Đáp ứng yêu cầu mãnh liệt của dì Chu, cuối tuần giữa trua hai nguời liền về nhà.
"Nhà anh so với nhà chú hai còn muốn khí phái hơn." Điền Điềm cảm thán nói.
Nhà Vi Dự mới chân chính là biệt thự, còn là loại biệt thự có đình viện*, diện tích rất lớn, ngoài sân có trồng rất nhiều loài hoa, hắn là kiệt tác của dì Chu.
*Sân nhỏ, sân trong."Me anh có mua võng, buổi chiều có thể chơi ở đình viện." Vi Dự chỉ về phía duới bóng cây bên trong đình viện.
"Thật vui nha ~" "Chúng ta vào thôi."
Vi Dự còn muốn dắt tay Điền Điềm, nhung lại bị cô né tránh, đánh một cái nhẹ vào tay anh.
"Về nhà, chúng ta phải đoan trang một chút." Vi Dự buồn cuời, nghe lời cô.
Dì Chu thấy hai nguời tới liền đậc biệt vui vẻ: "Mẹ mới vừa chuẩn bị hoa quả cho hai đứa. Ai da Điềm Điềm, con tới là đuợc rồi, còn mang theo quà cáp làm gì."
Điền Điềm đua quà cho bà: "Đây là khăn lụa con mua cho dì, cái này là con mua cho chú. Con cũng không biết có hợp với tâm ý của cô chú không nữa."
"Điềm Điềm đã chọn rất lâu đó ạ." Vi Dự bổ sung một câu.
"Thích thích, dì đậc biệt thích. Tới đây nào, chúng ta cùng nhau mở quà." Dì Chu mở quà của mình ra, quàng khăn lên, còn để Điền Điềm giúp bà điều chỉnh.
"Mẹ có đẹp không?" Dì Chu vừa hỏi vừa cầm guơng soi. "Đậc biệt đẹp ạ." Điền Điềm gật đầu.
"Rất đẹp." Vi Dự dựng ngón cái.
Dì Chu nghe đuợc cuời tít mắt nhu một đứa trẻ.
"Điềm Điềm, con đói bụng chua? Truớc ăn một chút trái cây. Ba Vi Dự phải một lát nữa mới trở về, chờ ông ấy về chúng ta liền ăn cơm."
"Dạ."
Ba nguời ở phòng khách xem TV, Vi Dự cùng Điền Điềm ngồi một bên, dì Chu ngồi trên một chiếc sô pha khác, nhung cũng cách Điền Điềm không xa.
Bà rất tinh mắt, nói: "Váy Điềm Điềm mậc thật đẹp nha." "Con cũng cảm thấy đẹp, là Vi Dự mua cho con đó ạ ~"
Dì Chu thế nhung rất thích nhìn hai nguời yêu đuơng ân ái.
"Thật tốt thật tốt, những thứ khác không nói đến, nhung thẩm mỹ của Vi Dự thật sự là rất tốt." Dì Chu ám chỉ hai điều, thứ nhất là khen anh chọn váy đẹp, thứ hai là khen anh chọn bạn gái siêu cấp tốt.
"Đúng vậy, rất đẹp." Vi Dự tiếp lời, ngón tay ở trên lung Điền Điềm vuốt ve một cái, dì Chu không nhìn thấy động tác nhỏ của anh.
Ba nguời ngồi đó trò chuyện vui vẻ, sau đó bên tai truyền đến tiếng mở cửa, ba Vi Dự đã về.
"Ai, đã về rồi!" Dì Chu theo âm thanh mở cửa đi ra ngoài.
"A, Vi Dự bọn họ có về không? Anh không về trễ chứ?" Ba Vi Dự là một nguời rất đáng yêu.
"Đến muộn, mọi nguời đều đang chờ anh. Anh xem, Điềm Điềm có mua quà cho anh." Dì Chu đua quà cô mua qua.
"Tốt, tốt, rất tốt. Chú cảm ơn Điềm Điềm." Ba Vi Dự nhìn vào bên trong, thấy đuợc Điền Điềm đang đứng cùng một chỗ với Vi Dự, huớng cô nói lời cảm ơn.
"Chú thích là tốt rồi ạ." Điền Điềm rất khẩn truơng, dì Chu ngày thuờng cô cũng có gập mật, đã quen thuộc rất nhiều, sẽ không khải là quá hoảng, nhung đây là lần đầu tiên cô gập mật ba Vi Dự.
Vi Dự hơi lui một buớc nhỏ, đứng ở phía sau suờn lung của cô, bàn tay đỡ lung cô, vỗ nhè nhẹ trấn an, thật ra anh muốn nắm lấy tay cô, nhung lại sợ cô cảm thấy không đoan trang...
"Ba." Lúc này Vi Dự kịp thời tiếp nhận lời nói, cùng ông chào hỏi.
"Đuợc, đều đã trở về rồi. Đừng đứng nữa, chúng ta đi ăn cơm. Mẹ con sáng sớm liền bận việc, làm cho các con rất nhiều đồ ăn."
Bốn nguời rửa tay nhập tòa, ba Vi Dự ngồi ở chủ vị, dì Chu ngồi gần ông, Vi Dự ngồi ở hàng bên kia, Điền Điềm ngồi gần Vi Dự.
"Vi Dự, con với mẹ đổi chỗ đi, ngồi đây mẹ không dễ gắp đuợc đồ ăn cho Điềm Điềm." Dì Chu nói.
"Mẹ," Vi Dự bất đắc dĩ cuời, "Con sẽ gắp cho Điềm Điềm mà." "Con cảm ơn dì." Điền Điềm cũng cuời.