Sau khi ra khỏi phòng điều khiển, lúc Phó Nhân Gian sải bước tới nơi đỗ xe, Đường Niệm Song đã ngồi lên xe, bên má còn có vệt đỏ ửng nhàn nhạt.
Ánh mắt Phó Nhân Gian ôn hòa cười khẽ, kéo cửa xe ra.
Đường Niệm Song không nhìn anh: “Phiền Phó giáo sư đưa em tới chỗ hẹn.”
“Được.” Bên môi anh mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Đường Niệm Song âm thầm bĩu môi.
Lúc đưa Đường Niệm Song tới tiệc đóng máy, thời gian cũng vừa lúc, không sớm cũng không muộn.
Diệp Tuyển đang đứng bên ngoài nhà hàng đợi người, nhìn thấy xe của Phó Nhân Gian, cô ấy cầm ô đi tới, đón được Đường Niệm Song xuống xe, cười nói với Phó Nhân Gian: “Cảm ơn Phó giáo sư đã chăm sóc Song Song nhà chúng tôi, anh về trước đi, tiếp theo có tôi lo rồi.”
Đường Niệm Song cũng quay đầu nhìn anh: “Phó giáo sư về trước đi.”
Phó Nhân Gian ừ một tiếng, nhìn theo hai người đi vào nhà hàng mới lái xe rời đi.
Tiệc đóng máy chưa bắt đầu đã vô cùng náo nhiệt.
Qua mấy tháng ở chung với nhau, mọi người đã sớm thân quen, chơi đùa cười nói vô cùng hòa hợp, ngay cả Lâm Miên và Lục Dĩ Hàn cũng hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt này.
Bình thường hai người này cứ hở chút là đấu võ mồm, nhưng chắc là bởi vì sau tối nay sẽ có ít cơ hội gặp mặt hơn, thái độ của bọn họ lại vô cùng khác thường, còn nâng ly kính rượu nữa chứ.
Lúc Đường Niệm Song vào phòng bao, hai người họ đã uống say tới ngã trái ngã phải, Lâm Miên đi tới kéo cô ngồi xuống, cả người toàn là mùi rượu, ghé tới bên tai Đường Niệm Song lải nhải: “Khai thật mau lên, có phải Phó giáo sư đưa cô tới đúng không? Hai người lại đi hẹn hò sau lưng tôi nữa hả, nhỏ hồ ly tinh này!”
Đường Niệm Song ưu nhã trợn trắng mắt, có chút ghét bỏ đẩy Lâm Miên ra, Lâm Miên như người không xương ngã lên vai Lục Dĩ Hàn.
Trong chớp mắt khi thân thể hai người đụng nhau, cả hai đều giật mình, Lâm Miên nhanh chóng dựng lên tinh thần ngồi thẳng dậy.
Lục Dĩ Hàn rót rượu mời Đường Niệm Song: “Niệm Song, mau qua đây, chúng ta uống một ly.”
Tửu lượng của Đường Niệm Song không tốt, Diệp Tuyển chỉ rót cho cô một ly nhỏ, Đường Niệm Song chạm ly với Lục Dĩ Hàn, Lâm Miên lại muốn ồn ào chen ngang.
Cô ta đã hơi say, y như con bạch tuộc dính chặt lấy Đường Niệm Song, Diệp Tuyển đen mặt cạn lời, năm lần bảy lượt phải kéo cái móng vuốt của cô ta ra khỏi người Đường Niệm Song.
Đây cũng không phải lần đầu Đường Niệm Song tham gia tiệc đóng máy, cô rất quen thuộc quá trình, cầm nửa ly rượu kính từng người một trong tổ đạo diễn, tổ quay phim, còn có một vài nhân viên công tác thân quen.
Không khí dần nóng lên, Đường Niệm Song lại không muốn làm mất hứng mọi người, vì thế cũng uống không ít.
Lúc bữa tiệc tan thì cũng đã là rạng sáng, Diệp Tuyển và Đường Niệm Song cùng đỡ nhau ra khỏi nhà hàng.
Đường Niệm Song hẳn là đã say, động tác xuống cầu thang chậm rãi từ tốn, cô còn phải chăm sóc cho bà chị Diệp Tuyển còn say hơn cả cô nữa đây này.
Giày cao gót chậm rãi thong thả thăm dò bước từng bước một xuống bậc thang, gió lạnh thổi đến khiến tinh thần cô tỉnh táo hơn, cũng ngửi thấy mùi hương thanh lãnh quen thuộc trong không khí, lúc đang hơi thất thần, khuỷu tay bỗng nhiên bị người đỡ lấy, bên tai nghe thấy thanh âm trầm thấp của người đàn ông: “Cẩn thận.”
Bàn tay hữu lực nâng cổ tay của cô, cô nâng mắt lên, nhìn thấy Phó Nhân Gian thì có hơi ngẩn ra, “Phó giáo sư, anh không đi sao?”
Phó Nhân Gian: “Ừ, không đi, không yên tâm em.”
Anh đỡ cô chậm rãi xuống cầu thang.
Tiểu Húc và Tiểu Viên vừa lúc chạy tới trước cửa nhà hàng, vội vàng đỡ lấy Diệp Tuyển.
“Sao lại uống nhiều như vậy chứ?” Tiếu Húc hỏi.
Đường Niệm Song cười cười: “Vui mà, hai em đưa chị ấy về nhà đi, chị cũng phải về rồi.”
Tiểu Viên: “Hay là để em đưa chị về nhé, Minh ca với chị Tuyển mà biết là lại mắng bọn em cho coi.”
Đường Niệm Song đang muốn đồng ý thì Phó Nhân Gian lại mở miệng trước: “Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cô ấy, các cô đưa trợ lý Diệp về trước đi.”
Đường Niệm Song đứng có hơi xiêu vẹo, Phó Nhân Gian yên lặng tới gần, để cô có thể dựa vào mình.
Đường Niệm Song hơi khó chịu nhắm mắt lại: “Yên tâm đi, nếu hai người họ mắng các em thì có chị chống lưng rồi, đưa Diệp Tuyển về rồi hai đứa cũng về nghỉ đi.”
Hai trợ lý cùng nhìn Phó Nhân Gian, nghĩ thầm, dù sao anh cũng là chồng chưa cưới của Đường Niệm Song, hẳn là sẽ không làm gì cô, huống hồ khoảng thời gian này anh cũng đều chăm sóc cô rất chu đáo, nhân phẩm không phải bàn cãi, Tiểu Húc với Tiểu Viên gật đầu, một trái một phải đỡ Diệp Tuyển lên xe.
Sau khi trợ lý rời đi, Phó Nhân Gian hơi do dự, đưa tay vòng lấy eo Đường Niệm Song: “Song Song, chúng ta về thôi.”
Đường Niệm Song nhắm hai mắt, nhõng nhẽo: “Không đi nổi ~”
Anh thấp giọng dò hỏi: “Anh ôm, được không?”
Đường Niệm Song say khướt lẩm bẩm: “Không cho anh ôm, còn muốn khảo nghiệm anh nữa cơ.”
Phó Nhân Gian hơi cong môi: “Không sao, em còn có thể khảo nghiệm tiếp, muốn khảo nghiệm bao lâu cũng được.”
Đường Niệm Song lắc đầu: “Không được, không thể để anh chiếm hời được.”
Cô kiên định đi tới xe anh, Phó Nhân Gian đỡ cô, bước chân cô lảo đảo không định hướng được.
Người đàn ông thở dài, cúi người ôm ngang cô lên.
Đường Niệm Song chỉ cảm thấy thân thể lơ lửng, ngay sau đó đã được cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm lên.
Cô mơ màng ngơ ngác nhìn gương mặt của anh.
Phó Nhân Gian rũ mắt giải thích: “Mạo phạm rồi, chúng ta lên xe trước.”
Đường Niệm Song cũng không giãy giụa, ôm cổ anh gối đầu lên vai anh.
Cô dịu ngoan như vậy làm Phó Nhân Gian vô cùng sung sướng, khóe môi chậm rãi cong lên.
Anh đi tới bên cạnh xe, Đường Niệm Song duỗi tay muốn kéo cửa.
Phó Nhân Gian cẩn thận đặt cô xuống, kéo cửa xe ra.
Đường Niệm Song lập tức nói: “Lần này không cần ôm nữa, em có thể tự vào.”
Vì để tỏ vẻ bản thân có thể, cô đỡ cửa xe khom lưng chui vào, cái trán thiếu chút nữa đụng vào đỉnh xe, Phó Nhân Gian nhanh tay chăn hờ lấy trán cô, trán cô đụng vào lòng bàn tay anh, không cảm giác được đau đớn.
Phó Nhân Gian dịu giọng: “Cẩn thận.”
Đường Niệm Song giật mình, nhớ tới lần đầu bọn họ gặp mặt, cô cũng suýt nữa đụng đầu vào cây cột, cũng là Phó Nhân Gian bảo vệ cô như vậy.
Phảng phất như từ lúc bắt đầu cho tới giờ, người này vẫn luôn để ý quan tâm cô, nhân nhượng cô, tuy rằng ngoài miệng luôn nói muốn hủy hôn, nhưng hành động thực tế lại là săn sóc chiều chuộng cô.
“Sao thế?”
Phó Nhân Gian nhíu mày xoa xoa trán cô: “Có phải choáng đầu không? Không thoải mái sao?”
Anh đỡ cô ngồi vào xe, sắc mặt có chút xấu, rồi lại không nỡ trách móc cô, mày nhíu chặt lại, “Lần sau không được uống nhiều như vậy.”
“Vui mà.” Cô bĩu môi, nhìn anh thắt đai an toàn cho mình, khóe môi lại nhịn không được cong lên.
Phó Nhân Gian thở dài: “Vui cũng không thể uống nhiều như vậy.”
“May mà Phó giáo sư không đi đó.”
Phó Nhân Gian ngồi lên xe, giúp cô chỉnh ghế cho thoải mái, rũ mắt, Đường Niệm Song ở trong vòng ôm của anh, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn anh, Phó Nhân Gian nhịn không được dịu giọng, dỗ cô: “Anh đương nhiên sẽ không đi.”
“Nhắm mắt ngủ một chút được không? Sẽ về nhà nhanh thôi.”
Đường Niệm Song mím môi: “Vâng ạ.”
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Phó Nhân Gian nhìn cô vài giây, trong mắt có ý cười.
Đường Niệm Song rốt cuộc cũng uống say, lúc về tới Đường gia thì đã ngủ tới không biết trời trăng gì nữa.
Ngoài cửa Đường trạch, hàng đèn lồ ng treo bên ngoài vẫn còn sáng rực rỡ, cửa cũng cố ý để mở chờ Đường Niệm Song.
Phó Nhân Gian không đánh thức cô, ôm cô ra khỏi xe, chậm rãi lên lầu.
Đây là lần đầu tiên anh vào phòng ngủ của Đường Niệm Song, giống như trong tưởng tượng của anh, phòng ngủ của cô mang đậm phong cách cổ điển ưu nhã.
Anh đặt cô lên giường, Đường Niệm Song xoay người rúc vào trong chăn, Phó Nhân Gian đi vào trong phòng tắm lấy khăn lông.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Đường Niệm Song đang nhắm mắt nằm trên giường, tay mò mẫm c ởi quần áo.
Đồng tử anh chấn động, tầm mắt như bị bỏng, vội vàng dời ánh mắt đi, bước nhanh tới ngăn cô lại, “Song Song.”
Đường Niệm Song chậm rãi mở to mắt, “… Sao anh còn ở đây vậy?”
Phó Nhân Gian nhẹ ho khan một tiếng, không dám đặt ánh mắt lên người cô, dùng chăn che lại thân thể cô, lúc này mới dời mắt qua, ôn nhu dỗ dành: “Anh muốn giúp em lau mặt, lau mặt xong rồi ngủ tiếp có được không?”
Đường Niệm Song lại nhắm mắt: “Em lau ở trong mơ cũng được mà.”
Phó Nhân Gian: “…”
Anh bất đắc dĩ, lại không yên tâm rời đi, cho nên ngồi ở bên cạnh giường chăm sóc cô tới đêm khuya, cuối cùng lại dựa vào cạnh bàn ngủ mất.
*
Đường Niệm Song nửa đêm bị khát đến tỉnh, mở to mắt nhìn thấy Phó Nhân Gian, cảm thấy sửng sốt ngoài ý muốn.
Sau khi ngủ một giấc, giờ cô đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cũng may là không uống tới nỗi mất ý thức, vẫn có thể nhớ một số việc, cũng bởi vì nhớ tới nên mới cảm thấy có chút xấu hổ, cô che mặt.
May mà vừa rồi Phó Nhân Gian ngăn cô lại, bằng không cô sẽ thật sự c ởi quần áo trước mặt anh mất.
Trong phòng có máy sưởi, vô cùng ấm áp.
Đường Niệm Song nghiêng người, gối đầu lên cánh tay nhìn gương mặt đang dựa lên cạnh bàn ngủ của Phó Nhân Gian.
Ánh đèn nhàn nhạt dừng trên sườn mặt anh đ ĩnh thanh tuyển của anh, làm nổi bật lên đường cong gương mặt góc cạnh thâm thúy.
Lúc hai người mới gặp nhau, Đường Niệm Song cũng từng cho rằng anh là một người lạnh lùng không vướng bụi trần, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, thì ra Phó Nhân Gian lại có một trái tim ôn nhu nhất trên đời.
Cô chậm rãi vươn tay, khi ngón trỏ sắp đụng tới chóp mũi của anh, trong miệng người đàn ông hơi lẩm bẩm cái gì đó.
Cô hơi dừng một chút, chống người ghé tới gần.
“Song Song…”
Cô nghe được tên của mình, ánh mắt khẽ động, ghé sát tới bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Phó giáo sư hình như rất thích rất thích em có đúng không?”
Không biết anh mơ thấy cái gì, giống như là đang tỏ tình với cô, “… Anh thích em, thích từ lần đầu tiên gặp mặt…”
Đường Niệm Song đang muốn nín thở lắng nghe, anh đột nhiên lại dừng lại, không có nói thêm gì nữa, ngủ càng sâu hơn.
Đường Niệm Song có chút không thể tưởng tượng được nhìn Phó Nhân Gian, anh nói lần đầu gặp mặt, chẳng lẽ là yêu cô từ cái nhìn đầu tiên?
*
Lúc Phó Nhân Gian tỉnh lại, Đường Niệm Song đã không còn trên giường, mà trên người anh đang khoác một cái áo của cô.
Anh cầm áo gấp chỉnh tề đặt gọn lên giường cô, lúc xuống dưới lầu, ông nội Đường đang đánh Thái Cực ở đình viện, vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy Phó Nhân Gian đi ra từ trong phòng của Đường Niệm Song, hai mắt ông trợn to, hùng hổ lao tới chất vấn: “Sao con lại đi ra từ phòng Song Song?”
Phó Nhân Gian không biết giải thích thế nào, cũng may Đường Niệm Song đã đi tới, “Hôm qua con uống say ở bữa tiệc đóng máy, Phó giáo sư đã đưa con về.”
Sắc mặt ông nội Đường vô cùng nôn nóng: “Vậy hai đứa! Hai đứa!”
Phó Nhân Gian giải thích: “Ông nội Đường, bọn con chưa phát sinh chuyện gì hết.”
Ông nội Đường lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại xụ mặt lần nữa: “Nhân Gian, ông đồng ý không hủy hôn cho hai đứa nhưng cũng không có đồng ý con có thể làm xằng làm bậy cháu gái ông, trước khi chưa chính thức kết hôn, hai đứa không được làm gì hết, nắm tay nắm chân gì cũng không được.”
Ông cụ vừa nói dứt lời, Đường Niệm Song đã vô cùng tự nhiên ôm lấy cánh tay của Phó Nhân Gian, “Vậy nếu con chạm vào anh ấy thì sao ạ?”
Ông nội Đường lập tức đổi thái độ: “Này còn phải nói sao, là phúc khí của Nhân Gian chứ còn gì nữa.”
Phó Nhân Gian: “…”
Đường Niệm Song kéo Phó Nhân Gian đi, anh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, “Song Song?”
Đường Niệm Song không quay đầu lại, “Bà nội bảo em gọi anh ra ăn cơm.”
Phó Nhân Gian đáp một tiếng, nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, khóe môi anh lại nhịn không được mà cong lên.
Bước chân của cô không nhanh không chậm, lúc đi qua chỗ rẽ, đột nhiên cô ôm chặt lấy cánh tay anh, đè người lên trên tường, nhón chân hỏi anh: “Tối hôm qua, em không có nói mớ cái gì đúng không?”
Khuôn mặt kiều diễm của cô gần ngay trước mắt, làm cho hô hấp của anh hơi đình trệ.
Phó Nhân Gian luôn biết cô xinh đẹp nhường nào, mà khi gương mặt này ghé sát như vậy, anh mới hiểu được thế nào là cảm giác câu hồn đoạt phách, làm cho tầm mắt anh không thể dời đi một phân, cơ hồ là ngẩn ra mà đáp: “Không có, lúc Song Song ngủ rất ngoan.”
“Vậy anh thì sao, anh không làm gì em chứ?”
Sắc mặt Phó Nhân Gian lập tức nghiêm túc, bảo đảm chắc nịch: “Không có, anh sẽ không nhân lúc em say là làm xằng làm bậy.”
Đường Niệm Song nhịn lại xúc động muốn phá lên cười, Phó giáo sư không hổ là Phó giáo sư, từ trong xương cốt vẫn là một chàng thư sinh không chịu được trêu đùa.
Cô lại nhón chân lần nữa, chậm rãi mềm mại nói: “Phó giáo sư, có phải anh đã sớm thích em rồi đúng không?”
Phó Nhân Gian ngẩn người, tình cảm của anh đối với Đường Niệm Song đúng là không phải mới có, tuy là trước đây anh không muốn thừa nhận, nhưng mà từ khi bắt đầu gặp được cô, tâm tinh cũng chưa bao giờ được yên rồi.
Đôi mắt cô thanh triệt, tựa như muốn phản chiếu ra ảnh ngược nội tâm chân thật nhất của anh, một tấc một tấc tới gần, từng bước một công hãm tự chủ của Phó Nhân Gian.
“Phó giáo sư.”
Đường Niệm Song cười như hoa, “Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, có phải không?”