Không hiểu tại sao Kha Hồng Tuyết bị cái nhìn này làm cho chột dạ.
Nhưng dù sao hắn vẫn là Kha Hàn Anh, cái nhìn bé nhỏ không đáng kể thoáng qua rồi biến mất. Hắn cười tiến lên, vô cùng tự nhiên mà hàn huyên: “Học huynh mới về từ Tàng Thư lâu hả?”
Tàng Thư lâu của học phủ có tổng cộng bảy tầng, toàn bộ sách của Đại Ngu cơ hồ đều tụ hết ở đó, chỉ riêng Kha gia đã quyên góp hơn phân nửa. Đèn Trường Minh sáng tỏ hàng đêm, luôn luôn có học sinh ngủ không yên hoặc là chăm chỉ đi đốt đèn đọc đêm.
Mộc Cảnh Tự gật đầu trước, sau đó tầm mắt nghiêng về phía hắn, liếc mắt nhìn thoáng qua, cánh mũi hơi giật giật, ngửi mùi rượu ngọt thơm ngát như có như không trong không khí, mi tâm hơi nhíu một chút.
Kha Hồng Tuyết quá quen thuộc với vẻ mặt này.
Chưởng viện thỉnh thoảng sẽ nhìn hắn như vậy, có lúc ông nội cũng sẽ nhìn chăm chú như vậy.
- Đó gần như là một loại áp chế của bậc trưởng bối tự nhiên đối với tiểu bối, bản năng muốn răn dạy, rồi lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đè trở về.
Nhưng Mộc Cảnh Tự dựa vào cái gì?
Cùng trường mà thôi, cũng không phải huynh trưởng chân chính của hắn.
Đổi lại là người bên ngoài, trong nháy mắt Kha Hồng Tuyết lộ ra loại cảm xúc này sẽ mỗi người đi một ngả, ngày sau không còn cùng xuất hiện.
Nhưng đại khái trong lòng mình đã mạo phạm vị học huynh này hai lần, Kha Hồng Tuyết có sự khoan dung khác với người thường đối với y, ý thức được có lẽ tài tử trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý như này không muốn làm bạn với người hoang đường phóng đãng như mình. Hắn chỉ nhếch môi khẽ cười, thoáng gật đầu cáo biệt, muốn đi về phía sương phòng của mình.
Khi đi qua Mộc Cảnh Tự, hắn từ góc nhìn chỗ người này vừa mới đứng nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy cửa sổ mình chưa đóng trước khi ra ngoài, cùng với một bức tranh chưa làm xong dưới cửa sổ, đang đối diện với xương trắng u mịch.
A...... Làm y sợ, khó trách đứng ở đây.
Kha Hồng Tuyết nghĩ như vậy, bước chân hơi dừng lại, vừa định giải thích, chợt nghe Mộc Cảnh Tự mở miệng, giọng nói như suối chảy trong veo, như những viên ngọc khi chạm vào nhau, lạnh nhạt lạnh lùng: “Học phủ mở khoá học khám nghiệm tử thi từ khi nào, vì sao học đệ đặt đầu lâu ở trong phòng ngủ?”
Lạnh đến cực hạn, vẻ tu dưỡng muốn xin lỗi thoáng chốc tan thành mây khói. Kha Hồng Tuyết xoay người, nghiêm túc nhìn Mộc Cảnh Tự, trong mắt là vẻ lạnh lùng.
Sấm xuân từng trận, nhưng vẫn luôn không rơi xuống được một trận mưa, sâu kêu gào trong bụi cỏ. Gió nổi lên, hoa rơi phiêu linh.
Hắn nói: “ Y là vị vong nhân của ta, tại sao không thể để y ở lại sương phòng? Có phải học huynh quản quá rộng rồi hay không? “Giọng Kha Hồng Tuyết rất lạnh, ẩn chứa cảnh cáo không thể bỏ qua.
-
Sau nửa đêm trời đổ mưa, Mộc Cảnh Tự chịu đựng cơn đau như kiến cắn toàn thân đứng dậy, đốt nến tìm thuốc rồi uống nước ấm trên bếp.
Thật ra không có bao nhiêu chuyển biến tốt đẹp, sau nhiều năm đau đớn, cơ thể đã sớm sinh ra tính kháng thuốc.
Cho dù y có uống loại thuốc tốt nhất thì cũng chỉ là hạt muối bỏ biển, có chút ít còn hơn không thôi.
Đau nhất là vào ban đêm, trước kia y có thói quen dùng cơn đau để hoạch định tương lai.
Trên đời này mỗi một ngày đều là trộm được, tất cả đều giẫm lên hài cốt và huyết lệ, không có lý do gì mà không tiến một bước nhìn trăm bước, dùng từng tấc thời gian vào việc thích hợp nhất.
Nhưng tối nay cái gọi là quốc cừu gia hận, cái gọi là đại kế báo thù, đều chẳng thể nào chui không vào trong đầu.
Y đã từng tưởng tượng ngày được gặp lại A Tuyết.
Chỉ là những tưởng tượng kia, trong đêm xương cốt đau nhức, trong gió lạnh thấu xương, dưới cơn ác mộng kiếm đao.
Thật là...... Không tính là tốt đẹp sau bao ngày gặp lại.
Vì vậy mà khi khoảnh khắc chân chính bước vào Lâm Uyên học phủ, trí tưởng tượng trùng lên hiện thực, càng gần càng e sợ, Mộc Cảnh Tự cũng không vội vàng hoảng hốt tìm tới.
Y lấy thân phận thích hợp nhất vào học phủ, lại lấy thứ bậc thích hợp nhất dọn vào viện của A Tuyết.
Thời gian đủ để thay đổi tất cả, thời gian năm năm dài như vậy, y đoán được người tuyết trong trí nhớ kia cũng sẽ thay đổi.
Có lẽ sẽ lạnh như băng, hay là nặng nề ít nói, nhưng không có một phỏng đoán nào giống như bây giờ.
Lãng đãng, bừa bãi, đường hoàng, hoạt bát, tiêu sái, phong lưu......
Hiển nhiên một tên thế gia công tử ăn chơi trác táng, ngay cả diễn viên trên sân khấu cũng chẳng diễn được ba phần hấp dẫn bằng hắn.
Mộc Cảnh Tự nghĩ, mình không có tư cách quản hắn. Ngày nào hắn cũng lưu luyến hoa lâu, thưởng thức danh hoa Ngu Kinh, thẩm rượu ngon ở sông Kim phấn, y lấy đâu ra lý do ràng buộc A Tuyết đây?
Nhưng tối nay có sấm sét, dường như trời sắp mưa.
Những cơn đau không thể chịu nổi chui ra từ xương cốt y, Mộc Cảnh Tự nhớ tới đường núi ngày vào học phủ.
Sau cơn mưa sẽ lầy lội, nếu không cẩn thận sẽ ngã......
Mang theo lo lắng như vậy y ra cửa, lại nhìn thấy cánh cửa sổ vẫn chưa đóng lại kia, cùng với một cái đầu lành lạnh dưới cửa sổ.
Kha Hàn Anh nói, y là vị vong nhân của hắn.
Trong nháy mắt, trong đầu Mộc Cảnh Tự chỉ có một ý niệm: Lá gan của hắn thật sự rất lớn, dám ăn nói bừa bãi thân phận của người mất đầu như vậy.
Cho dù ngay từ đầu không biết cái đầu kia là ai, Kha Hồng Tuyết nói như vậy, y cũng nên sáng tỏ.
Thịnh Phù Trạch, tam hoàng tử tiền triều.
Hoặc là - - Kha Hồng Tuyết tự cho là “Thịnh Phù Trạch“.
Đau ngứa từ tứ chi bách hài chui vào phế phủ, lại dâng lên theo thực quản, cuối cùng hóa thành từng đợt ho khan khó có thể nhẫn nại.
Thật lâu sau, Mộc Cảnh Tự cúi đầu, lẳng lặng nở nụ cười, lại lạnh nhạt chua xót.
Rốt cuộc là tội nghiệt của y, hại người ta chết cũng không thể nhập thổ vi an.
-
Đại Ngu kế tục trăm năm, cho tới thế hệ bây giờ đã giàu có mạnh mẽ, cẩm tú sơn hà trong mắt thế nhân.
Thánh thượng hiện nay lấy niên hiệu là Khánh Chính, tôn hiệu Nhân Thọ.
Niên hiệu có nghĩa là thuận theo ý trời, chúc mừng dòng chính trở về vị trí cũ, tôn hiệu là mong muốn đế vương phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi, đối xử lễ nghĩa với hạ thần, trị quốc nhân thiện.
Mọi người đều nói Nhân Thọ hoàng đế là Minh quân thánh nhân trăm năm khó gặp một lần.
Trong sử sách viết sau năm Nguyên Hưng thứ hai mươi lăm, Tiên Lục Đế ngu dốt tàn bạo khiến triều đình nội loạn, kẻ thù bên ngoài xâm lấn, Đại Ngu loạn trong giặc ngoài, bách tính khổ không thể tả. Hoàng đế Nhân Thọ từ Giang Nam một đường đi lên phía bắc xả thân vì nước, bình định phản loạn, đánh lui quân địch, cắt thành trì để hòa giải.
Nguyên Hưng Đế chết, con cháu cũng chết hết trong chiến loạn.
Thời điểm quốc gia tồn vong, Thịnh Tự Viêm được một đám tông thân thần dân ủng hộ mời ba lần, cũng từ chối cả ba lần, cuối cùng kế thừa đại thống đi lên bảo tọa Kim Loan, đổi niên hiệu thành Khánh Chính, mở ra “Nhân thọ chi trị” của lão.
Sau khi Nhân Thọ đế lên ngôi, giảm nhẹ thuế má, giảm lao dịch, khai ân khoa, mặc cho ai đến xem đều phải than một câu “Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế”, may mắn mình sinh ra ở thời thịnh thế, gặp được một vị quân chủ hiền minh.
Nhưng hết thảy đều trở nên mỉa mai khi tất cả những điều này trái ngược với sử sách, trung thần xả thân vì nước biến thành thủ lĩnh phản quân, kẻ thù xâm lấn bên ngoài lại là đồng minh do chính đế vương tự tay thả vào, thành trì bị cắt đứt cùng lắm là do trao đổi lợi ích dưới thuật quyền mưu.
Lịch sử là lịch sử của người chiến thắng, nhưng luôn có người sống sau lịch sử.
Mộc Cảnh Tự vốn tưởng rằng khi y gặp lại A Tuyết, không liên quan đến lịch sử, nhưng sau khi Kha Hồng Tuyết nói ra câu “Vị vong nhân” kia, thì như cảnh tỉnh y, đánh thức y.
Còn có cái gì không liên quan nữa?
Những tình cảm thầm mến chưa nói ra của thời niên thiếu, qua nhiều năm sau khi y “chết”, lấy góc nhìn của người bên ngoài mà xem - -
Mỗi một phần đều ùn ùn kéo đến, giống như biển sâu vô tận có thể nhấn chìm người ta