- Đẹp trai quá đi -
Rạng sáng, Trì Ký Hạ bò dậy khỏi giường. Cậu ta lăn qua lộn lại cả đêm nhưng không tài nào ngủ ngon được, đầu óc cứ như bị một đống "bông đen" chiếm đóng.
Cho dù có bị đánh chết, mình cũng sẽ không bao giờ xem chương trình của Dịch Vãn nữa! Trì Ký Hạ sục sôi nghĩ.
Sau đó, cậu ta lao đến mở màn hình tivi trong phòng khách của ký túc xá. Trên màn hình là livestream buổi sáng trong rừng núi, một đám người đang đi về nơi nào đó.
Xem như kiểm tra công sức dạy dỗ của mình vậy. Trì Ký Hạ tự an ủi mình.
Đúng lúc ấy, có người ngồi xuống bên cạnh.
"Xin chào... An Dã Lâm?" Trì Ký Hạ mơ màng: "Cậu cũng muốn xem?"
"Ừ." An Dã Lâm trả lời.
Hôm qua cậu ta bị cuốn vào chiến trường Tu La cả ngày, chưa kịp xem biểu hiện của Dịch Vãn trong livestream. Hôm nay cậu ta đã nóng lòng như lửa đốt. Lúc hai người lên đường, cậu ta đã cảm nhận được sát ý của Đinh Biệt Hàn với Dịch Vãn. Cho dù chỉ trong tích tắc nhưng vẫn đủ khiến cậu ta sợ hãi.
An Dã Lâm nhìn chằm chằm màn hình, chú ý đến xu thế của cả hai.
***
Vượt thác!
Chỉ một sợi dây thừng leo núi mà muốn các nghệ sĩ phải nắm dây thừng nhảy xuống từ đỉnh thác, leo dọc theo thác nước hơn hai mươi lăm mét.
Cho dù chương trình đã chuẩn bị đầy đủ các biện pháp an toàn, thế nhưng sức nước từ trên cao rơi xuống, vách đá bóng loáng ẩm ướt, cộng thêm hoàn cảnh treo mạng nơi vực sâu cũng là sự khiêu chiến không hề tầm thường đối với bất kỳ khách mời nào.
Trên đường đi đến nơi vượt thác, vài khách mời cảm thấy chương trình chỉ nói đùa mà thôi. Cho dù mặc đồ bảo hộ toàn thân đi chăng nữa, thì tiếng nước chảy ầm ầm từ trên cao xuống như tiếng gầm thét của một con thú hoang vẫn khiến người bình thường cảm thấy sợ hãi.
Cho dù chỉ đứng yên trên vách đá cũng cảm nhận được cơn gió lốc ướt át tạt vào gò má. Khoảnh khắc liên tưởng đến cái chết vĩnh viễn sự sợ hãi khắc sâu trong DNA của nhân loại.
Khúc Bình Thu và Diêu Duyệt ồn ào đòi đổi trò khác, tổ đạo diễn đang khuyên bọn họ. Đinh Biệt Hàn hơi mất kiên nhẫn, có điều cậu ta không leo xuống đầu tiên mà quay sang nhìn Dịch Vãn.
Dịch Vãn đeo dụng cụ bảo hộ đứng bên cạnh, chăm chú nhìn thác nước đang chảy ầm ầm, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Có lẽ là vì bình dầu hỏa tối qua Dịch Vãn đưa trước khi đi ngủ để cậu ta bôi lên chân tránh bị phồng rộp, rõ ràng Đinh Biệt Hàn biết người này là mối đe dọa không thể đặt tên... nhưng đáy lòng vẫn vô cớ lay động: "Dịch Vãn, có biết vượt thác không?"
Nếu dưới mắt muôn người không biết làm thế nào thì dạy cho Dịch Vãn chút bí quyết cũng được.
Dịch Vãn: "Tôi có đọc trên Baidu lúc tìm thông tin về sinh tồn..."
Đinh Biệt Hàn:......
"Lỗi của tôi." Đinh Biệt Hàn ôm tâm trạng vi diệu, nhàn nhạt nói: "Chắc hẳn cậu rất thông thạo..."
Đúng lúc này, lồng ngực lại truyền đến cảm giác nóng bỏng. Gương mặt Đinh Biệt Hàn chợt cứng lại. Tại sao nhiệm vụ vô hạn lưu lại đến ngay lúc này?
Cậu ta nhìn đám người ồn ào xung quanh, nghĩ: Mười phút đã đủ hoàn thành nhiệm vụ.
"Cậu sao vậy?" Dịch Vãn nhìn Đinh Biệt Hàn.
Đinh Biệt Hàn lạnh nhạt trả lời: "...Đi vệ sinh."
"Ồ." Dịch Vãn đồng cảm nhìn cậu ta: "Lát nữa nhớ rửa sạch máu trong rừng."
Đinh Biệt Hàn trầm ngâm nhìn cậu, cuối cùng cười nhạt: "Đó không phải là chuyện cơ bản nhất à?"
Hai người ôm tâm trạng bất đồng nhìn nhau. Đinh Biệt Hàn là sự lạnh nhạt thường thấy của nam chính, còn Dịch Vãn là đồng cảm với (bệnh tình của) cậu ta.
Đinh Biệt Hàn xin đạo diễn nghỉ nửa tiếng, không nói rõ nguyên nhân, chỉ bảo mình không khỏe. Đạo diễn vô cùng tiếc nuối: "Biết cậu giỏi cái này, định để cậu lên đầu trình diễn một chút..."
Hiển nhiên Đinh Biệt Hàn giỏi vượt thác. Với cậu ta mà nói, cái này còn không khó bằng nhiệm vụ mình phải đối diện hằng ngày.
"Tôi làm cuối cũng được." Đinh Biệt Hàn nhàn nhạt nói.
Nói xong, không hiểu sao cậu ta lại nhớ đến chai dầu hỏa kia... nhỏ giọng nói: "Đạo diễn, lát nữa Dịch Vãn..."
Cậu ta vốn định nhờ đạo diễn giúp đỡ Dịch Vãn một chút. Nhưng nghĩ lại, cậu ta cảm thấy Dịch Vãn không cần mình giúp đỡ.
Đinh Biệt Hàn:...Bỏ đi.
Đinh Biệt Hàn vừa đi mất, Diêu Duyệt đã bu lại ngay. Cô hỏi Dịch Vãn: "Đinh Biệt Hàn làm gì vậy? Tại sao cậu ấy không lên làm mẫu đầu tiên."
"Cậu ấy đi vệ sinh." Dịch Vãn nói.
"Vậy cũng không đến nổi mất nửa tiếng chứ?"
Dịch Vãn cảm thấy mình không nên kể chuyện Đinh Biệt Hàn bị trĩ ra. Vì thế, cậu bắt chước vẻ mặt lành lạnh của Đinh Biệt Hàn, bảo: "Có thể là... táo bón."
Diêu Duyệt lộ ra vẻ mặt filter nam thần vỡ tan tành.
Huấn luyện viên chuyên môn làm mẫu một lần. Đương lúc ấy, đạo diễn tuyên bố: "Nhóm xuống đầu tiên là..."
"Dịch Vãn và Khương Bắc!"
Làn đạn xôn xao.
Thế quái nào là hai người này? Đinh Biệt Hàn đâu!! Tôi muốn xem chuyên gia thể thao mạo hiểm, fuck all!!!
Hình như Đinh Biệt Hàn đi vệ sinh. Hu hu hu, muốn xem Hàn Hàn.
Tiểu Bắc! Cố lên!
Dịch Vãn giỏi cái này không?
Những người khác đứng sau lưng hai người họ cũng lộ vẻ khó tin. Thế nhưng hai người được gọi tên lại nhanh chóng đến điểm xuất phát. Ở nơi máy quay không thấy được, Khương Bắc nhìn Dịch Vãn đội mũ bảo hiểm, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Lâu lắm rồi chúng ta không đi chung. Em nhớ ngày xưa đi leo núi với anh, anh ngã ra đất tận mấy lần..."
Dịch Vãn không trả lời, chỉ im lặng cột chắc dây an toàn.
Thái độ này... Khương Bắc cắn răng, nhỏ giọng nói: "Bây giờ anh ở chung với Đinh Biệt Hàn không tệ đúng không? Anh ta không ngại tính cách nhàm chán này của anh à?"
"Khương Bắc."
"Hả?"
Nghe Dịch Vãn gọi tên mình, trước hết, Khương Bắc cảm thấy mừng như điên. Hắn nhìn Dịch Vãn chỉnh lại mũ bảo hiểm cho ngay ngắn, nắm dây an toàn leo xuống, để lại một câu: "Tôi nhớ lần đó leo núi, cậu chơi vượt thác. Cậu không ưa tôi nên bảo tôi ở dưới giữ quần áo. Sau khi leo xuống, cậu nói với tôi rằng, sau này chúng mình sẽ trở thành bộ đôi khắng khít nổi tiếng khắp năm châu bốn bể. Chúng mình sẽ đến một nơi còn cao hơn thác nước này nữa. Cậu đã đạp lên tôi làm được rồi." Dịch Vãn nói: "Tôi không phải người quan tâm quá nhiều thứ, ngoại trừ thất nghiệp ra. Nhưng với cậu thì, tôi nhất định phải thắng. Còn nữa..."
"Bài hát hôm qua cậu ngâm nga trong rừng, bảo là tự sáng tác ấy, là do tôi viết phải không?"
Vẻ mặt nháy mắt Khương Bắc trống rỗng.
Lần cuối mình có cảm giác này là khi nào? Dịch Vãn nghĩ, lâu lắm rồi cậu chưa từng có khát khao muốn đạt được thứ gì đó. Thân làm quần chúng, cậu có thể thỏa hiệp rất nhiều chuyện, nhưng chỉ duy đối mặt với Khương Bắc, đối mặt với câu hỏi ngây thơ "Đúng hay Sai" này, cậu không hề muốn thỏa hiệp.
Ngay khi chạm vào dòng nước, Dịch Vãn lập tức cảm nhận được áp lực to lớn - áp lực đến từ dòng nước chảy xiết.
Áp lực đánh vào từng tấc da thịt. Một sợi tơ treo cậu từ vách đá đến đáy nước, không có thứ gì cho cậu bám víu lâu trên vách đá trơn nhẵn, sau lưng chỉ có trời xanh mây trắng. Chỉ cần sợi dây này dứt, cậu sẽ rơi vào khoảng không xanh thẳm.
Cái hôm ngồi trong ký túc xá nhìn thấy hotsearch Khương Bắc nói xấu mình, cũng là một ngày trời trong như thế. Ngày thứ ba sau khi quản lý tìm cậu, cậu đã lên nhà vệ sinh trên tầng năm - nơi vắng vẻ nhất của công ty.
Tim đập thình thịch, andrenalin tiết ra liên tục như thể có một "cậu" khác muốn chui ra. Nó đã từng xuất hiện khi cậu chỉ được hạng hai, hôm nay, nó lại xuất hiện khi gặp lại Khương Bắc.
Có khi cậu cũng chẳng sợ thứ áp lực này. Trở thành một giọt nước thuận theo dòng nước, cứ thế nhảy xuống!
Thậm chí cậu còn cảm thấy mình như có thêm một đôi chân khéo léo!
"Hay!!"
Các khán giả nào hiểu động tác của bọn họ, chỉ có thể thấy bước chân của Dịch Vãn bình tĩnh vững chắc. Cậu trông thì gầy yếu nhưng giữa dòng nước chảy xiết vẫn có thể duy trì sự cân bằng ổn định. Thác nước khổng lồ sau lưng cậu phí sức gầm thét, nhưng không cách thu phục con chuồn chuồn linh hoạt này trong lòng bàn tay.
Đẹp trai quá à a a a!!
Dịch Vãn! Đừng khách khí! Vua hoang dã!!
Gọi mấy tên bảo lũ idol đều là cục bột yếu nhớt ra đây xem nè! Anh của tụi mình quá mạnh!!
Đây mà là cục bột yếu nhớt gì, đây là anh Bate ngoài đời thực đó!!
"Đỉnh! Quá trâu bò!!" Trì Ký Hạ nhìn màn hình vỗ đùi cái đét, tự hào nhìn làn đạn: "Không hổ là mình dạy..." ra.
Trì Ký Hạ phát hiện An Dã Lâm đang nhìn mình chăm chú thì vội sửa lời: "Không hổ là đồng đội tốt của mình!!"
Đợi Dịch Vãn về, mình nhất định phải đòi cậu một khoản ra trò! Trì Ký Hạ nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Ngược lại thì Khương Bắc lại tỏ ra hết sức vụng về. Hắn dần nhảy xuống trong dòng nước chảy xiết, đầu óc rối bời. Dịch Vãn biết hết tất cả? Quả nhiên cái gì cậu ta cũng biết.
Ban đầu khi đổi công ty, không phải hắn không biết Dịch Vãn sẽ khó xử cỡ nào. Không ai biết rõ rõ hơn người luôn hướng đến sự nổi tiếng như hắn. Ở lại A.T. thì biết đến bao giờ nổi đình nổi đám trong một đêm chứ? Khương Bắc vĩnh viễn không muốn thừa nhận năng lực mình chưa đủ, cho dù hiện tại hắn vẫn là người mờ nhạt nhất trong nhóm thì vấn đề cũng không nằm ở hắn, chỉ biết đổ lỗi cho nền tảng.
Hắn hận Dịch Vãn. Dịch Vãn giỏi hơn hắn, chỉ là không may mắn mà thôi. Hắn hận Dịch Vãn tại sao lại không luồn cúi như mình? Bọn họ không phải bạn thân nhất ư? Tại sao Dịch Vãn không chịu đi theo hắn? Nếu đã thế, hắn sẽ phá hủy Dịch Vãn, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng không thiết sống của cậu. Nếu Dịch Vãn không về phe hắn, hắn sẽ dùng tin đồn để hủy diệt Dịch Vãn mãi mãi, biến cậu thành đá kê chân cho mình... Khoảnh khắc đó, dường như Khương Bắc ngửi thấy mùi lan thoang thoảng.
Dưới chân truyền đến tiếng trơn trượt, Khương Bắc vì phân tâm nên té một mạch. Dây an toàn của Dịch Vãn cùng tiếng gió gần ngay trước mắt hắn, Khương Bắc vừa sợ hãi vừa hốt hoảng, bỗng nhiên một suy nghĩ nảy ra trong đầu. Hắn theo bản năng muốn giẫm lên sợi dây của Dịch Vãn, lợi dụng phản lực để lấy lại cân bằng!. Truyện Cung Đấu
Ý nghĩ đó không biết là vì muốn tìm kiếm con đường sống theo bản năng trong lúc hốt hoảng, hay là ác ý ẩn nấp từ nơi sâu thẳm. Ở cái nơi lưng chừng thế này, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe. Nếu hắn thành công, Dịch Vãn sẽ không còn cơ hội sống sót nào, không ai có thể cứu được Dịch Vãn!
Khương Bắc đụng vào dây an toàn của Dịch Vãn trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, sắc mặt căng cứng!
Hắn nhìn chằm chằm máy quay và những người không lộ mặt, nơi đó nào đâu phải hướng vách núi...
Má ơi, có phải tinh thần hắn có vấn đề hay không? Tại sao hắn lại nhìn thấy một nữ quỷ giương nanh múa vuốt đuổi theo Đinh Biệt Hàn. Hai người bọn họ đuổi bắt nhau trên vách núi, còn leo trèo bằng tay không nữa??