Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 72: Đào Đào, có tôi ở đây




Edit: phuong_bchii

_____________

Nguyễn Đào luôn luôn là một người có gì nói thẳng.

Nàng nhìn đồng hồ trước mắt và đồng hồ trên cổ tay Tô Mạn, không nhịn được: "Cô... Tô, gần đây có phải chị đọc tác phẩm văn học kỳ lạ nào không?"

Cô có thể đọc tác phẩm văn học gì à?

Tô Mạn nhướng mày, nhìn chằm chằm vẻ mặt tò mò có chút khó mở miệng của Nguyễn Đào, theo bản năng liền biết "Tác phẩm văn học" mà Nguyễn Đào muốn nói khẳng định không phải thứ tốt lành gì.

Cô có chút cảnh giác hỏi: "Em muốn nói cái gì?"

Nguyễn Đào theo bản năng muốn hếch cằm, nhịn xuống, ngón tay xấu hổ gãi gãi tai mình.

"Chính là cái đó, có lẽ...... văn học ABO?"

Tô Mạn chưa từng nghe qua loại đồ vật kỳ lạ này, cô có chút nghi ngờ lau lau tay, lấy điện thoại ra tìm kiếm.

Càng nhìn về phía sau, biểu cảm Tô Mạn lại càng đặc sắc.

Nhìn thấy phía sau cùng, biểu cảm trên mặt Tô Mạn có chút không nhịn được, cô thu hồi điện thoại hít sâu một hơi.

Một bên thầm nghĩ "Đây đều là những cái gì người có người không", một bên nhìn về phía Nguyễn Đào: "Em bình thường chính là xem mấy thứ này?!"

Ngữ khí này của cô, thật giống như trở lại năm ngoái thời điểm còn ân cần dạy bảo để Nguyễn Đào đi thi, mang theo một ít uy nghiêm của cô giáo.

Giống như người Tô gia trời sinh đều mang theo một ít khí chất như vậy. Lúc đi học khí chất của Tô Đại chính là loại hình làm cho cả lớp nhìn thấy liền sợ hãi, Tô Mạn cũng như vậy.

"Cái kia, đều là điện thoại tự mình không hiểu chuyện, một hai phải đẩy cho em."

Điện thoại thật đúng là không hiểu chuyện.

"Vậy điện thoại của em không hiểu chuyện đẩy cho em loại hình văn chương gì?"

Nguyễn Đào nào dám nói nàng xem đều là văn học đồng nhân (fanfic) của nàng và Tô Mạn?!

Lại nói tiếp đều trách ID trong siêu thoại CP kia gọi là "Mạn điểm ép nước", mỗi lần đều có thể chính xác đẩy đi một đống lớn tác phẩm văn học khiến Nguyễn Đào xem đến khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt.

Ngay từ đầu cảm thấy đều là cái gì với cái gì.

Nhìn đến phía sau...... Nguyễn Đào cũng muốn nuốt nước miếng, mấu chốt là fan bên trong miêu tả đồ vật thật sự rất phù hợp với Tô Mạn, ngay cả dáng người Tô Mạn cũng có thể miêu tả tỉ mỉ lại phù hợp, Nguyễn Đào cũng có thể theo chữ tưởng tượng được bộ dáng chân thật của Tô Mạn.

Vừa đọc chữ vừa có thể nghĩ đến dáng vẻ chân thật, đó là thật sự gọi là một người hoạt sắc sinh hương...

Ngoại trừ fan nói tin tức tố của Tô Mạn nhất định là mùi hoa oải hương Nguyễn Đào có chút không phục, những chỗ khác Nguyễn Đào đều rất tán thành.

Thậm chí xem lâu về sau còn có thể dùng acc phụ của mình cùng đối phương thảo luận một chút.

Những thứ này vốn chỉ là Nguyễn Đào ở thời điểm nhàm chán đi dạo siêu thoại nhìn thấy, vào ngày hôm qua sau khi bị Triển Duyệt vạch trần tâm tư, liền theo đó thay đổi hương vị.

Có chuyện cộng thêm một ít tình cảm mưu đồ gây rối ở bên trong, thấy thế nào cũng không phải là chuyện như vậy.

Vốn dĩ cho rằng chuyện mình đứng vững, cộng thêm mấy thứ này, sẽ lộ ra nàng rất giống một tên biến thái YY mẹ kế mình.

Mặc dù bây giờ không còn là mẹ kế nữa, nhưng......

Nguyễn Đào nuốt một ngụm nước miếng, căn bản không dám nói nàng đã nhìn thấy thứ gì.

Tô Mạn cũng không thèm để ý hành vi giả đà điểu của nàng, chỉ bất đắc dĩ nói: "Lúc rảnh rỗi thì đọc sách đứng đắn nhiều một chút, cả ngày trong đầu đều là những thứ gì đâu đâu?"

"Sách đứng đắn, ví dụ như cái gì?"

Vốn Nguyễn Đào chỉ là thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Tô Mạn thật sự gửi cho nàng một danh sách sách qua, một chuỗi sách dài đều là phạm vi bình thường Nguyễn Đào không hổ đọc lướt qua.

Tô Mạn bình thường rất thích đọc sách, vừa nhìn đề mục là biết không giống với sách Nguyễn Đào bình thường thích xem hai người không mặc quần áo đánh nhau, sách Tô Mạn đọc đều rất có chiều sâu.

Vừa nhìn tên sách đã khiến Nguyễn Đào có chút buồn ngủ.

"Tối nay tôi về nhà ngủ."

"......?! "

Tô Mạn nhìn nàng một cái: "Đồ của tôi còn ở nhà em, không cho tôi đi lấy sao?"

Trên thực tế Nguyễn Danh Thành nói với Tô Mạn phòng của Tô Mạn vẫn là của Tô Mạn, dù sao bình thường ông cũng không ở nhà, lúc Tô Mạn vui vẫn có thể ở biệt thự Nguyễn gia.

Nhưng bản thân Tô Mạn cũng không thiếu bất động sản, hơn nữa cả ngày cô bận rộn như vậy, đừng nói nhà ở, cho dù là ở khách sạn cũng tiện hơn lúc không có việc gì đến biệt thự Nguyễn gia.

Nhưng cô nói như vậy, Nguyễn Đào đương nhiên cũng sẽ không từ chối.

Nguyễn Đào nở nụ cười thật to: "Ừm, được chứ."

Tô Mạn vốn nói đêm nay phải về biệt thự Nguyễn gia chỉ là nhất thời cao hứng, chỉ là sau khi nhìn thấy nụ cười này của Nguyễn Đào thì cảm thấy hình như đều đáng giá.

Trên đường lái xe về nhà, Nguyễn Đào đều thổi những bản nhạc nhỏ.

Khóe miệng Tô Mạn cũng hơi nhếch lên, giống như Nguyễn Đào vui vẻ chính là chuyện đơn giản nhẹ nhàng như vậy.

Chỉ là còn chưa về đến nhà, nụ cười trên mặt Tô Mạn đã cứng đờ, cô bẻ tay lái, đột nhiên một kẻ bám đuôi, sau đó chính là động tĩnh một trận xe bị tông vào đuôi.

Tô Mạn đặt tay lên tay lái, không có động tĩnh gì khác, chỉ là ánh mắt nặng nề nhìn gương chiếu hậu.

Nguyễn Đào bị hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Sao lại bị tông vào đuôi rồi?"

Tô Mạn không nói gì, nhưng biểu cảm lại âm đến có chút đáng sợ, cô nhìn chiếc xe trong gương chiếu hậu, một câu cũng không nói.

Thấy bộ dạng này, Nguyễn Đào mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì: "Fan cuồng sao?"

Tô Mạn gật gật đầu: "Báo cảnh sát, cứ nói gặp sự việc bám đuôi theo dõi ác ý, yêu cầu đối phương toàn bộ trách nhiệm bồi thường."

Nguyễn Đào biết bên cạnh Tô Mạn luôn luôn không thiếu cái loại fan cuồng vừa kinh khủng vừa ghê tởm này, nhưng là lần đầu tiên gặp phải, vẫn là tay có chút run rẩy.

"Không sao, đây không phải lần đầu tiên tôi xử lý loại chuyện này, bên cảnh sát có lập hồ sơ, em lấy điện thoại của tôi gọi qua là được."

Tô Mạn vừa trấn an Nguyễn Đào, vừa ghi nhớ biển số xe của đối phương.

Nguyễn Đào luống cuống tay chân gọi điện thoại, sau khi nói rõ tình huống với cảnh sát ba câu liền nhận được câu trả lời cảnh sát nói lập tức xuất cảnh xử lý.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, muốn trả di động lại cho Tô Mạn thì thấy một tin nhắn hiện ra.

"Mạn Mạn tại sao không xuống xe, tôi rất yêu em, em xuống xe cho tôi nhìn em có được không? Rõ ràng tôi yêu em như vậy, tại sao em không nhìn tôi một chút chứ."

Tay Nguyễn Đào run lên.

Tô Mạn cầm di động tới, không thèm nhìn trực tiếp xóa tin nhắn.

"Tại sao họ lại có số điện thoại của chị?"

"Nhiều vô kể, tôi đổi số điện thoại là bọn họ có thể biết ngay, tôi đổi không xong, dứt khoát không đổi nữa."

Thật ra có đôi khi, cũng là bởi vì nếu như tùy ý thay đổi số điện thoại, sẽ làm cho người thật sự muốn tìm cô tìm không thấy cô.

Nguyễn Đào đột nhiên nhớ tới lúc mới quen Tô Mạn, nàng luôn không gọi được số điện thoại của đối phương, Tô Mạn mới nói cô luôn thay số điện thoại, khi đó Nguyễn Đào còn oán giận một câu: "Đại minh tinh chính là không thể chọc vào, cho người ta số điện thoại làm gì, đều là phương thức liên lạc kiểu Nhật Bản".

Là bởi vì câu phàn nàn kia của nàng, từ đó Tô Mạn không đổi số điện thoại nữa.

Thì ra, là bởi vì nàng sao?

Hình như Tô Mạn biết Nguyễn Đào đang suy nghĩ cái gì, trấn an nói: "Không phải vấn đề của em, trên thực tế chỉ cần là số chứng minh thư của tôi buộc định số điện thoại, bọn họ đều có thể trước tiên tìm được, cho nên vô dụng, lỗi không phải cửa em, là chính tôi đi."

Nguyễn Đào mở to hai mắt nhìn: "Chị đang nói mê sảng cái gì vậy, sai không phải chị không phải em, đương nhiên là những tên fan cuồng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ kia kìa! Bọn nó căn bản không xứng gọi là fan, đều là ma quỷ!"

Tô Mạn thở dài một hơi: "Để ý tôi, hút một điếu thuốc không?"

Nguyễn Đào lắc đầu, trên thực tế cho dù từ chối, Tô Mạn cũng đã hạ cửa sổ xe xuống châm thuốc.

Cô hút hai hơi rồi dập điếu thuốc, chỉ để tìm một hơi nicotine để cô có thể rơi vào trạng thái không tỉnh táo một chút.

"Lúc mới bắt đầu, lúc tôi mới ra mắt, là nghiêm trọng nhất, bọn họ sẽ chặn trước cửa nhà tôi, ngay cả nhà tôi cũng không dám về, thật buồn cười phải không?"

"Rõ ràng là nhà của tôi, tôi cũng không thể trở về, sau đó tôi đã nói với ông nội một tiếng, ngược lại tốt hơn rất nhiều."

Có thể làm cho Tô Mạn vào lúc đó xin sự giúp đỡ của Tô lão gia, xem ra là đã xảy ra rất nhiều chuyện Nguyễn Đào đều không thể tưởng tượng.

Tô Mạn sợ dọa nàng, cũng không nói tiếp, lúc cảnh sát còn chưa tới xe phía sau cảm nhận được hướng gió không đúng liền chạy.

Lúc lái xe đi Nguyễn Đào còn nhìn thấy một người trong đó hạ cửa sổ xe xuống, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ như máu.

Tim nàng đập thình thịch, như thể trong đầu nàng toàn là răng nanh đỏ tươi trên mặt nạ của người đàn ông đó.

Bàn tay Tô Mạn che vào mắt nàng, cô ghé sát vào Nguyễn Đào thì thầm vào tai nàng.

"Không sao, Đào Đào, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."