Từ Minh Duệ cần sao chép một đoạn sách khá dài, đến khi trời đã tối, trong thư viện điểm đèn lên, gió đêm mùa thu thổi vào bên trong, Mộc Cảnh Tự khẽ ho hai tiếng.
Từ Minh Duệ không tỏ vẻ quá lo lắng hay quan tâm, chỉ nói: “Cảnh Tự, về trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Cả lớp Ất đều biết vị đồng môn mới đến này sức khoẻ rất yếu, đôi khi bệnh nặng hoặc trời lạnh, một ngày không đến lớp là chuyện bình thường. Mùa hè khi trời mưa nhiều, nhiệt độ giảm mạnh, đường núi khó đi, Mộc Cảnh Tự đã xin nghỉ mấy ngày, trở lại sau đó vẫn thi đỗ đầu.
Nếu so đo thật, y và Kha Hàn Anh đều khiến người ta ghen ghét.
Mộc Cảnh Tự không từ chối, đưa thẻ ra vào cho Từ Minh Duệ, đứng dậy cáo từ: “Nếu trời quá tối thì về trước, ngày mai lại đến sao chép cũng được.”
Từ Minh Duệ lắc đầu: “Như vậy sẽ mất thêm một ngày.”
Thượng cấp của Hàn Lâm Viện thực sự rất coi trọng huynh trưởng của hắn. Khi Từ Minh Hãn mới vào Hàn Lâm Viện, thậm chí đối phương đã định giao cho hắn vị trí của mình. Từ Minh Hãn kiên quyết muốn vào Công Bộ, có phần không nể tình. Lần này thượng cấp đặc biệt đưa ra một ví dụ về năm thiên tai trước đây, để hắn tìm giải pháp, thực ra là muốn thử xem hắn có năng lực và quyết tâm vào Công Bộ không.
Mọi thứ khác đã gần hoàn tất, chỉ còn thiếu phương pháp dẫn nước, Từ Minh Duệ tất nhiên không dám chậm trễ một ngày nào.
Mộc Cảnh Tự không khuyên nữa, chỉ đi đến bên tường, đóng cửa sổ đang có gió thổi đối diện cái bàn này lại, sau đó xoay người, tầm mắt rơi xuống trên người Kha Hồng Tuyết.
Hai người trao nhau một ánh mắt, không nói gì, Kha Hồng Tuyết hiểu ý hỏi của y, chào từ biệt Từ Minh Duệ rồi bước đến chỗ Mộc Cảnh Tự.
Thư viện yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng lật trang sách hoặc sao chép của học sinh đêm đọc sách, tiếng bước chân nhẹ nhàng, đèn lồng tỏa sáng trong gió thu rừng núi, yên bình như chốn đào nguyên nhân gian.
Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự xuống lầu, không ai mở miệng nói chuyện, đến khi sắp bước ra khỏi thư viện, Kha Hồng Tuyết mới gọi bảo y đợi một chút, rồi quay lại phòng gác cổng.
Tiên sinh trông cửa quen biết hắn, Kha Hồng Tuyết vào trong rồi nhanh chóng trở ra, trên tay cầm một chiếc áo khoác màu xanh đen.
“Khoác vào đi, tối gió lớn, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Mặc dù kiểu dáng đơn giản, không rực rỡ như những chiếc áo Kha Hồng Tuyết thường mặc, nhưng chất liệu rất tốt, bề mặt có hoa văn chìm, được thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc, dưới ánh sáng tỏa ra vẻ trang trọng quý phái.
Kha Hồng Tuyết sợ y không muốn, giải thích: “Đây là áo ta để lại đây, đôi khi ta đến đây đọc sách.”
Nếu về buổi tối thì dù là lúc nào trên đường núi cũng luôn có gió lạnh, Kha Hồng Tuyết để vài chiếc áo khoác ở đây, phòng khi về xá viện không bị lạnh.
Mộc Cảnh Tự dường như do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy: “ Đa tạ.”
Kha Hồng Tuyết buông tay, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay, kìm nén mong muốn tự tay mặc áo khoác cho y.
Trước cửa tàng thư lâu có đèn lồng, Kha Hồng Tuyết xách một chiếc, đưa Mộc Cảnh Tự về Thanh Mai Viên nơi chưởng viện ở dọc theo đường núi.
Kể từ khi gặp lại, Mộc Cảnh Tự tự nhận đã hiểu rõ Kha Hàn Anh hiện tại là người như thế nào, hắn chưa bao giờ yên lặng trước mặt mình.
Khi có mâu thuẫn, thì mỉa mai; khi xin lỗi, thì lắm lời.
Kể từ lễ cập quan của Lý Văn Hòa, đây là lần đầu tiên Kha Hồng Tuyết ở bên mình mà lâu như vậy mà không nói gì, ngoài miệng Mục Cảnh Tự không nói, nhưng thực ra đang mượn ánh sáng mờ liếc hắn nhiều lần.
Kha Hồng Tuyết phát hiện ra ánh mắt chăm chú của y, tách mình ra khỏi suy tư, quay đầu cười nói: "Học huynh, rốt cuộc huynh đã nghĩ ra cách trả lời vấn đề của ta chưa, tại sao cứ nhìn ta mãi thế?”
Cái gọi là câu hỏi, chẳng qua là câu hỏi về “Quan Thư” mà Kha Hồng Tuyết lặp đi lặp lại ban ngày.
Rõ ràng Mộc Cảnh Tự biết hắn đang nói sang chuyện khác, nhưng vẫn phải thừa nhận câu nói bông đùa này đã thành công chặn lại nghi vấn trong lòng mình.
Mộc Cảnh Tự nhíu mày, không đáp.
Kha Hồng Tuyết mỉm cười, chậm rãi nói: “Ta chỉ đang nghĩ, người như Từ Minh Duệ và huynh trưởng của hắn, trên đời càng nhiều càng tốt, hay càng ít càng tốt.”
Mộc Cảnh Tự hơi ngẩn ra.
Thực ra y cũng không cần tìm Kha Hồng Tuyết để giải thích nghi hoặc, nhưng người này chủ động nói cho y biết, dường như hiểu rõ y đang băn khoăn điều gì, lại không muốn y quá lo lắng, thực sự rất chu đáo.
Mộc Cảnh Tự thuận theo vấn đề của hắn suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: " Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đây không phải là một vấn đề có thể trả lời dễ dàng, cũng không có một đáp án cố định.
Nếu hỏi một thiếu niên nhiệt huyết như Từ Minh Duệ, đương nhiên là càng nhiều càng tốt; nhưng nếu hỏi một công tử nhà giàu như Lý Văn Hòa, người mỗi năm cần chi rất nhiều bạc biếu để cầu buôn bán thuận lợi, đáp án có lẽ sẽ không giống nhau.
Làm sao có đáp án được, đứng trên lập trường nào sẽ trả lời từ góc độ đó, ai cũng không thể chỉ trích.
Nhưng Mộc Cảnh Tự ném ngược vấn đề cho Kha Hồng Tuyết, cũng không có chút chỉ trích nào đối với nghi vấn này của hắn.
Giống như vừa rồi trong Tàng Lư Lâu, khi Từ Minh Duệ bị câu hỏi “vì sao” của Kha Hồng Tuyết làm cho hơi giận, Mộc Cảnh Tự tán thưởng tính cách của hắn, nhưng cũng không cảm thấy câu hỏi của Kha Hồng Tuyết có gì sai trái.
Kha Hồng Tuyết nghe vậy nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu liếc Mộc Cảnh Tự, trong mắt hoa đào lấp lánh ánh sáng vụn.
"Ta còn tưởng rằng học huynh sẽ quở trách ta." Hắn nửa thật nửa giả nói một câu này, nói: “Người đọc sách trong thiên hạ đều đọc sách thánh hiền, tất nhiên hy vọng mọi việc trên đời tuân theo công lý pháp luật, một ngày chưa bước vào quan trường, sợ là một ngày bọn họ còn sống trong mộng tưởng về sự công bằng tuyệt đối.”
Kha Hồng Tuyết ngừng lại một chút, cúi đầu nhìn con đường núi dưới chân, hỏi Mộc Cảnh Tự mà dường như không chỉ hỏi y: “Nhưng học huynh, huynh nói mộng tưởng đẹp đẽ này, là thật hay giả, là lầu các trên không hay là đất vàng dưới chân?” Đêm thu hơi lạnh, gió núi thổi qua rừng rậm, dưới tàng cây có tiếng ve kêu sắp chết.
Mộc Cảnh Tự không trả lời trực tiếp, mà nói: “Hồi nhỏ ta ham chơi, đã đọc nhiều sách giải trí, trong đó có một cuốn từ phương Tây. Trên đó viết về một quốc gia, hoàng đế vì muốn làm vui lòng người vợ gả xa mà xây cho nàng một vườn hoa trên không, từ xa nhìn lại như treo lơ lửng, hoa đẹp cây lạ đều mọc dưới bầu trời xanh, nhưng lại treo trên lầu.”
Giọng y đã thay đổi nhiều, mất đi vẻ phóng khoáng đa tình của thiếu niên, giờ nghe lạnh lùng nhiều, mang theo vài phần tỉnh táo quá mức.
Nhưng khi y dùng giọng lạnh đến gần như lạnh lùng này, chậm rãi nói những lời này, lại khiến người ta có cảm giác người tỉnh táo ôn hòa, ảo giác thâm tình, như thể phong nguyệt vô biên, mê hoặc lòng người.
Kha Hồng Tuyết thấp giọng nói: "Thì ra học huynh mới là người theo chủ nghĩa lý tưởng lãng mạn đến mức tận cùng.”
Đánh giá này không thể nói là tốt hay xấu, người theo chủ nghĩa lý tưởng mà không hành động, chẳng qua là những kẻ tự cao tự đại. Nhưng những người có lý tưởng mà sẵn sàng nỗ lực, thậm chí hy sinh vì nó, từ bất kỳ góc độ nào cũng đáng được tán dương và kính trọng.
Hiển nhiên Mộc Cảnh Tự là vế sau, nhưng Kha Hồng Tuyết không hy vọng y là vế sau.
Thực ra có rất nhiều luận cứ có thể phản bác lại Mộc Cảnh Tự. Cuốn sách giải trí mà y nói đến Kha Hồng Tuyết cũng đã đọc qua. Gọi là vườn hoa trên không, thực ra vẫn được xây trên đất; những cột trụ chống trời thực ra đã tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực và tài vật…
Nhưng bất kỳ luận cứ nào cuối cùng cũng sẽ biến thành cuộc tranh luận mỗi người một ý không dứt.
Mà trên thực tế vấn đề này ngay từ đầu, Kha Hồng Tuyết đã không nghĩ đến một câu trả lời chính xác.
Dân chúng cần quan viên làm việc thực tế, triều đình cũng cần chính khách mạnh vì gạo bạo vì tiền.
Từ khi học thơ Kha Hồng Tuyết đã học Trung Dung, từ khi bắt đầu học Thịnh Phù Trạch đã học đạo cân bằng. Họ nhìn thấu sự việc hơn phần lớn người đời.
Nhưng cũng chính vì sự nhìn thấu này, Kha Hồng Tuyết cảm thấy có chút bất lực.
Hắn nhận ra có lẽ mình không thay đổi được suy nghĩ của Mộc Cảnh Tự, cho dù trong lòng hắn ích kỷ nghĩ rằng lần học huynh trở về này chỉ là đơn thuần muốn khuấy động phong vân, làm cho triều đình vốn đã hỏng bét càng thêm rối loạn thì tốt biết mấy.
Kha Hồng Tuyết muốn nói, người bị hại có thể ích kỷ một chút.
Nhưng lời này, ngay cả chính hắn cũng không thuyết phục được, dứt khoát không nói ra.
Hắn chỉ nhẹ nhàng đọc xong câu đó, không nói thêm lời nào.
Bên trái Thanh Mai Viên là một rừng mai, bên phải là rừng trúc, không phải mùa đông hoa mai nở rộ, cũng không phải mùa xuân lá trúc xanh tươi, bây giờ nhìn lại có chút tiêu điều.
Kha Hồng Tuyết đưa người đến cửa viện, đứng tại chỗ: "Nghỉ ngơi sớm đi, buổi tối đóng cửa sổ lại, gió nổi lên rồi.”
Cổng viện treo đèn lồng, chiếu sáng màn đêm, Mộc Cảnh Tự đã do dự suốt dọc đường, cuối cùng trước khi đêm nay kết thúc, hỏi Kha Hồng Tuyết: "Lâm Uyên học phủ có nhiều Từ Minh Duệ tốt hơn, hay là nhiều Kha Hàn Anh tốt hơn?”
Kha Hồng Tuyết sửng sốt, nhận ra y đang dùng câu hỏi của mình để hỏi lại mình, đồng tử hơi mở rộng, mở to mắt nhìn Mộc Cảnh Tự.
Từ Minh Duệ là đại diện của chủ nghĩa lý tưởng, còn Kha Hồng Tuyết lại là trụ cột để học phủ duy trì kế sinh nhai và tuyển sinh suốt bao năm qua.
Người trước là một ngọn lửa, người sau là nhiên liệu, thiếu ai thì đêm đen dài dằng dặc này cũng không thể sáng lên.
Tiếng gió thổi qua tai, Kha Hồng Tuyết đứng yên tại chỗ một lúc, cúi đầu cười nhẹ.
Mộc Cảnh Tự đang nói cho hắn biết, không cần ưu phiền, có rất nhiều chuyện trên đời này đều là hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Kha Hồng Tuyết lại đang suy nghĩ, điện hạ của hắn rốt cuộc nghĩ mình là người đơn thuần và thiện lương đến mức nào, mà lại nghĩ rằng hắn sẽ vì một cuộc đối thoại trong tàng thư lâu mà băn khoăn đến bây giờ.
Hắn vốn là một người vì tư lợi, lúc nhỏ vì một lời hứa hẹn đi du ngoạn khắp nơi, mà kiên quyết không vào Quốc Tử Giám; sau này muốn mang về một chiếc đầu lâu, gần như mạo hiểm với nguy cơ cả nhà bị chém đầu; giờ vì khinh thường hoàng đế, không thi khoa cử dù tài hoa vô cùng.
Kha Hồng Tuyết rất rõ, hắn chưa bao giờ là một người tốt.
Chỉ có Thịnh Phù Trạch sẽ cho rằng hắn là một cục tuyết, chỉ có Mộc Cảnh Tự sẽ cho rằng trải qua nhiều biến cố như vậy, hắn vẫn có thể giữ vững bản tâm.
Nhưng bản tâm hắn là cái gì?
Nếu thật sự mổ ra xem, chỉ sợ cũng chỉ có ba chữ.
Trước đây là Thịnh Phù Trạch, bây giờ là Mộc Cảnh Tự.
Kha Hồng Tuyết cười đủ rồi, ngẩng đầu đi về phía trước một bước, ánh mắt từ cổ áo lỏng lẻo của Mộc Cảnh Tự chuyển đến mặt y, cố tình tỏ ra dịu dàng vô hại, trong bóng tối mọi suy nghĩ đen tối đều không thể lộ ra ánh sáng.
Hắn nói: "Nhưng học huynh, trên đời này chỉ có một Kha Hàn Anh.”
Không tồn tại những giả thiết kia, trên đời này chỉ có một hắn.••••••••Tác giả để lại lời nhắn:
Kha Hàn Anh, một tên yêu đương lú đầu bình thường không có gì lạ mà thôi.