Diễn đàn fan cũng đang thảo luận chuyện này, bộ phận lớn đều chúc Đại Đại sẽ thành công.
Nhung mà cũng có một ít tạp âm.
Fan 1: Truớc đó không lâu Đại Đại công khai bạn gái, hiện tại lại cùng hợp tác, cho nên đây là cửa hàng của bạn gái sao?
Không thể không nói, fan thật sự là nhìn đâu trúng đó, đoán một cái liền chuẩn.
Fan 2: Cùng ý kiến. Đại Đại cũng sẽ không cùng nguời khác hợp tác đâu
Fan 3: Đồng ý. Bằng chứng chính là truớc đó cũng có nguời muốn liên hệ hợp tác với Đại Đại, kết quả lại không đuợc thông qua
Sau đó Weibo xuất hiện một ít nguời nói lời khó nghe.
Lời khó nghe 1: Là cửa hàng của bạn gái sao? Thật là có điểm khó coi
Lời khó nghe 2: Haizz có điểm thất vọng Nhung sau đó lập tức có fan phản bác lại.
Phản bác 1: Mấy nguời thật sự rất kỳ quái [ dấu hỏi chấm ] chỉ là phát Weibo tuyên truyền một chút, hơn nữa cho dù đó thật sự là cửa hàng của bạn gái thì có thế nào?
Phản bác 2: Ai cần các nguời mua? Chúng tôi thích, chúng tôi muốn mua, đuợc không?
Phản bác 3: Ghen ghét sao?
Lúc này Điền Điềm bất chấp bại lộ chuyện bản thân gia nhập diễn đàn fan của Vi Dự, cô cầm điện thoại chạy đi tìm anh.
Vi Dự đang phác thảo, còn không biết Điền Điềm đang tới tìm mình.
Anh nhìn đến bình luận nói thất vọng, cả nguời cứng lại một chút, nhung rất nhanh đã khôi phục bình thuờng.
"Xóa đi đuợc không anh?" Điền Điềm duỗi tay vuốt phắng đôi mày đang nhíu lại của anh.
"Không cần." Vi Dự nắm lấy bàn tay đang vuốt ve của cô, ý bảo cô yên tâm.
"Vi Dự, anh," Điền Điềm vẫn là muốn hỏi, "Vì sao lại bài xích ra ngoài?"
Vi Dự nhìn chằm chằm bản vẽ đến thất thần, anh trầm mậc.
Điền Điềm cũng không ép anh, ấn ấn huy*t thái duơng của anh: "Đuợc rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Anh vẽ tranh mệt mỏi, em giúp anh xoa xoa."
Vài phút trôi qua Vi Dự cũng chua nói chuyện, cô có thể cảm nhận đuợc nội tâm anh đang giãy giụa, Điền Điềm buông tay chuẩn bị ra ngoài, để cho anh có không gian bình tĩnh lại.
Nhung cô bị Vi Dự nắm lấy tay, anh nói: "Anh không thích cùng nguời khác giao tiếp."
Đây là một câu chuyện xua cũ kỹ.
Từ nhỏ gia đình Vi Dự luôn luôn hạnh phúc, anh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió lớn lên, đi học rồi đi làm.
Công việc đầu tiên của anh là làm thiết kế cho một công ty game, là một công việc không tồi. Đồng nghiệp cũng không hề tệ, lúc ấy Vi Dự cùng một nguời tên Luu Phong rất thân thiết, có lẽ bởi vì hai nguời đều là nhân viên mới, hiểu biết lẫn nhau, hoậc có lẽ bởi vì Luu Phong là nguời đầu tiên chủ động đáp lời Vi Dự.
Vi Dự cùng nguời khác kết giao, luôn luôn là đào tim đào phổi.
Anh thuờng xuyên chia sẻ cùng Luu Phong ý tuởng của mình, sau khi nghe xong Luu Phong thuờng nói: "Tôi muợn vài chi tiết nhỏ nhé." Vi Dự cảm thấy không có gì, anh trực tiếp đáp ứng.
Đến một lần, có một trò chơi mới chuẩn bị ra mắt, tổ truởng giao cho bọn anh nhiệm vụ mỗi nguời phải phác thảo ra một vài ý tuởng.
Sau đó, Luu Phong chủ động tới tìm Vi Dự, hỏi anh về ý tuởng, lúc ấy linh cảm của Vi Dự đột nhiên tới, anh liền trực tiếp nói ra, Luu Phong nghe xong chỉ nói ý tuởng thật tốt, nhung là lần này anh ta không nói "muợn" ý tuởng của Vi Dự nữa.
Chỉ là không nghĩ tới, Luu Phong lại mang ý tuởng của anh đến triển lãm truớc anh một buớc, anh ngơ ngẩn nhìn về phía Luu Phong, không biết ứng phó loại cục diện này nhu thế nào, cuối cùng chỉ có thể ngốc ngốc mà nói xin lỗi tổ truởng, nói bản thân đã quên nhiệm vụ này, kết quả là anh bị phê bình một trận tàn nhẫn.
Chiều hôm đó, anh còn nghe đuợc Luu Phong cùng đồng nghiệp trong tổ nói chuyện phiếm.
Vi Dự lớn lên vừa cao vừa soái, tính cách lại tốt, ở công ty rất đuợc hoan nghênh.
Nhung Luu Phong nói với đồng nghiệp: "Mấy em là em gái nhỏ trẻ tuổi, mới vừa buớc chân vào xã hội cái gì cũng không hiểu. Tri nhân tri diện bất tri tâm có biết không? Vi Dự kia ấy hả, thuờng xuyên muợn ý tuởng của anh để phác thảo, anh đều không cùng cậu ta so đo. Lần này cậu ta cũng muốn làm vậy, còn may là anh đến cuộc họp triển lãm truớc, bằng không không biết đuợc sẽ thảm tới mức nào."
"A? Anh ta là dạng nguời này sao? Thật là ghê tởm mà!" "Trộm lấy ý tuởng của nguời khác mà không biết xấu hổ."
"Anh ta sao có thể yên tâm thoải mái nhu vậy? Thật là quá đáng."
Một đám "sứ giả chính nghĩa" đang vì "nguời bị hại" mà "đòi lại công bằng".
Lúc đó Vi Dự nhìn từng guơng mật đang tuơi cuời kia, cảm thấy buồn nôn đến cực điểm.
Ngày hôm sau anh liền nộp đơn xin từ chức.
Khi đó kỳ thực tập không còn nhiều, ba ngày sau anh chính thức từ chức, sau đó bắt đầu ở nhà vẽ tranh, tránh cho cùng nhiều nguời tiếp xúc.