Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 65




Thẩm Tri Huyền lúc này không phải là Thẩm Tri Huyền, y chỉ là thiếu niên Tuế Kiến khí phách hăng hái của nhiều năm trước.

Vốn dĩ kiêu ngạo tiêu sái kinh tài tuyệt diễm, nhưng lại bị vận mệnh chơi đùa, kiên quyết thương tích đầy người không nói, cơ thể này còn suýt chút nữa đã không thuộc về thiếu niên Tuế Kiến.

Trăn trở rất nhiều năm, trải qua bao chiêu là chuyện sống chết, rốt cuộc mới lần nữa trở thành thiếu niên Tuế Kiến hoàn chỉnh.

Thế nhưng thiếu niên Tuế Kiến này ấy à, đã không cách nào đồ đẹp ngựa khỏe tùy ý nơi giang hồ được nữa, y mất đi quá nhiều thứ, dưới nụ cười ung dung của vẻ ngoài, chỉ còn lại vết thương đầy người.

Thẩm Tri Huyền cảm thấy mũi chua xót, hốc mắt nóng lên, đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lồng ngực, kích động đến độ không cách nào bình tĩnh được.

Yến Cẩn chỉ ngẩn ra trong chớp mắt, liền duỗi tay ôm cả người y vào lòng.

Giống như rất lâu trước kia, giống như Tuế Kiến ôm nhóc Yến Cẩn.

Thẩm Tri Huyền vòng tay qua eo Yến Cẩn, vùi đầu vào lòng ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực của Yến Cẩn, cố nén nước mắt, nỗ lực bình phục tâm tình.

Yến Cẩn không nói một lời, hắn không giỏi ăn nói, cũng không cách nào nói những lời dỗ người như Tuế Kiến dỗ nhóc Yến Cẩn năm đó, hắn chỉ có thể dốc hết sức, cho Thẩm Tri Huyền một cái ôm thật ấm áp.

Cũng không biết ôm bao lâu rồi, Thẩm Tri Huyền khịt mũi, đang muốn buông Yến Cẩn ra, ngồi thẳng người, Yến Cẩn lại cúi đầu, giơ tay nâng mặt y, hôn lên khóe mắt y.

Thẩm Tri Huyền không kịp đề phòng, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phà lên khóe mắt, y theo bản năng khẽ nghiêng đầu, môi Yến Cẩn lập tức rơi lên má y.

Vành tai lặng lẽ đỏ lên, may là đang trong màn đêm, hẳn là Yến Cẩn sẽ không nhìn thấy. Thẩm Tri Huyền mang theo tâm lý cũng nhờ may mắn, khẽ ngửa ra sau, duỗi tay nắm lấy tay Yến Cẩn đang giữ mặt mình, cố gắng trấn tĩnh nói: "Làm gì đó."

Giọng điệu của y cũng tính là bình tĩnh, mơ hồ mang theo chút giọng mũi, Yến Cẩn không nói gì, tay hướng xuống, một tay ôm eo y, một tay vòng qua đầu gối y, ôm y lên.

Đột nhiên bế công chúa làm Thẩm Tri Huyền "A" một tiếng, theo bản năng ôm cổ Yến Cẩn, một lát sau mới phản ứng lại: "Thả ta xuống..."

Yến Cẩn ôm y đến sát vách núi cách đó không xa mới thả y xuống, một tay vẫn ôn chặt eo y.

Thẩm Tri Huyền thăm dò nhìn xuống đáy vực, tuy rằng đã khôi phục ký ức, nhưng chuyện y ngã cầu thang chết là sự thật, y vẫn có hơi sợ độ cao, chỉ liếc mắt một cái là co rúm lại, lùi về lòng ngực Yến Cẩn.

Đại khái là y đoán được Yến Cẩn muốn làm gì, trước đó y nói là muốn ngắm phong cảnh ở đây, nhưng lại sợ độ cao, trước mắt sợ là Yến Cẩn muốn bồi y thực hiện nguyện vọng nhỏ nhoi này.

Tuy rằng bây giờ trăng sáng đang mờ dần, ánh trăng ảm đạm, xung quanh tối tăm một mảnh, không có gì đẹp, nhưng Yến Cẩn không quan tâm điều này, Thẩm Tri Huyền cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Yến Cẩn lại giơ tay, mở lòng bàn tay ra.

Một màu đoàn ánh sáng mờ mờ màu xanh biếc hiện ra trên lòng bàn tay hắn, Thẩm Tri Huyền giật mình, nhìn cỏ nhỏ quen thuộc nhảy nhót trong lòng bàn tay Yến Cẩn, xoay tới xoay lui, y nói: "Đây cũng là... Tố Hồn Thảo?"

Yến Cẩn khẽ ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ta cũng mới biết gần đây."

Ý của hắn không rõ lắm, Thẩm Tri Huyền không cách nào phân biệt được hắn là đơn thuần gần đây mới biết cỏ nhỏ là Tố Hồn Thảo, hay là gần đây hắn mới khôi phục ký ức, đã biết được một ít chuyện cũ.

Cỏ nhỏ ngủ say hồi lâu, thật vất vả lắm mới tỉnh lại, vui vẻ từ lòng bàn tay Yến Cẩn nhảy đến đầu vai Thẩm Tri Huyền, ngựa quen đường cũ mà nắm một lọn tóc của y, nhanh như chớp trượt xuống dưới: "Chiếp chiếp chiếp! Chít chít chít!"

Yến Cẩn thấy cỏ nhỏ chạy đi, nắm bàn tay lại rồi lại mở tay ra, lúc này là một nhành hoa đào, xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Trên nhành hoa đào vẫn còn ba bốn đóa hoa, trong đó có một đóa nở rộ, bị thuật pháp nào đó bảo tồn ở khoảng khắc đẹp nhất.

Thẩm Tri Huyền thấy nhành hoa này có hơi quen, chần chờ mở miệng: "Đây là..."

"Là cành hoa Tuế Kiến tặng ta trong bí cảnh giao nhân." Yến Cẩn nhẹ giọng nói, trong lời nói mơ hồ mang theo chút ý cười, "Ta rất vui, cũng rất thích."

Thẩm Tri Huyền cũng kịp phản ứng lại, đây là nhành hoa đào y ngắt làm kiếm, sau lại tiện tay cho Yến Cẩn.

Chỉ là một nhành hoa đào nhỏ, lúc ấy được y dùng để chém giết mấy con huyễn quỷ nho nhỏ nên bị tàn tạ không được đẹp lắm, y cho là về sau chắc Yến Cẩn cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng qua tay Yến Cẩn là sẽ bị ném ngay, nhưng ai biết, Yến Cẩn lại quý trọng mà dùng thuật pháp bảo tồn, giữ nó đến nay.

Bỗng Thẩm Tri Huyền cảm thấy có hơi hối hận, y túm chặt tay áo Yến Cẩn, nghiêm túc nói: "Nhành hoa này có hơi không được đẹp, sau này ta lại tặng cho ngươi một nhành đẹp hơn."

Yến Cẩn không nói gì, hắn nhẹ nhàng ném nhành hoa đi, nhành hoa nghiêng ngả cắm trên đất bùn, hắn nhẹ giọng gọi: "Nha Nha."

Cỏ nhỏ chít chít chíp chíp kêu to, không quá tình nguyện mà trượt xuống đuôi tóc của Thẩm Tri Huyền, xoay quanh nhành hoa, đi quanh một vòng lại một vòng, ánh sáng vụn màu xanh biếc rơi lên nhành hoa, rơi trên bùn đất, dần dần hòa vào.

Nhành hoa liền cắm rễ trong đất, càng cao càng lớn, chỉ chốc lát sau đã thành một cây hoa đào khỏe mạnh, trên cây nở rất nhiều hoa, có nở rộ, có nửa nở, có nụ hoa, gió nhẹ thổi qua, bay lả tả rơi xuống một mảnh, mê loạn mắt Thẩm Tri Huyền.

Thẩm Tri Huyền ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nhìn cỏ nhỏ mệt lả nằm liệt dưới đất mà thở phì phò, y khen: "... Cỏ nhỏ thật lợi hại."

Cỏ thấy mình được khen, lập tức đứng phắt dậy, đắc ý mà chống nạnh, uốn éo.

Thẩm Tri Huyền bị tư thế cực kỳ đắc ý của nó chọc cười, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, dứt khoát kéo Yến Cẩn ngồi dưới tàng cây, trêu ghẹo nói: "Cái này có được tính là trước vầng trăng sáng dưới đóa hoa thơm không nhỉ? Ừm, hình như không có trăng."

Cảnh tượng này rất đẹp, nhất thời y không suy nghĩ những chuyện phiền não kia nữa, chỉ mỉm cười vui đùa, quý trọng vui mừng chốc lát này.

Yến Cẩn nghiêng đầu nhìn y một cái, nhẹ giọng nói: "Tuế Kiến muốn có, thì sẽ có."

Hắn bấm tay niệm chú, cũng không biết là làm thuật pháp gì, Thẩm Tri Huyền mơ hồ cảm thấy có một lá chắn dựng từ đất lên, trùm lên bọn họ và cả cây hoa ở trong.

Cảnh sắc bốn phía tức khắc trở nên mông lung hơn rất nhiều, từng chút từng chút, có chút ánh sáng của sao trời, dần lên hiện lên giữa không trung, gió nhẹ thổi qua, thổi bay một vầng trăng sáng, từ từ dâng lên.

Gió mát ánh trăng chiếu xuống, Thẩm Tri Huyền khẽ ngửa đầu, mặt mày bất giác mang ý cười dịu dàng, y giơ tay hứng được một sợi ánh trăng, thở dài: "A Cẩn trưởng thành, biết dỗ cho người ta vui vẻ rồi."

Y nhìn ánh trăng, Yến Cẩn nhìn y, chăm chú như thể đang nhìn báu vật hiếm có của thế gian: "Tuế Kiến có vui không?"

"Vui lắm."

Thẩm Tri Huyền mỉm cười trả lời, y nhìn trăng sáng một hồi, quay đầu muốn nói chuyện với Yến Cẩn, nhưng y cách Yến Cẩn quá gần, vừa quay đầu thì suýt chút nữa đã cọ vào môi Yến Cẩn.

Y thoáng ngửa người ra sau, muốn tránh đi một chút, nhưng Yến Cẩn giữ ót y lại, khiến y không thể nhúc nhích.

Tầm mắt Yến Cẩn nóng rực dừng trên môi y, Thẩm Tri Huyền lập tức đoán được hắn muốn gì, nếu là ngày thường thì không sao, Thẩm Tri Huyền cũng sẽ tùy hắn, nhưng hiện tại...

Khóe mắt Thẩm Tri Huyền thoáng liếc qua cỏ nhỏ eo cũng không xoa, lá cây cũng không lung lay, dường như đang hết sức chuyên chú chú ý bên này, y bất đắc dĩ nói: "... Cỏ nhỏ đang nhìn."

Yến Cẩn một tay nâng ót y, một tay khác duỗi ra, vốn thấy Thẩm Tri Huyền ngủ say nên định khoác áo cho y, sau lại áo ngoài lại bị hắn tiện tay ném lên giường nhỏ, áo ngoài bị luồng sức mạnh vô hình thổi lên, Yến Cẩn cầm áo trên tay, khẽ giương lên.

Gió cuốn theo áo choàng làm một đóa hoa nở rộ rơi khỏi cành, rơi được một nửa đã tản ra, trong đó có một cánh hoa rơi trên tóc Thẩm Tri Huyền, bởi vì Yến Cẩn lấy áo ngoài phủ lấy hai người, cánh hoa lại bị trượt rơi xuống dưới.

Ngay lúc nó đáp xuống môi Thẩm Tri Huyền, Yến Cẩn khẽ cúi người, cắn nó, đồng thời, cũng ngậm một đóa hoa đào khác.

Bị khép lại dưới lớp áo, Thẩm Tri Huyền tiếp tục rơi vào bóng tối.

Y ngửa đầu, đáy mắt có tia kinh ngạc nhàn nhạt, rất nhanh đã hóa thành ý cười dịu dàng, im lặng không tiếng động thừa nhận hết thảy.

Nóng bỏng, hô hấp, hương hoa đào.

Lúc này là lúc y có cả thế giới.