Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 61: Liền không thể nói vài câu dễ nghe sao!




Tìm nửa ngày, rốt cuộc ở phía dưới cùng tìm được bưu kiện thuộc về ông Điền và bà Điền.

Gói hàng không lớn, Nguyễn Đào nhận lấy nhìn một chút, mặt trên cũng viết rất rõ ràng là đến từ con trai lớn của ông Điền làm công ở Kinh Thị mua đồ cho hai vợ chồng ông bà.

Cameramen bên cạnh Tô Mạn và Nguyễn Đào đều đứng khá xa, để không quấy rầy cuộc sống của cư dân trên đảo, đạo diễn Ninh đều lựa chọn dùng thiết bị quay cố định.

Như vậy khiến cho rất nhiều người căn bản cũng không biết hôm nay mấy người trẻ tuổi đột nhiên lên đảo là tới quay chương trình tạp kỹ.

Hai người này đều là mỹ nữ vô cùng chói mắt, vừa nhìn đã biết là con cái nhà phú quý được nuôi dưỡng tử tế.

Không ít thanh niên nhàn rỗi không đi ra ngoài làm việc đều theo dõi Tô Mạn và Nguyễn Đào, ở bên cạnh hai người đi tới đi lui, lại thừa dịp Nguyễn Đào không chú ý trực tiếp đưa tay cướp lấy gói hàng trên tay Nguyễn Đào.

Nguyễn Đào: "???"

Người xem: "???"

Tô Mạn vội vàng kéo Nguyễn Đào lại xem nàng có bị thương hay không, lông mày nhíu chặt lại.

Nguyễn Đào gấp đến độ muốn chết, nắm lấy tay Tô Mạn đều sắp khóc lên: "Bên trong gói hàng kia là thuốc con trai ông Điền gửi về, ông Điền đều phải uống mỗi ngày, lúc đi ra bà Điền còn đang nói hình như hôm nay thuốc vừa mới hết!"

Người bệnh mắc chứng Alzheimer phải uống thuốc mỗi ngày, một ngày cũng không thể gián đoạn.

Cho dù camera của tổ tiết mục vẫn quay được rõ mặt mũi của mấy tên lưu manh, nhưng nếu sau khi bọn họ mở ra phát hiện là thuốc không đáng giá nói không chừng sẽ vứt đi, thì hôm nay ông Điền sẽ bị cắt thuốc.

Tô Mạn cũng biết tính nghiêm trọng của sự tình, cất bước liền đuổi theo.

Tô Mạn chân dài, thể lực cũng không kém, nhưng vẫn còn một khoảng cách rất xa để đuổi theo mấy tên lưu manh.

Nguyễn Đào ngay từ đầu cũng cùng đuổi theo, sau đó có cư dân trên đảo hỏi nàng bị làm sao, Nguyễn Đào vội vàng sốt ruột nói thuốc của ông Điền bị cướp, người trên trấn hai bên cơ hồ đều là nhìn quen mắt.

Nghe nói thuốc của ông Điền bị cướp đi rồi, mọi người biết tính nghiêm trọng của sự tình, có mấy người trẻ tuổi vội vàng liền đuổi theo bóng lưng Tô Mạn.

Còn có bác gái tốt bụng lôi kéo Nguyễn Đào: "Bé con à, con đừng gấp, mấy tên khốn kia chúng ta đều biết, nhất định sẽ lấy được đồ về cho cháu."

"Thất đức thật, ông Điền trước kia còn cho chúng nó cơm ăn, đúng là lũ vô ơn."

"Ai nói không phải? Trai tráng khỏe mạnh cũng không đi tìm việc gì làm, thật mất mặt."

Nguyễn Đào nghe xong, đại khái biết lai lịch mấy người này, trong lòng cũng có chút chắc chắn.

Một ông chú từ dưới tàng cây thò đầu ra: "Có phải thằng nhóc nhà họ Trương cũng ở cùng một chỗ hay không, nó ngày hôm qua ở trong tiệm của tôi mua một cái dao gập, có phải hôm nay mang theo trên người hay không?"

Dao gập?

Nguyễn Đào nghe xong chính là sốc, bất chấp lại cùng mấy thím quyền lực bên cạnh nói chuyện, đầu chính là ong ong vang lên.

Nàng cũng không biết tại sao tốc độ chính mình lại nhanh như vậy, hình như là kỳ thi nghệ thuật trước kia mỗi ngày bị Tô Mạn ân cần dạy bảo luyện ra, tóm lại thế mà thật đúng là đã bị nàng đuổi kịp.

Xa xa nhìn thấy chiếc áo nhỏ màu đỏ của Tô Mạn, mấy tên lưu manh cầm trong tay gói hàng của ông Điền, tên lưu manh cầm đầu mặt đầy dữ tợn, trên tay cầm một con dao gập sáng loáng.

Kia đem dao gập chỉ là nhìn đều cảm thấy dọa người, ở trên đảo chói lọi ngày thượng hoảng làm người cảm thấy sợ hãi quang.

Dao gập kia chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy dọa người, ở trên đảo chói chang ánh mặt trời lắc lư làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nguyễn Đào không thấy rõ Tô Mạn là biểu tình gì, chỉ có thể nhìn thấy người cầm dao gập kia từng bước từng bước đi về phía Tô Mạn.

Nguyễn Đào gấp đến độ hét to một tiếng, mồ hôi lạnh trên mặt tuôn rơi, trong nháy mắt đầu đều bị trống rỗng.

Đợi đến khi nàng kịp phản ứng thì thấy mặt Tô Mạn tràn ngập vẻ hoảng sợ phóng đại trước mắt mình, khuôn mặt kia làm ra biểu tình như vậy cũng đẹp như vậy.

Đúng là Thượng Đế đuổi theo đút cơm ăn.

Lúc Nguyễn Đào nhào tới ôm lấy Tô Mạn, cánh tay phải bị dao gấp rạch ra một đường, những giọt máu đỏ tự do phun ra, Nguyễn Đào lại có chút đờ đẫn chớp chớp mắt.

Nàng chỉ lo nhìn Tô Mạn, thế mà không phát hiện cánh tay mình bị thương.

Mấy tên lưu manh vốn chỉ vì để dọa Tô Mạn, không có ý định động dao với cô, Nguyễn Đào đột nhiên lao ra dọa tên lưu manh cầm đầu, nhất thời hoảng hốt mới động thủ.

Ngay từ đầu lúc bọn chúng cướp đồ tổ tiết mục liền báo cảnh sát, cảnh sát trên đảo cũng đúng lúc này chạy tới, đều khống chế hết mấy tên lưu manh.

Tô Mạn nhìn cánh tay Nguyễn Đào, sắc mặt của cô âm trầm đáng sợ, cảnh sát đi lên hỏi cũng không đáp lại.

Hiện tại đầu óc cô đều hỗn loạn, may mắn tổ đạo diễn rất nhanh đã mang thùng cấp cứu tùy thân lên, vết thương trên cánh tay Nguyễn Đào cũng không tính là sâu.

Dù vậy, Tô Mạn vẫn nhíu mày khi máu trên cánh tay Nguyễn Đào cuối cùng cũng ngừng chảy.

Khí áp cả người cô thật sự là thấp đáng sợ, Nguyễn Đào vốn dĩ cảm thấy không có gì ghê gớm, khi nhìn thấy ánh mắt như vậy của Tô Mạn một câu cũng không dám nói, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý đối phương xử lý vết thương cho mình.

Thời điểm cồn chạm vào vết thương thật sự là quá đau, Nguyễn Đào nhịn không được co rút, né tránh ra phía sau.

Tô Mạn cau mày cố định cánh tay của nàng, hướng trước mặt mình mang theo dây đeo, bởi vì trên đường chạy vướng víu nên đã sớm ném micro đi, tình cảnh như vậy cũng chỉ là có mấy cái camera ẩn quay ở xa xa.

Khán giả cũng đủ nhìn thấy cảnh tượng Nguyễn Đào bị dao cứa vào trong nháy mắt, theo sau khu bình luận đều là một mảng lớn bình luận bị dọa và lo lắng của Nguyễn Đào Tô Mạn.

Tô Mạn cúi đầu, nghiêm túc lau vết thương cho nàng, nhưng động tác vẫn mềm mại hơn rất nhiều.

"Biết đau, còn nhào tới? Nếu cô xảy ra chuyện gì......"

Nguyễn Đào chớp chớp mắt: "Tôi xảy ra chuyện gì, thì thế nào?"

Tô Mạn tức giận lườm nàng một cái: "Nếu cô xảy ra chuyện, di sản sau này của ba cô chính là của một mình tôi."

Nguyễn Đào cạn lời nghẹn họng, thầm nghĩ Tô Mạn là bà mẹ ác độc lúc này lại còn ngóng trông sau khi chính mình chết độc chiếm gia sản của Nguyễn Danh Thành sao?!

Chính mình rõ ràng vừa mới cứu cô mà!

Liền không thể nói vài câu dễ nghe sao!

Tô Mạn mặc kệ nàng tính toán, sắc mặt cô bây giờ âm trầm đáng sợ.

Vẫn luôn cúi đầu cẩn thận băng bó vết thương cho Nguyễn Đào, vừa bàn bạc với tổ đạo diễn tạm dừng quay hình, muốn đưa Nguyễn Đào đến bệnh viện khám thử.

Đạo diễn Ninh không dám sơ suất, đồng ý ngay tại chỗ, nhanh chóng sắp xếp thuyền chạy bằng điện cho hai người rời đảo.

"Đi bệnh viện làm gì? Không phải đã cầm máu rồi sao?"

"Đi tiêm, lỡ như bị uốn ván thì sao? Tôi vừa nhìn thấy con dao kia hình như không phải bằng thép không gỉ."

Nguyễn Đào vừa nghe đến phải tiêm, cả người đều ỉu xìu, tựa như một bó cải trắng bị tàn phá trong gió lạnh, mắt thường có thể thấy được uể oải ỉu xìu.

Nàng còn muốn nói điều kiện với Tô Mạn, Tô Mạn cúi đầu nhìn điện thoại, ngẩng đầu lên nói một câu: "Ba cô cũng đang xem phát sóng trực tiếp, ông ấy nói lập tức chạy về, nếu cô muốn nói điều kiện, nói với ba cô đi."

Nghe nói Nguyễn Danh Thành sắp về, Nguyễn Đào lại càng ủ rũ, về mặt sức khỏe bởi vì nguyên nhân bà Chu, Nguyễn Danh Thành vẫn luôn quan tâm đến vấn đề sức khỏe.

Đừng nói Tô Mạn nói con dao kia có thể không phải inox, cho dù bác sĩ nói Nguyễn Đào không có nguy cơ bị nhiễm trùng, Nguyễn Danh Thành cũng sẽ hỏi một câu: "Không có nguy hiểm, tiêm một mũi có phải cũng có thể phòng ngừa hay không?"

Đừng nói điều kiện, Nguyễn Danh Thành nói không chừng sẽ bắt nàng ở bệnh viện mười ngày nửa tháng.

"Ông ấy trở về làm gì! Tôi đi tiêm còn không phải được rồi sao!"