Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 140: Hiện tại Đào Đào có gen của chị rồi đấy




Edit: phuong_bchii

________________

《Herself》với tư cách là công ty tạp chí lớn số một trong nước, chủ đề chính lại là nội dung về sức mạnh của phụ nữ, ngày giao thừa này nữ khách mời được mời tới cũng không đếm xuể.

Bởi vì lý do hắc liên hoa Tô Mạn này, Đường Diệp bị dự án dây dưa không thể thoát thân, nên tìm người của Thịnh Thế Media đưa Nguyễn Đào đến hiện trường.

Vả lại hợp đồng của Nguyễn Đào là ký với Thịnh Thế Media, chỉ là nàng vẫn luôn được Tô Mạn và Đường Diệp dẫn dắt, ngược lại ngoại trừ lúc ký hợp đồng, một lần công ty Thịnh Thế cũng chưa từng đến.

Người bên kia rất nhanh đã kết nối với Đường Diệp, hơn nữa còn thuận lợi đảm nhận các công việc liên quan đến trang phục.

Tô Mạn còn có rất nhiều chuyện phải bận, Nguyễn Đào cũng tự mình đến hiện trường trước.

Cuối tháng mười hai gió đông ở Hải Thị se lạnh, trong một cơn gió lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh đến xương tuỷ, Nguyễn Đào nhìn bộ lễ phục trước mặt mình, cũng có chút run rẩy.

Tháng mười hai rồi, bên ngoài đã không còn con sâu nào còn sống, trong một mảng vi vút, Nguyễn Đào cảm thấy mí mắt mình cũng không ngừng run lên theo.

Trước mặt nàng còn có một người đại diện của Thịnh Thế Entertainment.

Một người đàn ông rất gầy, trên mặt có một ít màu vàng sáp không quá khỏe mạnh, trông giống như là sức khoẻ không tốt lắm.

Nguyễn Đào theo bản năng không quá thích ánh mắt của hắn, giống như mình là một món hàng gì đó, bị đối phương dùng ánh mắt hết sức trần trụi đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

"Đồ này...... là cho tôi?"

Người đại diện này ánh mắt có chút né tránh, vội vàng nói: "Ừ, là công ty chúng ta tốn giá cao mới mượn được đồ của nhãn hàng đó, đều là lựa chọn căn cứ theo phong cách của cô, lễ phục của thương hiệu lớn!"

Người đại diện có chút cẩn trọng, toàn thân đều lộ ra cảm giác chột dạ, trực tiếp ném xuống bên cạnh Nguyễn Đào một hộp quà, mặt trên là logo thương hiệu lớn.

Đúng là thương hiệu lớn, nhưng là thương hiệu nổi tiếng về đồ lót.

Quần áo thương hiệu của bọn họ đều hết sức hở hang, cho dù là lễ phục cũng là đi theo hướng tình thú, trong giới không ít người đều biết mặc bộ lễ phục này đi tham gia hoạt động, trên cơ bản chính là dán cho mình một tấm bảng chờ rao giá.

Nguyễn Đào thở dài mở hộp ra, vải vóc quả thực ít đến đáng thương, khó có thể che được vị trí cần thiết, những nơi khác đều là lụa mỏng, kèm theo một ít pha lê tô điểm lên, cũng không thể thêm cho nó bao nhiêu vải vóc.

Nguyễn Đào: "......"

Nguyễn Đào như bị sét đánh, thương hiệu này rốt cuộc là muốn làm cái gì?!

Nàng nhíu mày: "Đây là lễ phục Thịnh Thế Media sắp xếp cho tôi? Anh chắc chứ?"

Ánh mắt người đại diện càng thêm mơ hồ, hắn cũng biết hiện tại giá trị của Nguyễn Đào ở trong giới ở đâu, nhưng bộ lễ phục này...... cũng không phải hắn có thể quyết định.

Nguyễn Đào buông bộ đồ xuống, đánh giá người đại diện trước mặt.

Đối phương né tránh ánh mắt của nàng, căn bản không dám nhìn thẳng vào nàng.

"Rốt cuộc là ai sắp xếp quần áo cho tôi?"

Nàng loáng thoáng đã có một chút vẻ giận dữ, người đại diện này nuốt nước miếng, nhiều ít trên mặt có chút không nhịn được.

"Khụ khụ, tóm lại thảm đỏ hôm nay là lần đầu tiên cô đi thảm đỏ, còn là lời mời của《Herself》, nhất định phải thể hiện xuất sắc một chút, bộ quần áo này rất hợp với cô, nếu không chúng tôi cũng sẽ không tốn nhiều tiền như vậy mượn cho cô."

Nguyễn Đào không để ý đến người đại diện khốn nạn đang tụng kinh này, có chút bực bội nghịch di động.

Tin nhắn nàng gửi đi Tô Mạn cũng không trả lời tin nào.

Nàng mở ra vòng bạn bè của Tô Mạn, đầu tiên chính là cô mặc một bộ lễ phục đuôi cá bó sát màu lam, chỗ làn váy đều là lóe sáng lấp lánh hào quang, giống như dòng sông xanh đều nghiêng đến trên người cô, cô cũng là ngôi sao lỗng lẫy nhất thiên hạ. 

Nguyễn Đào lại gửi một dòng "ಠ_ಠ".

Tô Mạn vẫn không trả lời, thậm chí ngay cả ký hiệu đang nhập cũng không có, nàng cắn cắn môi, cất di động.

"Tóm lại, hôm nay chúng tôi chỉ chuẩn bị cho cô một bộ váy này, cô nhìn xem hay là......"

Nguyễn Đào xem như đã hiểu ra.

Đây là tính toán chắc chắn hôm nay nàng phải mặc chiếc váy này, không cho nàng một con đường lui.

Nhưng nàng không hiểu là ai muốn nàng mặc chiếc váy này ra ngoài, mặc dù nàng vẫn là ngôi sao ở tuyến 18, nhưng những người này cho dù động ngón chân cũng nên biết sau lưng nàng còn có tập đoàn Nguyễn Thị.

Chẳng lẽ ba mình sắp phá sản rồi?

Không nghe thấy tin tức mà.

Nàng rất ghét bỏ nhìn bộ đồ trước mặt, lại gửi cho Tô Mạn một tin nhắn, lên án chính mình đến cả một bộ quần áo cũng không có.

Một giọng nói mang theo chút trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có vài phần cao ngạo vang lên sau lưng Nguyễn Đào, có người áp sát đứng ở phía sau nàng.

"Quần áo gì?"

Hình như tâm trạng cô rất tốt, trong lời nói còn có một chút vui vẻ.

Tiếng cười kia Nguyễn Đào không thể quen thuộc hơn, thản nhiên, lại kèm theo âm cuối trêu người, giống như muốn cho mọi người đều chìm đắm ở trong rượu mạnh của cô.

Nguyễn Đào lập tức thu hồi xem thường trên mặt, vừa ngẩng đầu chính là dáng vẻ tủi thân nhìn Tô Mạn.

Đôi mắt to trong veo như nước kia tràn ngập tủi thân và sợ hãi, ai nhìn cũng nhịn không được muốn ôm vào trong lòng trấn an.

"Được rồi, không phải chị ở đây rồi sao? Trên đường điện thoại hết pin, lại tiếp nhận mấy cuộc phỏng vấn, sao thế? Em còn chưa nói cho chị biết là quần áo gì?"

Tô Mạn buồn cười nhìn tiểu cô nương cọ vào trong lòng mình, vươn tay trấn an sờ sờ mặt của nàng.

Tay nhẵn nhụi mềm mại, không có dấu vết đã khóc, xem ra vẫn chưa chịu uất ức.

"Chiếc váy này, họ bắt em mặc nó tham dự bữa tiệc tối!"

Nguyễn Đào lập tức cầm lấy bộ quần áo kia như hiến vật quý, rất vất vả mới tìm được bả vai lụa mỏng kia ở nơi nào, lễ phục mỏng như cánh ve trong nháy mắt liền mở ra, Nguyễn Đào run rẩy cầm lên cho Tô Mạn xem.

Sau khi Tô Mạn nhìn thấy toàn cảnh bộ lễ phục cũng nâng mí mắt lên, có chút khó chịu liếc nhìn người đại diện của Nguyễn Đào.

Người đại diện vẫn không cảm thấy có cái gì, hắn thậm chí còn cho rằng nói không chừng Tô Mạn làm ảnh hậu, không chừng đã từng thấy qua biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn trong giới giải trí.

Hắn liền mang khuôn mặt tươi cười: "Công ty chúng tôi đã tốn rất nhiều tiền mới mượn được chiếc váy này từ một thương hiệu quần áo, cũng là cân nhắc cho Nguyễn Đào sau đó chọn bộ thích hợp nhất cho cô ấy, huống chi tiệc tối tối nay có không ít ông lớn trong giới tới đây, đây cũng là cơ hội công ty cho Nguyễn Đào."

Tô Mạn đương nhiên là nghe hiểu được ý tứ trong lời của người đại diện, lập tức cười lạnh một tiếng, "Cơ hội? Cơ hội này cho anh, anh có muốn hay không?"

"Đây là do người công ty các người sắp xếp, hay là do người nào đó bày mưu tính kế?"

Thịnh Thế Media cho dù có một trăm lá gan cũng không dám cho Nguyễn Đào "cơ hội" như vậy.

Người đại diện không nói lời nào, ánh mắt cũng trở nên có chút ngơ ngác. 

Tô Mạn cầm lấy bộ lễ phục trong tay Nguyễn Đào, ném vào mặt người đại diện, "Bảo Mã Chính Nghĩa tự mình mặc bộ này đến trước mặt tôi, tôi xem thử hắn muốn 'cơ hội' gì."

Mã Chính Nghĩa là ông chủ của Thịnh Thế Entertainment.

Cũng coi như là bạn bè với Tô Mạn, lúc trước chính là hắn đánh nhịp ký hợp đồng với Nguyễn Đào.

Chuyện này đương nhiên không phải Mã Chính Nghĩa bày mưu tính kế, Tô Mạn tin chắc sau lưng khẳng định còn có người khác đang ngáng chân Nguyễn Đào. 

Tô Mạn thấy người đại diện không nói gì nữa, nửa kéo nửa ôm Nguyễn Đào đến phòng thử đồ cá nhân của mình.

Người có địa vị như Tô Mạn đương nhiên sẽ có phòng thử quần áo độc lập của mình, không cần phải thay quần áo chung phòng với các nữ diễn viên khác.

Cửa vừa đóng lại, Nguyễn Đào đã muốn từ trong lòng Tô Mạn đi xuống, không ngờ người còn chưa xuống, cằm đã bị một đôi ngón tay thon dài rõ ràng bóp chặt.

Nguyễn Đào cũng bị ép nhìn thẳng mặt Tô Mạn.

Tô Mạn vừa tiếp nhận phỏng vấn, bây giờ vẫn còn lớp trang điểm trên mặt.

Cô vốn dĩ đã xinh đẹp quyến rũ, cốt tướng cực kỳ kiều mị, Nguyễn Đào thường xuyên thấy một số bài post nói ngũ quan của Tô Mạn đều vô cùng xinh đẹp, là mỹ nhân được ông trời ưu ái.

Cách trang điểm mà cô trang điểm hôm nay là kẻ viền đuôi mắt bằng bút kẻ mắt màu đỏ, làm cho đôi mắt kiều mị vốn có của cô càng thêm mê hoặc lòng người.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Tô Mạn vuốt cằm Nguyễn Đào, ngửi mùi nước hoa bạch đào trên người Nguyễn Đào, trộn lẫn với nước hoa trên người cô.

Ngược lại cũng không khó ngửi.

"Sao lại lùn như vậy? Trông bộ dạng cứ như suy dinh dưỡng ấy."

"Em, em lùn đó cũng là do gen ba em không tốt, ai bảo em không có di truyền được gen của chị?"

Nguyễn Danh Thành thật đúng không tính là thấp, nhưng Nguyễn Đào luôn chủ yếu đánh hiếu xuất cường đại.

"Gen của chị? Đào Đào muốn gen của chị làm cái gì?" Tô Mạn giống như nghe xong chuyện cười gì đó, có chút ác ý dùng ngón tay của mình ma sát môi nàng.

Nguyễn Đào vừa định mở miệng, đã bị Tô Mạn ngăn chặn hôn đè lên môi nàng, đối phương trằn trọc trên môi mình.

Tuy rằng cạy mở khớp hàm của nàng, cũng chỉ lướt qua rồi dừng lại, không có ý định tiến sâu hơn vào thành trì, chỉ là trong mấy hơi đã buông nàng ra.

Nguyễn Đào có chút hô hấp không thông ngã vào trong lòng Tô Mạn thở gấp, trên đỉnh đầu truyền đến giọng điệu trêu chọc của người phụ nữ xấu xa.

"Như em mong muốn, hiện tại Đào Đào có gen của chị rồi đấy."