Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 117: Có dụng ý khác




Edit: phuong_bchii

________________

Tô lão gia bây giờ trông có vẻ tinh thần vẫn rất tốt.

Tuy rằng đầu đầy tóc bạc, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh có thần, nếu không phải nghe Tô Mạn nói lúc trước ông đã trải qua ca phẫu thuật tim, Nguyễn Đào đều cảm thấy ông bây giờ còn có thể phấn đấu về phía trước vài năm.

Hiện giờ đã hơn 80 tuổi, đã không còn liều mạng được như lúc trẻ.

Tô Mạn và Nguyễn Đào tìm cái ghế ngồi xuống, Tô lão gia cũng mặc kệ các nàng, vẫn như cũ nhìn chim chóc ngoài cửa sổ.

"Nhỏ Đại ngày mai kết hôn đúng không?"

"Vâng, ông có đi không ạ?"

"Không giày vò nữa, nếu ta có chuyện gì trong hôn lễ của nó, nhỏ Đại sợ là sẽ hận ta cả đời."

Tô Mạn không nói tiếp, nhìn mặt trông có vẻ cũng đồng ý với lời Tô lão gia nói.

Cũng không phải nói sức khỏe của Tô lão gia xấu đến vậy, chỉ là nếu ông đi, toàn bộ hôn lễ khó tránh khỏi đều sẽ đặt trọng tâm lên trên người ông, bất kể là khách khứa muốn đi đường tắt đến bắt chuyện với ông, hay là người Tô gia từ trên xuống dưới, tóm lại là không chuyên tâm lo liệu cho hôn lễ.

Ông hiện tại không thể rời khỏi, cũng không muốn đi tham gia chỗ náo nhiệt.

Ông lại nhìn Tô Mạn, mặt không có cảm xúc gì.

"Nếu con kết hôn, ta vẫn có thể đi."

"Không được đi, nếu trong hôn lễ của con mà ông xảy ra chuyện gì, con sợ là con sẽ hận ông cả đời."

Tô Mạn và Tô lão gia nói chuyện chẳng có chút khách khí, mặc dù vẫn lễ phép, nhưng mà trên lời nói khí thế và tính công kích cũng là không chút che giấu.

Ngay cả Nguyễn Đào là người ngoài cuộc cũng không nhịn được trong lòng lộp bộp.

Chỉ thấy sắc mặt Tô lão gia lập tức trầm xuống, còn Tô Mạn lại lấy thái độ căm thù nhìn đối phương.

Một lát sau, Tô lão gia lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, làm bộ dạng không bao giờ muốn nhìn thấy Tô Mạn nữa.

Tô Mạn cũng không tức giận, đứng lên đi tới phía sau ông, bóp vai cho ông.

Nguyễn Đào nhìn ra, đây là Tô lão gia đang im lặng nhượng bộ, cũng là Tô Mạn nhượng bộ.

Phương thức ở chung giữa hai ông cháu nhà này thật đúng là có chút kỳ lạ, khiến người ngoài cuộc Nguyễn Đào nhìn cũng cảm thấy có chút không chen miệng vào được.

Tô lão gia giống như là biết Nguyễn Đào đang nhìn mình, ông vỗ vỗ tay Tô Mạn trên vai, lạnh lùng nói: "Bóp mạnh như vậy làm cái gì? Xương cốt già nua của ta đều bị con bóp rã rời rồi, đổi cô nhóc kia tới xoa bóp cho ta".

Tô Mạn nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, cường độ dưới tay lại mạnh hơn một chút, cũng mặc kệ Tô lão gia đau đến nhăn mặt, cười nói: "Bác sĩ nói ông hiện tại phải thường xuyên xoa bóp, cường độ này của con đều là bác sĩ Đàm tự mình dạy, không sai đâu, cô ấy làm sao biết xoa bóp cho ông? Cho dù biết cũng không tới lượt ông đâu."

"Người ta có ông bà nội của mình, ông cũng có cháu gái của mình, ở trước mặt cháu gái mình nhìn cháu gái người khác, ông thật đúng là sống lâu quá rồi."

Tô Mạn tuy rằng có tăng thêm lực, nhưng vẫn khống chế ở phạm vi mà Tô lão gia có thể chấp nhận, chỉ là cũng đủ để cho ông lão mấy năm nay vẫn sống an nhàn sung sướng đau đến chửi thề.

"Cút cút cút, ta không cần con, ta chỉ muốn cô nhóc kia, con kêu cô nhóc tới xoa bóp cho ta!"

"Đẹp quá, ông nhắm trúng rồi đúng không?"

Nguyễn Đào thấy Tô lão gia và Tô Mạn thế mà lại cãi nhau vì mình, nhanh chóng tiến lên đẩy Tô Mạn ra, nàng thử thăm dò bóp bóp vai cho Tô lão gia.

"Ông xem, như vậy có được không?"

"Lực mạnh một chút, đừng làm bộ dạng yếu ớt như vậy, tiểu tử Nguyễn Danh Thành kia không cho nhóc ăn cơm à?"

Nguyễn Đào có chút chán nản, ông lão này mặc dù nóng tính nhưng không có trừng mắt lạnh lùng như nàng nghĩ, nhưng tính tình cũng không tính là tốt.

Chắc do già rồi, hiện tại ngược lại giống như một ông lão bướng bỉnh không thể nói lý.

Nguyễn Đào tăng thêm lực tay, vừa nghe Tô lão gia thỏa mãn than thở một tiếng, vừa hỏi: "Ông làm sao biết ba con là Nguyễn Danh Thành?"

"Đây không phải vô nghĩa sao, bộ dạng nhóc giống y tiểu tử Nguyễn Danh Thành kia, cũng giống ông nội của nhóc, đôi mắt rất đẹp, đều trông quỷ mê nhật nhãn (1)."

Nguyễn Đào: "......"

Nguyễn Đào rốt cuộc cũng biết tại sao Tô Mạn vừa rồi lại không nhịn được tăng thêm lực, nàng hiện tại cũng muốn vứt bỏ những ý nghĩ tôn trọng người già trong đầu mình.

Cũng muốn bóp cho Tô lão gia chửi thề luôn.

Nguyễn Đào nhịn rồi lại nhịn, vừa xoa bóp cho Tô lão gia, vừa ở trong lòng mặc niệm phải tôn trọng người già, không được đánh người, đây là ông nội Tô Mạn, không phải ông nội mình, đánh hỏng phải chịu trách nhiệm....

Nguyễn Đào có một đặc điểm, đó là thích lẩm bẩm.

Nàng vừa xoa bóp cho ông cụ, vừa lẩm bẩm: "Không được động thủ, phải bình tĩnh, đây là ông nội Tô Mạn, không phải ông nội mình, không thể đánh, không thể đánh, nhịn xuống, nhịn xuống".

Tô lão gia: "......"

Tô lão gia có chút cạn lời nhìn Nguyễn Đào ở sau lưng: "Có phải nhóc cho rằng ta nghe không được nhóc đang nói cái gì hay không? Cả ngày hóng hớt, giống như một đứa nhỏ thần kinh. Có phải ông nội nhóc không dạy dỗ tốt hay không? Ta biết ngay ông ta dạy không ra được đứa trẻ ngoan nào, hừ!"

Nguyễn Đào không nhịn được, cũng chống nạnh chỉ vào Tô lão gia: "Ông nói con cũng thôi đi, nói ông nội con làm gì? Hơn nữa ông đừng tưởng ông mắng con bằng tiếng Tứ Xuyên thì con sẽ không hiểu."

Tô lão gia sinh ra và lớn lên ở Hải Thị, lúc còn trẻ đã từng làm thanh niên tri thức ở Tứ Xuyên, cũng học nói được tiếng Tứ Xuyên trôi chảy.

"Nhịn không được rồi chứ gì? Còn muốn giả ngốc ở trước mặt ta, người Nguyễn gia các người chính là cái tính tình chó má này, kính già yêu trẻ cũng không hiểu, hừ!"

"Ông còn nói kính già yêu trẻ, ông có yêu trẻ đâu mà bắt con phải kính già?"

"Trước tiên kính già rồi hẵng yêu trẻ, cái này cũng không hiểu còn theo ta túm những thứ này có hay không, cút cút cút, đều đi hết đi, cả ngày chỉ biết đến chướng mắt ta, ta còn chưa chết, chờ ta chết rồi hẵng nói chuyện hoàn sinh."

Tô lão gia thật sự là dầu muối không ăn, nói xong liền muốn cầm gậy bên cạnh giường đuổi hai người ra ngoài.

Nguyễn Đào nổi giận đùng đùng bỏ đi, Tô Mạn ngược lại đã thành thói quen, rót cho Tô lão gia một ly nước, lại ngồi xổm bên chân bóp bóp chân cho ông.

"Ông có bực tức, hướng về phía cô ấy làm gì? Cô ấy chỉ là trẻ con thôi mà."

"Trẻ con? Đừng tưởng rằng ta không biết con gả cho tên khốn Nguyễn Danh Thành kia đều là bởi vì cô nhóc này, con đó, là có dụng ý khác, còn nghĩ rằng ta nhìn không ra sao?"

"Bọn con đã ly hôn rồi, con còn được chia không ít tiền, không có thiệt thòi xíu nào hết."

"Đây là vấn đề tiền bạc sao? Tô gia thiếu tiền của con hả? Con đừng hù ta, thứ Nguyễn Danh Thành cho con con cũng không muốn, tất cả đều cho cô nhóc này, con cứ làm đồ ngốc đi......"

Tô Mạn xoa bóp bắp chân cho ông, giọng nói cũng dịu lại.

"Con làm đồ ngốc gì chứ? Nếu không phải năm ngoái bà nội mỗi ngày đều ép con, con cũng sẽ không kết hôn, có phải hay không?"

"Bà nội con bảo con kết hôn đã nói bao nhiêu năm rồi, năm ngoái đột nhiên khiến con thông suốt à?"

Tô Mạn chỉ cười, không nói tiếp.

Tô lão gia thật lâu sau thở dài một tiếng.

"Con đó, chỉ là đang giận dỗi với chúng ta, tuy rằng ta biết con đều là vì cô nhóc kia, nhưng mà con cũng không phải nhất định phải tìm một người đàn ông hơn 40 tuổi kết hôn lần hai, con chỉ là muốn giận dỗi ta với bà nội con. Thôi bỏ đi, con cũng lớn rồi, chúng ta cũng già rồi, ngày mai con bé hai kết hôn, quà của ta cũng đã chuẩn bị xong, người sẽ không đi, khỏi khiến mấy đứa thấy ngột ngạt."

Tô Mạn quả thật có phần giận dỗi.

Nhưng Tô lão gia đã làm gì đến mức khiến người ta tức giận đến nông nỗi vậy?

Tô Mạn cũng bình thường trở lại, cô nhìn về phía Tô lão gia, nở nụ cười rạng rỡ như pháo hoa.

"Ông nội, hiện tại con rất tốt, thật đó, Nguyễn Đào cũng rất tốt, chúng con sẽ sống thật tốt, ông cứ yên tâm đi."

________________

Chú thích

(1) Quỷ mê nhật nhãn: Đề cập đến hành vi kỳ lạ hoặc kỳ quặc của ai đó. (với ý xúc phạm)