Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 113: Em vừa gọi tôi là gì




Edit: phuong_bchii

________________

Nguyễn Đào vẫn luôn tuân theo chỉ cần mình là đà điểu, vậy sẽ không có ai có thể bắt được nàng.

Bây giờ nàngvẫn vùi đầu vào lòng Tô Mạn, giả vờ là một con đà điểu, nghe ngón tay Tô Mạn từng trang từng trang lướt qua tiểu mỡ vàng bách hợp mà nàng vừa xem.

Ăn ngay nói thật, giao diện và cốt truyện của《Hoa hồng ngắm bắn》đều xuất sắc, cảm giác trải nghiệm trò chơi và độ mượt của hình ảnh cũng không thể chê.

Giữa hai vị nữ chính tuy hai mà một cũng không thể chê, rõ ràng lại đẹp.

Nguyễn Đào vừa rồi xem đến cả mặt tái mét, hiện tại biết Tô Mạn đang nhìn thứ nàng vừa mới xem, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển từ vàng sang đỏ.

Nếu có thể, Nguyễn Đào thậm chí muốn làm cho mặt mình đen thui.

Đây là Tu La tràng kỳ kỳ quái quái gì vậy?!

Bây giờ Nguyễn Đào chợt hiểu tại sao mình luôn được một số người trên diễn đàn chú ý.

Lúc đọc sách đồi trụy bị phụ huynh bắt thì phải làm sao?

Nguyễn Đào hiện tại chính là tâm trạng như vậy.

Tô Mạn sau khi xem xong lại làm như không có việc gì trả lại di động cho Nguyễn Đào, cô xoa xoa cái đầu tóc rối trong lòng, cười nói: "Em chính là đang xem cái này?"

"À...... Phải, cái đó, ừm."

Nguyễn Đào ấp úng trả lời, trên mặt nàng có một chút uể oải và xấu hổ, trông giống như là bạn nhỏ làm chuyện xấu bị lật tẩy.

Tô Mạn cảm thấy có chút buồn cười, đưa tay nâng đầu của nàng lên, một tay cọ xát cằm Nguyễn Đào, để cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

Hiện tại tư thế chính là Nguyễn Đào dựa vào trên người Tô Mạn, bị ép ngẩng đầu nhìn cô.

Tay Tô Mạn mang theo một ít xúc cảm hơi lạnh, cô cười khẽ một tiếng.

"Thì ra bình thường Đào Đào đều thích xem thứ này à, ừm, em cũng 19 tuổi rồi, xem một chút cũng không có vấn đề. Nhưng xem nhiều cũng không tốt cho sức khỏe, phải chú ý tiết chế."

Cái gì gọi là xem một chút cũng không có vấn đề......

Lời này nói như thể bình thường nàng hay xem mấy thứ này vậy!

Nguyễn Đào khóc không ra nước mắt, vừa định nói gì đó để phản bác Tô Mạn, liền nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Mạn đột nhiên đọng lại, một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người đều làm cho người ta nhìn không rõ ý tứ, còn có chút loáng thoáng nguy hiểm.

Nguyễn Đào không hiểu vì sao theo ánh mắt Tô Mạn cúi đầu nhìn xuống, liền thấy được nội y của mình.

Trong lúc giãy dụa không cẩn thận bung cúc áo ngủ ra, hơn nữa cổ áo của quần áo ở nhà vốn có hơi rộng, cứ như vậy khiến cho cổ áo Nguyễn Đào đều trực tiếp mở rộng, ngay cả bả vai mượt mà trắng nõn cũng lộ ra ngoài.

Nguyễn Đào thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của Tô Mạn giống như trở nên nóng rực lên, khoảng cách hai người gần trong gang tấc, hô hấp của Tô Mạn thoáng cái rơi xuống bên tai Nguyễn Đào.

Cô nhìn chằm chằm vào nửa khoảng nội y lộ ra từ trong áo sơ mi của Nguyễn Đào, viền ren màu hồng nhạt bao bọc lấy thân thể Nguyễn Đào, tôn lên thân thể của nàng cũng hồng phấn, thật giống như cũng trở thành viền ren nghịch ngợm gây sự trong ngày xuân, viền ren kích khởi gợn sóng dập dờn một tầng sóng xuân.

"Em, chỉ mặc cái này? Nguyễn Đào, ai dạy em mặc thành như vậy?"

Giọng của Tô Mạn nghe có chút khàn khàn, Nguyễn Đào thậm chí nghe được tiếng cô nuốt nước miếng, trong đêm tối yên tĩnh lại ấm áp như vậy có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Nguyễn Đào ngay từ đầu còn đắc chí hài lòng, hiện tại nghe được âm thành này của Tô Mạn ngược lại có chút không xác định, nàng nắm lấy chăn đắp lên người mình, giống như giọng nói đều là nóng bỏng.

"Không phải chị mua cho em sao? Tại sao không thể mặc?"

"Tôi mua cho em khi nào......"

Tô Mạn vừa nói dứt lời, lại đột nhiên nhớ tới lần trước khi cùng Đường Diệp mua quần áo cho Nguyễn Đào, Đường Diệp hình như đã hỏi qua kích thước nội y bình thường Nguyễn Đào mặc, khi đó Đường Diệp chuẩn bị cho Nguyễn Đào một thứ dùng được trong chu kỳ quay phim, muốn mua nội y cũng rất bình thường.

Hiện tại Tô Mạn nghĩ đến Đường Diệp nhưng không có ý tốt nói: "Mua cho Nguyễn Đào thứ tốt he he!" Khóe mắt liền co quắp theo.

Đây chính là thứ tốt mà Đường Diệp nói đúng không?

Nhưng làm sao Nguyễn Đào lại hiểu lầm đây là cô mua?

Chẳng lẽ trong lòng Nguyễn Đào cô thích thứ này sao... Được rồi, cô thích thật.

Một màn vừa rồi nhìn thấy lóe lên trong đầu Tô Mạn, cô nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy tế bào trên người mình đều bị Nguyễn Đào kéo bắt đầu khô nóng lên, còn có chút tình cảm khiến cô cảm thấy khó có thể nói thành lời.

Tô Mạn cảm thấy có chút đau đầu, nhưng lại cảm thấy giống như có thứ gì đó muốn ngăn cản xu thế phát triển không tốt.

Trong không khí mang theo ngọt ngào và ấm áp làm cho người ta muốn cuộn tròn thành một cục, Tô Mạn ngồi nhìn Nguyễn Đào núp ở trong chăn.

Cô mới vừa lột Nguyễn Đào từ trong chăn ra, đã cảm giác thắt lưng mình đột nhiên trầm xuống, cả người Nguyễn Đào như bạch tuộc ôm lấy cô, trong giọng nói mang theo ngọt ngào làm cho người ta sa vào.

"Chị ơi, cùng nhau ngủ nha."

Ánh mắt Tô Mạn lập tức lóe lên, cô có chút khó nhịn nuốt nước miếng, giọng nói mang theo một chút khàn khàn nhìn chằm chằm Nguyễn Đào.

"Em vừa gọi tôi là gì?"

Nguyễn Đào ước chừng là ăn quả cân quyết tâm muốn trêu chọc Tô Mạn đến cùng, nghe lời này chẳng những không sợ hãi, còn dùng đầu cọ cọ eo Tô Mạn, giọng nũng nịu giống như là uống hơn mười cân mật ong.

"Gọi chị là chị gái á ~"

Con ngươi Tô Mạn hoàn toàn trở nên nguy hiểm, cô nhìn ánh mắt Nguyễn Đào giống như thú hoang tập trung con mồi, hết lần này tới lần khác con mồi này còn không biết trốn, chẳng những muốn bước vào trong vòng phong tỏa của cô, còn không quan tâm một cước giẫm lên cấm địa của cô.

Cũng chỉ có Nguyễn Đào có thể có bản lĩnh như vậy.

Cổ họng Tô Mạn cũng khô khô, ngay cả động tác nuốt nước miếng cũng trở nên giống như là đang tự cứu lấy mình.

Cô không biết Nguyễn Đào có biết mình làm như vậy đại diện cho cái gì hay không, nhưng cô Tô không ngại nàng có biết hay không.

Cô sẽ dạy dỗ Nguyễn Đào thật kỹ, hậu quả của việc làm như vậy là gì.

Nguyễn Đào tuy rằng táo bạo, nhưng thật ra đã sớm mặt đỏ tim đập nhanh không chịu được, toàn bộ tứ chi cũng đều trở nên cứng đờ, nàng không biết Tô Mạn hiện tại là biểu cảm gì, cũng không dám nhìn Tô Mạn.

Tô Mạn kéo chăn qua đắp ở trên người hai người, cô vỗ về lưng Nguyễn Đào, tay rất không khách sáotrực tiếp đưa vào vuốt ve sống lưng có chút gầy gò của Nguyễn Đào, ren nội y ở sau lưng chỉ là một sợi chỉ mỏng manh móc lấy, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể trực tiếp kéo đứt.

Mỏng manh lại quyến rũ.

Mỏng manh mới quyến rũ.

Tô Mạn cảm thấy hiện tại Nguyễn Đào ước chừng cũng mỏng manh giống như sợi chỉ này, theo động tác đẩy ngón tay của cô ra cùng nhau hơi run rẩy, cả người đều run rẩy, giống như bé thỏ bị hoảng sợ.

Nguyễn Đào hiện tại suy nghĩ hỗn loạn rối nùi, thật giống như đầu óc cũng bị một đôi tay to quấy nhiễu đến mất đi suy nghĩ đường sống.

Nàng muốn phát ra một ít âm thanh, lại bị ngón tay Tô Mạn nhẹ nhàng ngăn trở, đều khắc chế hết những âm thanh có chút ngọt ngào trong miệng nàng.

Giọng nói của Tô Mạn vang lên từ đỉnh đầu nàng, mang theo một chút tha thứ.

"Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

"Em muốn chơi thì lần sau chơi với em."

Nguyễn Đào chỉ biết tay Tô Mạn rút ra khỏi lưng của nàng, suy nghĩ của nàng đều bị đảo loạn, nàng chỉ có thể theo bản năng bám vào cơ thể của Tô Mạn để tìm một nơi nào đó để hít thở, muốn tìm kiếm càng nhiều không khí có thể cho mình hô hấp.

Tay Tô Mạn trấn an vuốt má Nguyễn Đào, cô giống như đang cười, lại giống như đang khích lệ Nguyễn Đào.

"Đúng là bé ngoan."