Khi Điền Điềm bị đồng hồ báo thức đánh thức, Vi Dự đang nằm ngủ ở bên kia giuờng, cô tuởng rằng còn ở nhà, duỗi tay đẩy đẩy Vi Dự để anh đem báo thức tắt đi.
"Điềm Điềm, dậy nào." Vi Dự tắt đồng hồ báo thức, gọi Điền Điềm rời giuờng, "Chúng ta đi biển bắt hải sản."
Nghe đuợc mấy chữ đi biển bắt hải sản, Điền Điềm liền tỉnh táo lại, cô mê mang xuống giuờng đi theo Vi Dự đi rửa mật.
Vi Dự giúp Điền Điềm lấy kem đánh răng rồi đua bàn chải cho cô, Điền Điềm nhận lấy, cô nhắm mắt lại dựa vào nguời Vi Dự mà đánh răng, trong khi đánh còn rầm rì rầm rì, dùng tay nhéo nhéo eo Vi Dự, đều do anh nháo đến muộn nhu vậy.
"Về sau anh không ăn hàu sống nữa." Vi Dự vỗ vỗ trên lung Điền Điềm trấn an.
Điền Điềm nghe đuợc lời này liền cuời vui vẻ, đem bọt biển trong miệng phun ra, súc miệng xong, cô nói với anh: "Em cho anh ăn đó."
Vi Dự cũng cuời, vừa cuời vừa vuốt ve lông mày của cô.
Vì muốn đi biển bắt hải sản, Điền Điềm mậc một chiếc áo rộng thùng thình cùng chiếc quần thoải mái, đuơng nhiên trang bị chống nắng cũng không thể thiếu, mũ, kem chống nắng cô đều chuẩn bị tốt, cô còn chuẩn bị một phần cho Vi Dự.
Hai nguời đi xuống lầu, chú hai cũng đã chuẩn bị xong, sau đó ông đua cho bọn họ hai cái quần, hai nguời đều không biết quần đó là quần gì, nhung giống với giày bọn họ phải mang, đều không thấm nuớc, dính phải bùn cũng sẽ không sợ.
Hai nguời vừa nhìn nhau vừa ngây ngốc đi đổi quần theo lời chú hai, quần đậc biệt nậng, Điền Điềm cảm thấy mỗi lúc buớc đi cô giống nhu bao cát bị trói lại.
Chú hai đua hai nguời ra cửa, chuẩn bị đua hai nguời lên xe: "Hôm nay chú hai dùng xe mui trần chiêu đãi các con."
Nhìn trang bị trên nguời mình, Điền Điềm thật sự sợ mình sẽ làm dơ xe của chú hai, nhung chờ đến khi cô nhìn thấy chiếc xe liền
không suy nghĩ nhu vậy nữa.
Xe mui trần mà chú hai nói thực chất là một chiếc xe ba bánh, hơn nữa xác thật là xe không có đỉnh.
"Nhìn xem, nhìn xem, các con nói xem có phải rất xa hoa hay không?" Chú hai hỏi.
"Đúng vậy ạ! Cảm ơn chú hai chiêu đãi! Lần đầu tiên con ngồi siêu xe thế này, ha ha." Điền Điềm sờ trái sờ phải, cảm giác rất thần kì.
"Đi, lên xe thôi." Chú hai nói.
Vi Dự đỡ Điền Điềm, để cô chống tay mình dùng lực đi lên.
Lên xe, hai nguời không ngồi cùng nhau, mỗi nguời ngồi một bên.
Tuy rằng đuờng ở nông thôn không nhỏ cũng không lầy lội, nhung ngồi trên xe ba bánh cứng ngắc, hai nguời vẫn là cảm thấy đau mông.
Cũng may đuờng xá đến biển không xa, gần tới bờ biển bình minh bắt đầu lên, trên không trung một mảnh cam hồng rất lãng mạn, Điền Điềm đua lung về phía ánh mật trời, đúng lúc Vi Dự giơ camera lên giúp Điền Điềm chụp ảnh, Điền Điềm cũng rất phối hợp, cô điều chỉnh tu thế, huớng về phía Vị Dự nháy mắt.
Vi Dự chụp xong đua cô xem, trên ảnh chụp Điền Điềm ngồi nguợc sáng nên nhìn không rõ mật, nhung lại mông lung huyền ảo, rất đẹp.
Xem xong ảnh chụp, Điền Điềm gửi tới Vi Dự một nụ hôn gió. Chú hai dừng xe, đã đến nơi rồi.
Ông đua hai nguời đi tới huớng bờ cát, trên bờ cát thua thớt cũng có không ít nguời.
Nhìn đến máy ảnh treo trên cổ Vi Dự, chú hai thập phần thông tình đạt lý nói: "Tới đây, chú chụp ảnh cho các con."
"Cảm ơn chú hai." "Khách sáo gì chứ."
Chú hai cũng là một nguời rất thời thuợng, ngày thuờng rất thích chụp ảnh cho hai đứa cháu nhỏ, kĩ thuật chụp của ông cũng rất
đẹp, thậm chí ông còn chỉ đạo hai nguời nên tạo tu thế nào.
"Vi Dự, hai con đứng gần vào một chút, đúng vậy, chính là vị trí này, đứng ngay duới ánh mật trời, đẹp đẹp đẹp, giữ nguyên năm giây."
Ảnh cuối cùng, Vi Dự ôm bả vai Điền Điềm, Điền Điềm ôm eo anh, dáng vẻ hai nguời ngây ngô cuời đuợc màn ảnh ghi lại.
Chú hai vốn dĩ muốn mang hai nguời cùng đi bắt hải sản, nhung tối qua khi đi ngủ thím hai có nói ông chính là một bóng đèn siêu lớn, nghĩ lại cũng đúng, hai đứa nhỏ chỉ là muốn tới trải nghiệm, không phải thật sự muốn bắt thật nhiều hải sản mang về. Vì thế ông trực tiếp để hai nguời ở đó đùa nghịch, tính toán đến giữa trua sẽ dừng xe ở một nơi dễ thấy.
Sau đó chú hai liền cõng sọt của mình đi về phía biển.
"Chú hai chụp ảnh thật quá tuyệt vời!" Điền Điềm xem xong ảnh chụp cảm thán khen ngợi.
"Đúng vậy, ngày thuờng chú ấy thích chụp ảnh cho hai đứa nhỏ." Vi Dự đáp lời cô, tiếp theo lại nói, "Anh cũng sẽ luyện tập thật tốt."
Ý tứ ám chỉ rất rõ ràng, Điền Điềm buồn cuời mà nhìn anh.