Hôm Nay Phó Gia Không Giả Vờ Bệnh Nữa

Chương 7: Người giúp việc theo giờ mới đến làm




Anh bước nhanh tới, nhìn căn bếp vốn sạch sẽ, bây giờ đã bừa bộn và bẩn thỉu không chịu được, lại càng bực bội hơn. Anh đưa tay nhéo hai đầu lông mày, lạnh nhạt nói: “Nhân lúc tôi còn chưa nổi điên, cô mau lau dọn sạch sẽ đi.”

Lương Dĩ Chanh biết rằng kiếp trước, Phó Cẩn Tập thích nhất là sạch sẽ, vì vậy cô hơi luống cuống khi để anh nhìn thấy cảnh tượng này.

Vừa nghe anh nói xong, cô lập tức bước tới đứng chắn trước mặt anh, đồng thời bưng tách cà phê duy nhất trên tủ bếp bằng cả hai tay, cung kính “dâng lên” trước mặt anh: “Anh bớt giận, uống tách cà phê trước đã cho hạ hỏa. Em đi dọn dẹp ngay đây.”

“Cô…” Phó Cẩn Tập trừng mắt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt vô tội của cô, không hiểu vì sao những lời tức giận đã đến bên miệng nhất thời nghẹn lại.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây. Lần này, Phó Cẩn Tập dường như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vậy mà lại muốn vươn tay lau bột mì dính trên má cô gái.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên một tiếng “kính coong”.

Lương Dĩ Chanh vừa nghe thấy tiếng chuông liền đưa tách cà phê vào trong tay người đàn ông, rồi đi lướt qua người anh, ra mở cửa.

“Có người đến, để em đi mở cửa.”

Khi mở cửa ra, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da, đeo kính gọng đen lịch lãm và tao nhã, trông khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi.

Tuy nhiên, khoảnh khắc nhìn thấy Lương Dĩ Chanh, anh ta sửng sốt há hốc miệng, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp: “Cô… Cô… Cô là…”

Lương Dĩ Chanh không xa lạ gì với giọng nói của anh ta, cô nhanh chóng nhận ra người đàn ông này, còn lịch sự đưa tay ra và nói: “Chào anh, anh là Mạc Phong phải không? Tôi là…”

Cô còn chưa nói hết câu, Phó Cẩn Tập không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô, thản nhiên bổ sung: “Người giúp việc theo giờ mới.”

Nói rồi, anh kéo cô lại, nghiêng đầu ghé sát tai cô thì thầm: “Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô có thể rời khỏi đây.”

Dứt lời, anh đi thẳng ra ngoài. Mạc Phong vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái ở cửa, trộm nghĩ trông cô không giống người giúp việc theo giờ chút nào.

Huống hồ, mới sáng sớm ngày ra, thái độ giữa hai người họ đã không bình thường, chẳng lẽ…

Anh ta đi phía sau Phó Cẩn Tập, vẻ mặt hóng hớt: “Anh Phó à, cô gái đó là cô Lương đúng không? Tối qua, hai người… Hai người…”

Anh ta vừa nói vừa làm động tác bằng tay để minh họa. Có điều, Phó Cẩn Tập hoàn toàn phớt lờ anh ta, sải bước lên xe.

Trái tim Lương Dĩ Chanh vẫn nhói đau khi nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông. Còn Phó Cẩn Tập từ đầu chí cuối không hề ngoảnh đầu lại nhìn cô. Kiếp trước, anh không như vậy. Anh không bao giờ để cô phải chịu bất cứ sự ấm ức nào. Mặc dù bây giờ cô không bị mù, nhưng cô lại không còn được nghe anh nói câu “Anh yêu em” nữa.

Song, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô sẽ lại khiến anh yêu cô lần nữa, kiếp trước cô đã làm được điều đó thì kiếp này cũng sẽ làm được.

Nghĩ đến đây, cô tự tin trở lại trong nhà, bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn trong bếp, và bất ngờ phát hiện Phó Cẩn Tập đã uống hết tách cà phê mà cô pha cho anh.

Một tách cà phê không đường, chỉ thêm sữa. Đây là thói quen của anh mỗi sáng.