấy chàng ấy khá tốt sao?""Trước đây nô tỳ không hiểu con người cô gia, chỉ nghe lời đồn nên đương nhiên là thấy sợ hãi." Lục Y ngượng ngùng gãi đầu: "Bây giờ nô tỳ hiểu rồi.
Nô tỳ nhận thấy thật ra cô gia rất tốt, hậu viện sạch sẽ, miễn cưỡng thì cũng xứng với tiểu thư nhà chúng ta.""Miễn cưỡng? Nếu để Lục Cửu nghe thấy những lời này của ngươi thì e là lườm chết ngươi luôn đấy."Mặt ngoài Giang Thanh Ba giễu cợt nàng ấy nhưng trong lòng cũng nghĩ giống như Lục Y.
Lục Minh Châu cũng là một nam nhân tốt.
Trong hậu viện không có thị nữ thông phòng, xung quanh toàn là mấy nam người hầu giống y nhau.Trong mắt người khác có lẽ việc chàng không hay về nhà là lạnh nhạt.
Nhưng nàng lại cảm thấy đây là cách chung sống dễ chịu nhất.
Nàng vô cùng hài lòng về nam nhân liên hôn cùng mình.
Bây giờ chàng còn ra mặt vì nàng, nàng lại càng hài lòng hơn."Tiểu thư, cô gia giúp người dạy dỗ đám người nhị phòng.
Có phải người cũng nên bày tỏ thành ý không?" Lục Y nghiêng đầu, nhìn Giang Thanh Ba đầy mong chờ.Giang Thanh Ba cũng không thích nợ ân huệ của người khác.
Kể cả người đó là phu quân của nàng thì cũng không được.
Nàng chống cằm, cau mày.Bày tỏ thành ý?.