“Đồ của cô này. Nhanh chóng rời khỏi đây cho tôi nhờ, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy. Ngoài ra, yên lặng một chút!”
Người đàn ông thẳng thừng đẩy một chiếc va li màu đen và túi xách ra, sau đó thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn cô một cái đã đóng cửa lại lần nữa.
Lần này, sự vô tình của anh đã khiến trái tim Lương Dĩ Chanh tan nát giống như tiếng đóng cửa phũ phàng này.
Cô ngồi trên bậc thềm, hai tay chống cằm, nước mắt tích tụ đã lâu, giờ đây đã tràn ướt mi, từng giọt lăn dài trên má.
Hóa ra, đây chính là cảm giác đau lòng, đau đến thấu tim, như thể bị một lưỡi dao khoét một lỗ lớn trên lồng ngực vậy.
Lúc này, trong sân vườn lạnh lẽo và yên lặng, ngọn đèn đường ở cổng tỏa ánh sáng mờ nhạt, không nhìn thấy côn trùng nào bay xung quanh nguồn sáng. Một cơn gió lạnh thổi bay những chiếc lá khô còn sót lại, táp thẳng vào đôi má ướt đẫm của Lương Dĩ Chanh, khiến cô hắt hơi một cái thật to rồi chui cả đầu vào trong chiếc khăn quàng cổ.
Còn trong nhà, nhiệt độ vừa phải, Phó Cẩn Tập cầm túi tài liệu mà Mạc Phong đã đưa cho, đi vào phòng ngủ, dựa lưng vào đầu giường và mở ra xem.
Bên trong là một bản thỏa thuận, và một cuốn sổ nhỏ màu đỏ với năm chữ to tướng “Giấy chứng nhận kết hôn”.
Anh sững sờ giây lát, sau đó vô thức mở ra xem. Đập vào mắt là ảnh hai người mặc sơ mi trắng ảnh nền đỏ.
Cái quái gì vậy?
Phó Cẩn Tập anh chụp kiểu ảnh này với cô gái đó khi nào?
Ngoài ra còn có tên tuổi, số căn cước công dân, không sai một chi tiết nào.
Đây hoàn toàn là điều bịa đặt, chắc chắn là giả mạo rồi.
Nghĩ vậy, anh vội cầm di động lên, nhưng lại nhận ra là điện thoại vẫn đang tắt máy.
Anh vừa mở máy, tiếng rung lập tức không ngừng vang lên. Chỉ một lát sau, điện thoại của anh hiện ra vô số tin nhắn, trong đó có tin nhắn chúc mừng của Cục Dân chính.
Tất nhiên, còn có cả tin nhắn thoại của ông cụ Phó. Anh chạm đầu ngón tay vào tin nhắn, trong điện thoại liền vang lên tiếng cười sang sảng: “Ha ha, có bất ngờ không, có ngạc nhiên không hả cháu trai ngoan của ông? Cháu gặp vợ cháu chưa? Con bé rất xinh đẹp, đúng không nào? Dĩ Chanh là cháu dâu mà ông đã chọn kỹ càng đấy.”
“Ông đã bàn bạc với nhà thông gia về hôn lễ của hai đứa. Khi nào ông về nước, ông sẽ đích thân lo liệu việc đó. Trong thời gian này, cháu phải đối xử tốt với người ta đấy nhé. Nhất định phải tuân thủ thỏa thuận, đây là điều mà chính cháu đã hứa lúc trước đấy.”
“Được rồi, trong khoảng thời gian này, các cháu chung sống hòa thuận nhé, đừng làm phiền đến ông, bởi vì ông còn đang đi du lịch khắp thế giới. Khi trở về, ông hi vọng rằng chắt trai của ông cũng đã chào đời. Ha ha. Tạm biệt cháu.”
Sau khi nghe xong tin nhắn thoại, ánh mắt Phó Cẩn Tập đã đóng băng. Anh bực bội ném luôn điện thoại xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông già họ Phó! Mạc Phong!”
Vì tờ thỏa thuận đó, chắc chắn tên phản bội Mạc Phong đã làm rất tốt, thảo nào anh ta còn hỏi xin ảnh căn cước công dân của anh. Thì ra tất cả những chuyện này chỉ là một cái bẫy.
Anh bực bội ném hết những thứ giấy tờ này lên tủ đầu giường, rồi tắt đèn lớn và nằm xuống.
Nhưng một lúc lâu sau, anh vẫn trằn trọc mãi, muốn ngủ mà không tài nào ngủ được.
Trong khi đó, Lương Dĩ Chanh ngồi ngoài cửa nhìn thấy phòng ngủ của Phó Cẩn Tập đã tối đen, bèn thì thầm nói: “Ngủ ngon nhé, ông xã!”
Đúng lúc này, cửa lớn lại bất ngờ mở ra lần nữa. Lương Dĩ Chanh quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.