Thức ăn ở Lâm Uyên học phủ rất ngon, mỗi ngày ba bữa cung ứng miễn phí, nhiều học sinh nông thôn ăn còn ngon hơn ở nhà. Chỉ có con cháu nhà giàu như Lý Văn Hòa, mới có thể thường xuyên muốn xuống núi đi ăn dã ngoại.
Kha Hồng Tuyết cũng ăn ở nhà ăn, nhưng vì xung quanh hắn luôn có quá nhiều người, đã quen với sự náo nhiệt, nên hắn không muốn bị người khác bao vây nói những lời đẹp đẽ lúc ăn. Vì thế, hắn luôn trốn học đi ăn trước, hoặc đợi mọi người đi hết rồi mới đi ăn.
Cũng chính vì vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy Mộc Cảnh Tự ở nhà ăn.
Kha Hồng Tuyết vốn tưởng rằng, học huynh kết thân với Từ Minh Duệ, một là vì quý trọng phẩm chất và lý tưởng của hắn, hai là muốn tiếp cận Từ Minh Hãn, nên cũng không có gì quan trọng.
Người như huynh đệ Từ Minh Duệ, về bản chất cũng là loại người mà Kha Hồng Tuyết ngưỡng mộ, hắn sẵn sàng kết bạn với họ. Nhưng khi Mộc Cảnh Tự tránh mặt hắn lại đi cùng với người kia, Kha Hồng Tuyết nhìn đệ đệ của thám hoa lang không còn thấy thuận mắt nữa.
Đặc biệt là Từ Minh Duệ, thực ra......dáng dấp cũng không tệ lắm.
Bội phục phẩm chất của người khác là thật, uống một vại dấm chua cũng là thật.
Kha Hồng Tuyết như cười như không nhìn chằm chằm Lý Văn Hòa một hồi, nhìn thẳng đến khi hai chân Lý tiểu công tử run rẩy thiếu chút nữa quỳ xuống.
May mà tiếng chuông vào lớp vang lên, Kha Hồng Tuyết mới thả người đi, khi buổi học sáng gần kết thúc, Lý Văn Hòa định cùng các bạn trong lớp đi ăn, thì Kha Hồng Tuyết chậm rãi đứng lên, gọi hắn lại: “Đi cùng đi.”
Lý Văn Hòa rất cung kính thận trọng: "Không phải trước giờ cha không muốn đi cùng chúng con sao, cha?"
Kha Hồng Tuyết cong đôi mắt đào hoa, cười lạnh lùng: “Nên ta đâu phải vì ngươi mới đi.”
Lý Văn Hòa: "......”
Được, cha hắn muốn đi tìm huynh hắn, lại kéo hắn đi làm cầu nối.
Dọc theo đường đi, Lý tiểu công tử tức giận bất bình, trong lòng oán thầm, khi cần thì ba ngày hai bận gọi hắn đi đưa bài văn tới Thanh Mai viên, khi không cần thì ngay cả lúc hắn muốn tìm Mộc học huynh cũng không được.
Giờ thì tốt rồi, người ta tránh mặt Kha Hồng Tuyết, cái đồ chó chết này lại kéo hắn theo. Rốt cuộc là vì cái gì chứ, Lý Văn Hòa oán hận đến mức sắp phá tan trời cao.
Kha Hồng Tuyết liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Lát nữa qua chỗ ta lấy một tấm da hồ ly về, Tết làm áo mặc.”
Lý Văn Hòa:?
Lý Văn Hòa:!
Lý tiểu công tử lập tức hớn hở, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, quay lại ân cần nói với Kha Hồng Tuyết: “Cha đi nhanh lên, con biết chỗ hai người họ thường ngồi ăn, nếu không thấy ở nhà ăn thì con đưa cha đến Tàng Thư Lâu, mấy ngày nay con đều tìm hiểu rồi.”
Kha Hồng Tuyết nheo mắt, nguy hiểm nói: " Ngươi theo dõi Mộc Cảnh Tự?”
Nụ cười của Lý Văn Hòa lập tức cứng lại, lòng thầm kêu khổ, đắc ý quá mức, suýt quên cái đầu óc khác người của đại thiếu gia này.
Lý tiểu công tử lập tức nhìn cha mình đầy khổ sở, cố gắng tỏ ra đáng thương để Kha Hồng Tuyết bỏ qua cho mình.
Kha Hồng Tuyết mặt lạnh, cảnh cáo: “Không có lần sau.”
Vâng!” Lý Văn Hòa lập tức thuận theo, từ đó không dám nói thêm một lời.
Tuy rằng hắn thực sự thắc mắc, hắn làm cây cầu hữu dụng như vậy, tại sao Kha Hồng Tuyết không tận dụng triệt để. Dù sao hắn cũng rảnh rỗi, thỉnh thoảng thấy Mộc Cảnh Tự đi cùng ai có thể báo tin cho Kha Hồng Tuyết, chẳng phải sẽ tốt hơn việc Kha đại thiếu gia suốt ngày lo lắng không biết tìm học huynh tiên nhân của mình ở đâu hay sao?
Nhưng dù có thêm mười cái gan nữa, Lý Văn Hòa cũng không dám hỏi, nên tự nhiên hắn cũng không thể hiểu được Kha Hồng Tuyết đang nghĩ gì.
Kha Hồng Tuyết đi bên cạnh, ngước mắt nhìn con đường núi phía trước và những người đi trên tuyết, không có ý định giải thích với hắn.
Trong nhà ăn ấm hơn bên ngoài rất nhiều, mùi thơm của thức ăn không phải là quá hấp dẫn, nhưng ít nhất mỗi bữa đều có thịt.
Kha Hồng Tuyết bước vào trong, nhìn quanh một lượt, thấy Từ Minh Duệ ngồi ở một góc gần cửa sổ, ánh mắt hắn ngay lập tức sắc bén lên. Nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Mộc Cảnh Tự, nhưng lại thấy học huynh ở chỗ lấy đồ ăn.
Kha Hồng Tuyết hơi nhếch môi, cảm giác ấm ức trong lòng nhanh chóng tan biến, nhưng lại nhanh chóng tụ lại.
Mang theo chút thật giả lẫn lộn, ấm ức không rõ ràng lắm, nhưng nũng nịu thì có thật.
Kha đại thiếu gia bước đến bên cạnh Mộc Cảnh Tự, thản nhiên lấy khay thức ăn, hạ mình hỏi: “Sao gần đây học huynh lại tránh mặt ta?”
Mộc Cảnh Tự không ngờ hắn lại xuất hiện đột ngột, càng không ngờ người này lại hỏi thẳng như vậy nên bất giác sững lại.
Kha Hồng Tuyết hỏi xong cũng không nhìn y mà cúi người múc một bát canh, khi đứng thẳng dậy, dáng vẻ rất điềm tĩnh, giọng điệu càng rộng lượng.
Hắn hất cằm về phía Từ Minh Duệ, nói: "Ta thấy Từ Minh Duệ, đến bàn của hắn đi.”
Lý Văn Hòa đã rất có mắt nhìn nhanh nhẹn lấy đồ ăn rồi ngồi xuống, ngồi cùng hàng với Từ Minh Duệ, thấy họ nhìn sang, thậm chí còn vẫy tay nhiệt tình: “Học huynh, qua chỗ ta ngồi!”
Rõ ràng là không còn đường lui.
Mộc Cảnh Tự hơi nhíu mày, nhưng Kha Hồng Tuyết như không thấy, không hề cảm thấy hành động của mình có gì sai. Hắn thậm chí còn bước lên trước, đi về phía bàn đó, như thể không nhất thiết phải đợi Mộc Cảnh Tự.
Trong nhà ăn người ra vào tấp nập, khu vực lấy đồ ăn nhanh chóng tụ lại một đám người, Mộc Cảnh Tự do dự không quá hai giây, cuối cùng cũng đi theo, Kha Hồng Tuyết im lặng nhếch môi.
Từ Minh Duệ ăn rất nhanh, không chút câu nệ, Lý Văn Hòa còn muốn kết thân với hắn, nói loanh quanh cả buổi, Từ Minh Duệ nhíu mày, khó hiểu nhìn Lý Văn Hòa: “ Sáng nay lớp Giáp không có giờ học à?”
Lý Văn Hòa nói được một nửa thì nghẹn lời, miệng há to một nửa, chớp mắt, càng nghi hoặc trả lời: "Có chứ.”
Từ Minh Duệ: “Thế sao ngươi còn có sức nói chuyện?”
Lý Văn Hòa: "...?”
Lý tiểu công tử chưa kịp phản ứng, bên cạnh vang lên tiếng cười.
Kha Hồng Tuyết bước tới vừa lúc nghe thấy đoạn hội thoại này, nói: “Từ huynh nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn trúng tim đen như vậy.”
“Đã nói gọi tên ta... thôi, ngươi thích gọi gì thì gọi.” Từ Minh Duệ nói.
Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự ngồi xuống, Lý Văn Hòa nhìn người này rồi nhìn người kia, cuối cùng không nhịn được, hỏi cha mình: “Ý là sao? Tại sao ta lại không có sức? Chẳng lẽ không được nói chuyện?”
Kha Hồng Tuyết ngồi cùng học huynh, tâm trạng rất tốt, nhân từ giải thích: “Ý hắn là, nếu ngươi nghe phu tử giảng tử tế, chuyên tâm làm bài trong giờ học, thì đến lúc này đáng lẽ đã đói, làm gì còn sức mà nói nhiều như vậy.”
Lý Văn Hòa: "......”
Hắn có chút tủi thân, hắn như bị người ta mắng, điều quan trọng là nếu Kha Hàn Anh không giải thích, hắn cũng không hiểu, rõ ràng Từ Minh Duệ chỉ thiếu chỉ vào đầu hắn nói “ngươi học không chăm chỉ” thôi.
Hết lần này tới lần khác...... Hắn còn chẳng phản bác được.
Bạn học Tiểu Lý cảm thấy nếu không phải vì làm cầu nối này, hắn quyết không chịu sự nhục nhã vô lý như vậy, rõ ràng là hắn muốn kết bạn với Từ Minh Duệ, càng tức giận hơn khi Kha Hồng Tuyết lại cùng người ngoài cười nhạo hắn!
Lý Văn Hòa tức giận, hiếm khi dám mạnh dạn trước mặt Kha Hồng Tuyết: “Cha còn nói hắn thẳng thắn!”
Điều này chẳng phải thừa nhận Từ Minh Duệ nói hắn làm bài không nghiêm túc sao!
Ai ngờ Kha Hồng Tuyết nhướng mày, cười khanh khách nhìn về phía hắn, hỏi: “Chẳng phải sáng nay ngươi ngủ đến giờ Thìn mới dậy, khi đến lớp thì giờ học sáng đã qua sao?”
Lý Văn Hòa: "......”
Từ Minh Duệ không quan tâm chuyện trên bàn, chỉ chăm chú ăn cơm.
Trong lòng Mộc Cảnh Tự vốn có vài phần nặng nề, thấy thế cũng bất giác cong môi.
Lý Văn Hòa do dự vài giây, thử biện minh: “Nhưng giờ Thìn cũng rất sớm rồi mà…”
Hơn nữa bây giờ là mùa đông, đôi khi đến cuối giờ Mão trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, hắn có thể dậy vào giữa giờ Thìn đã là rất tốt rồi.
Kha Hồng Tuyết cười cười, không có phản bác hắn.
Từ Minh Duệ đã ăn xong, nghe vậy liền quay đầu, thắc mắc: “Ngươi vào học phủ bao lâu rồi?”
Lý Văn Hòa: "Tám năm.”
Từ Minh Duệ: “Tám năm mà vẫn lười nhác như vậy à? Rốt cục ngươi ở lại đoạn trúc như nào?”
Hắn hỏi rất thẳng thắn, không chút nể nang, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, sẽ thấy thực ra hắn không có ý chê bai hay khinh thường gì.
Hắn chính là đơn thuần nghe được một chuyện mình hoàn toàn không hiểu được, cũng cảm thấy nghi vấn.
Mà Lý Văn Hòa lặng thinh.
Từ Minh Duệ nhíu mày, do dự một lúc, nói: “Nếu không chuyên tâm học tập, thực ra không cần phải ở học phủ làm gì, về nhà kế nghiệp, giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ cũng là một con đường tốt.”
Hắn chưa bao giờ cảm thấy thương nhân thấp hơn người khác một bậc, đều là hai mắt hai chân, làm ruộng để kiếm ăn, thương nhân cũng vậy, ai cao quý hơn ai đây?
Hắn biết Lý Văn Hòa, lễ trưởng thành mùa thu năm đó của hắn ta tổ chức rất rầm rộ, thậm chí sau khi trở lại học phủ còn tụ họp bạn bè vài lần, muốn không chú ý cũng khó.
Từ Minh Duệ không phải người thích chỉ trỏ vào người khác, chỉ là Lý Văn Hòa tự đến ngồi cạnh hắn, lại nói không ngừng, trực giác hắn thấy thiếu gia này không giống với những công tử ăn chơi khác trong học phủ, mới sẵn lòng nói thêm một hai câu.
Đổi lại là người khác đến hắn chẳng thèm nói một lời.
Lý Văn Hòa đỏ mặt, tức giận, hỏi: “Ngươi nói vậy, thế còn ngươi vào học phủ từ khi nào?”
Mùa xuân năm nay. "Từ Minh Duệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:" Huynh trưởng ta năm ngoái thi đậu làm quan ở trong kinh, nhà mới có tiền cho ta đi học, năm nay ta mới vào học phủ.”
Lý Văn Hòa sững người, miệng há hốc, nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, lẩm bẩm: “Trước đây ngươi chưa từng đi học?”
Từ Minh Duệ: “Huynh ta dạy ta chữ, sách huynh ấy mang về ta đọc lúc nông nhàn, chưa từng học ở trường tư.”
Lý Văn Hòa lại hỏi: " Ngươi thi thẳng vào đoạn Trúc?”
Từ Minh Duệ: "Phu tử nói căn cơ của ta không vững, không thích hợp vào đoạn Tùng ngay, bảo ta ở đoạn Trúc củng cố nền tảng trước.”
Ý tứ chính là thành tích của hắn vốn có thể đi cao hơn một bậc.
Lý Văn Hòa không nói nên lời, tròn mắt nhìn hắn, thế giới quan bị chấn động.
Sau một lúc lâu, Lý tiểu công tử lại nỉ non, nói: "Ngươi giỏi ghê......”
Bội phục phát ra từ nội tâm, không thể giả vờ.
Suốt quá trình Từ Minh Duệ đều đáp lại một cách tự nhiên, nói chuyện không chút do dự, nhưng lúc này lại sững sờ một chút, do dự trong chốc lát, rồi nói: “Ngươi cũng rất giỏi, vào học phủ được tám năm, tính ra mười hai tuổi đã thi đỗ vào, tư chất vượt xa phần lớn người khác.”
“Không giống nhau.” Lý Văn Hòa nói: “Ngươi không biết,tổ tiên nhà ta không có ai làm quan, cha ta muốn nuôi một tiến sĩ đến phát điên. Ta ba tuổi đã có bốn thầy dạy học vỡ lòng, ép ta học mà thuộc mọi thứ, nếu không ta lấy đâu ra bản lĩnh có thể thi đỗ.”
Từ Minh Duệ nhíu mày: "Không nên tự coi nhẹ mình.”
Lý Văn Hòa: "Cái này gọi là tự mình hiểu lấy.”
Thấy hai người này lại sắp cãi nhau, Kha Hồng Tuyết cười, đẩy bát canh còn nóng về phía Mộc Cảnh Tự: “Uống một chút canh đi, kẻo nguội mất.”
Mộc Cảnh Tự gần như theo bản năng bưng bát lên, uống vài thìa, rồi đột nhiên nhận ra, động tác trở nên cứng đờ, nhìn bát canh trong tay, chìm vào sự im lặng còn lâu hơn cả lúc nãy của Lý Văn Hòa.
Khóe miệng Kha Hồng Tuyết cười càng đậm.