Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 92: Chị có thể đứng lên khỏi người tôi trước hay không




Edit: phuong_bchii

_________________

Cả đầu Nguyễn Đào liền ngơ ngác đụng vào lưng Tô Mạn, vành nón còn nâng lên đụng vào cằm đối phương.

Nguyễn Đào không dám nói một câu, đành phải ngây ngốc đứng tại chỗ.

Dù sao hôm nay nàng cũng không mang theo thuốc mỡ trên người!

Tô Mạn hít vào một hơi khí lạnh, lại nhấc mũ lên nhìn tình hình của nàng.

Dưới vành nón Nguyễn Đào mở to đôi mắt giống như quả nho, hai con mắt linh động có ánh sáng, khóe mắt còn hiện lên một ít giảo hoạt, là một chút cũng không nhìn ra có một chút dấu hiệu muốn nhận sai.

Đầu Tô Mạn liền để ở trên vành nón của nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Nguyễn Đào chớp mắt mấy cái, có chút không hiểu bây giờ là tình huống gì.

Cằm Tô Mạn có chút đỏ, nhưng trông hẳn là không có vấn đề lớn, Nguyễn Đào có chút chột dạ nhìn cằm đối phương, nhỏ giọng oán giận.

"Ai bảo chị không kêu tôi một tiếng đã dừng lại chứ."

Tô Mạn cảm thấy có chút buồn cười, nghe vậy cũng gõ đầu nàng một cái, ngữ khí cưng chiều giống như có thể nhỏ ra nước.

"Rõ ràng là em đi không nhìn đường, còn thành ra tôi không đúng, cô Nguyễn thật sự là trước sau như một có nhiều lý do ha."

Khoảng cách giữa các nàng hiện tại rất gần, gần đến mức Nguyễn Đào có thể cảm nhận được Tô Mạn hô hấp đều rơi vào trên mặt của mình, trên mặt cô nở cười, cùng lông tơ trên chóp mũi hồng nhạt đều có thể bị Nguyễn Đào thấy rõ ràng.

Khuôn mặt đối phương là vẻ đẹp đã trải qua vô số thử thách trên màn hình lớn xảo quyệt, khoảng cách gần như vậy là đủ để Nguyễn Đào nuốt một ngụm nước miếng.

Tô Mạn nhìn hành động của Nguyễn Đào, khóe miệng cũng hơi cong lên, cô lại đội mũ cho Nguyễn Đào một lần nữa, lại nhìn về phía ruộng mía trước mặt hai người.

"Biết chặt mía không?"

Nguyễn Đào lắc đầu, nhìn một mảnh ruộng mía xanh ngắt trước mắt, mía trông còn cao hơn cô và Tô Mạn một đoạn thật dài, dáng dấp mượt mà đáng yêu, chuyện thu hoạch mía này, không cần thật sự động tay, chỉ là trông có vẻ chính là một công việc thể lực.

Nguyễn Đào xoa xoa tay, đã bắt đầu có ý niệm nóng lòng muốn thử.

"Chưa thử qua, có điều tôi có thể thử một chút."

Tô Mạn thấy nàng có hứng thú, cũng không đi ngăn cản, chỉ đợi vài phút sau Nguyễn Đào ồn ào nói với cô, hét lên rằng việc thu hoạch mía căn bản không phải việc cho con người làm!

Nhưng Nguyễn Đào không có.

Nàng từ nhỏ chính là đứa trẻ được nuôi thả ở trong các nông trường mà lớn lên, trèo cây xuống biển đều làm qua không ít, mặc dù là lần đầu nhìn thấy cây mía, ngay từ đầu còn có chút không thể tìm thấy phương pháp chặt mía, dừng lại cẩn thận nhìn động tác của Tô Mạn sau đó nàng đã phát hiện ra một số phương pháp tiết kiệm sức lao động và nhanh chóng.

Nguyễn Đào vừa tìm được phương pháp, liền chặt túi bụi, trông thế mà lại tìm ra được niềm vui từ trong công việc vô cùng khô khan này.

Chỉ là nàng luôn cắt theo một hướng, rất nhanh đã chặt ra một cái lỗ, chôn cả người mình vào, mía phía sau không có điểm chống đỡ nào khác, trực tiếp ngã xuống, Nguyễn Đào vừa quay đầu lại liền phát hiện mình bị mía mình chặt vừa vặn chắn ở trong một cái vòng vây.

Trên đầu nàng là bảy tám nhánh mía đứng lên hình thành một cái màn trời, xung qunah đều là những cây mía lớn cao hơn người nàng, hoàn toàn không nghe được tiếng Tô Mạn, lại giống như có thể nghe được một số âm thanh kỳ quái của côn trùng bò ở trên lá......

Nguyễn Đào thoáng cái có chút luống cuống, nàng vừa rồi mặc dù là có một chút muốn dùng công việc tê liệt chính mình, đến xem nhẹ chính mình và Tô Mạn ở bên nhau xấu hổ.

Nhưng nàng cũng không nghĩ tới mình vẽ địa lao, nhốt chính mình lại a!

Phía sau truyền đến một ít tiếng động sột soạt, Nguyễn Đào có chút cảnh giác quay đầu lại, lại phát hiện là Tô Mạn đẩy tầng tầng mía xiêu vẹo vẹo đi tới bên cạnh nàng.

Tô Mạn nhìn thấy cô thở phào nhẹ nhõm, trên mặt vừa buồn cười vừa tức giận.

Nguyễn Đào vừa định nói gì đó, đã bị Tô Mạn vươn tay tháo micro đeo trên cổ áo xuống.

Tô Mạn rũ mắt xuống, trên đầu là không gian mía kín không kẽ hở do các nàng dựng lên, khép kín lại an toàn, không có một cái camera nào ở xung quanh, giống như trở thành một thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Tô Mạn cất kỹ micro của nàng, đè thấp thân hình của mình: "Em muốn trốn tránh tôi như vậy sao?"

Nguyễn Đào lập tức có chút luống cuống, nàng muốn vươn tay bắt lấy mía sau lưng, rồi lại nhớ tới mình còn đeo găng tay rất dày, bắt lấy mía cũng không thoải mái.

Nguyễn Đào nuốt nước miếng: "Tôi, tôi đâu có!"

"Tôi gửi tin nhắn em em không trả lời, gọi điện thoại cho em em cũng không nghe, vừa rồi em còn muốn chung đội với Tiêu Đình Chi, không muốn chung đội với tôi."

Nguyễn Đào thừa nhận vừa rồi nàng quả thật muốn một đội với Tiêu Đình Chi, không muốn một đội với Tô Mạn, nhưng lời này không thể nói thẳng!

"Tôi, điện thoại di động của tôi hết tiền rồi."

"Tôi nạp cho em một ngàn tệ."

Nguyễn Đào có chút nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Thì ra người nạp tiền điện thoại cho tôi là chị à?!"

Nàng liền nói là kẻ nào coi tiền như rác lại cho nàng nhiều tiền như vậy, ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng Nguyễn Danh Thành không có việc gì làm, dứt khoát cũng mặc kệ.

"Chính xác mà nói là đã nạp 1314. Đừng bỏ qua con số phía sau."

"Vậy thì đã sao? Tôi chuyển lại cho chị không phải được rồi sao!". Truyện Khoa Huyễn

Tô Mạn sờ sờ cằm, giống như là cảm thấy đề nghị này rất không tồi: "Cả vốn lẫn lời, tốt nhất chuyển lại cho tôi một cái 520."

"Chị là cho vay nặng lãi sao? Hơn 1000 tệ mà lãi tới 500?!"

"Không sai, tôi chính là cho vay nặng lãi, trêu chọc tôi, cũng đừng nghĩ đến việc nhẹ nhàng bỏ chạy."

Nguyễn Đào hiểu, Tô Mạn chính là nhân cơ hội hiện tại tìm nàng tra hỏi, đại ảnh hậu ở trên chương trình giải trí đương nhiên là như cá gặp nước, cameraman không thấy bóng dáng các nàng cũng sẽ cho rằng Tô Mạn nhân cơ hội nghỉ ngơi, phần lớn đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Cho nên nói người mới đúng là ở đâu cũng không có nhân quyền mà.

"Tôi trêu chọc chị bao giờ, cho dù là năm ngoái tôi không cẩn thận nhận chị thành mẹ của tôi, đó cũng là lỗi của ba tôi! Huống chi tôi cũng tranh thủ được nhiều lợi ích hơn cho chị, đúng không?"

"Tôi không nói chuyện mùa hè năm ngoái, Nguyễn Đào."

Vẻ mặt Tô Mạn trở nên ý vị thâm sâu, cô từng bước từng bước kề sát Nguyễn Đào, giống như là sư tử từng bước tới gần con mồi của mình, lá mía dày đặc che ở trên đầu cô, làm cho cả người cô đều tràn ngập dã tính và nguy hiểm trong rừng rậm.

Nguyễn Đào không rảnh lo có thoải mái hay không, nắm lấy mía phía sau, lại không ngờ loại mía này vốn không có chỗ dựa, trong nháy mắt nàng nắm lấy mía, nàng liền trực tiếp ngã mông ngồi xuống.

Tô Mạn vốn đã cách nàng đủ gần, lần này hai người đều ngã xuống ruộng mía, Tô Mạn còn ngã trên người nàng......

Nguyễn Đào có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương rất rõ ràng bên tai mình, từng chút từng chút đánh vào vành tai nàng, khiến Nguyễn Đào cảm thấy cả người đều có chút ngứa ngáy.

Giọng của nàng cũng mang theo một chút tối nghĩa, muốn đẩy Tô Mạn ra, lại phát hiện tay của mình đều đang hơi run rẩy, căn bản đẩy không ra.

"Chị, chị nói cái gì? Không phải năm ngoái, vậy là khi nào?"

Tô Mạn không nói gì, hai tay của cô chống ở bên cạnh Nguyễn Đào, không để cho trọng lượng của mình áp bách đến nàng, nhưng cũng đủ để cho Nguyễn Đào cảm nhận được hơi thở tỏa ra từ cơ thể cô, mang theo hương vị của mình, rất giống như là Alpha đều sẽ dùng mùi của bản thân đi đánh dấu Omega của mình, Tô Mạn giống như cũng muốn cho cả người Nguyễn Đào đều nhiễm lên hơi thở của mình.

Cô ghé sát vào lỗ tai Nguyễn Đào, nở nụ cười nham hiểm, khi tim Nguyễn Đào nhảy như muốn phá vỡ lồng ngực cô lại vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm chóp tai Nguyễn Đào.

Tai của nàng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang đỏ lên, từ chóp tai đến bên tai đều mang theo một vòng đỏ sẫm làm cho người ta mơ màng.

Nguyễn Đào nuốt một ngụm nước miếng, chính mình cũng cảm thấy bản thân hiện tại phải nói chút lời làm cho cụt hứng, nhưng mà nàng cũng không thể không nói.

"Cái đó, chị có thể đứng lên khỏi người tôi trước hay không, chân tôi hình như bị trẹo rồi."