Thật sự là Tịch Mộ ôm chặt quá. Lúc đầu Lam Tư Ngộ còn hưởng thụ chút ấm áp đến từ sự tiếp xúc ấy, thế nhưng sau đó cậu ta dần có chút nghẹt thở. "Bác sĩ ơi..." Anh siết nữa, tôi sẽ chết mất.
Tịch Mộ rõ ràng không nghe được tiếng của cậu ta.
Lam Tư Ngộ bèn vươn tay ra, thế nhưng tay cậu ta không thoát được, vì thế cậu ta chỉ có thể ôm eo anh bằng hai tay.
Bởi vì cậu ta giãy dụa, Tịch Mộ đành phải buông tay ra.
"Anh sao thế?" Lam Tư Ngộ nghiêng đầu thở dốc, hoàn toàn không hiểu sao hôm nay anh kích động như vậy.
Tịch Mộ nhìn cậu ta, khỏe mắt đỏ cả lên, "Muốn gặp cậu."
"Ừm." Lam Tư Ngộ xoa xoa cái cổ, sau đó quạt gió bằng bàn tay.
"Muốn ôm cậu." Tịch Mộ tiếp tục thẳng thắn bày tỏ tình cảm của bản thân.
Lam Tư Ngộ dừng hành động, quay đầu nhìn Tịch Mộ.
Tịch Mộ hoang mang hoảng hốt, anh há mồm muốn nói chuyện, thế nhưng mỗi lần anh há miệng thì khẩu hình lại thay đổi. Từng chữ như sắp chạm đến muốn thốt lên, thế nhưng lại không có một chữ được bật ra.
"Con người thật là động vật bậc thấp." Lam Tư Ngộ cảm thán, "Chuyện đơn giản như bày tỏ cảm xúc của chính mình còn làm không nổi."
Không diễn đạt nổi.
Tịch Mộ bây giờ thật sự không biết nói gì, thế nhưng anh còn có thể hành động, vì thế lần thứ hai anh tiến lên một bước ôm lấy Lam Tư Ngộ, chỉ là lần này anh không dám dùng sức.
"Hừ." Lam Tư Ngộ miễn cưỡng tiếp nhận tấm lòng của anh.
"Tôi hôm qua cậu nhận ra tôi đúng không?" Tịch Mộ hạ giọng nói thế.
Lam Tư Ngộ sờ sờ bông y tế trên mặt. "Không phải tôi điên thật chứ? Sao lúc đó tôi lại muốn xông lên đánh người nhỉ?"
Tịch Mộ đau lòng nhìn mặt cậu ta, "Bọn họ đánh cậu sao?"
"Không có, chỉ là có người muốn tách tôi ra, thế nhưng quá nhiều người, cảnh tượng đó quá hỗn loạn, ngón tay cô ta không cẩn thận quẹt lên mặt tôi thôi." Lam Tư Ngộ bày ra một bộ không thèm bận tâm.
Tịch Mộ không nhịn được bắt đầu sờ mặt cậu ta một chút.
Lam Tư Ngộ tìm được cơ hội đùa quá mức nghiêm túc một chút, "Muốn gặp tôi, muốn ôm tôi, sau đó thì sao, có muốn hôn tôi không?"
Tịch Mộ mở miệng, muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài.
Muốn hôn cậu.
"Không sao đâu." Lam Tư Ngộ cũng không trông chờ đáp án từ anh, "Sau đó tôi nói vài câu hơi thô tục, vậy là bọn họ cho rằng tôi là Phó Đồ, cho nên sau đó, tôi cũng chẳng phải xử lý gì."
Đa nhân cách tốt ở điểm này, lúc muốn ném nồi thì cứ lôi một hình nhân thế mạng ra.
"Vì sao tối hôm qua anh lại đến khu đóng?" Lam Tư Ngộ không hiểu lời của anh cho lắm, "Hơn nữa coi bộ còn là lén vào, đến cả thân phận chính thức còn không có."