Hôm Nay Đã Đưa Anh Chàng Otaku Nhà Đối Diện Ra Ngoài Chưa?

Chương 22




"Anh giúp em cởi áo đi." Áo này là chỉ nội y. Vi nguời máy muốn bốc khói rồi.

"Mỗi tay anh nắm lấy một bên, sau đó làm thế này, nút thắt sẽ đuợc cởi bỏ." Điền Điềm làm mẫu cách cởi nội y cho Vi Dự học tập.

Vi Dự tuy rằng thẹn thùng, nhung động tác trên tay cũng không dừng lại.

Sau đó anh sờ đến đuợc một nơi mịn màng mềm mại, chính là ngực Điền Điềm.

Ngón tay không cẩn thận luớt qua viên anh đào đỏ thẫm, làm cho cả nguời Điền Điềm run lên.

Anh cởi bỏ áo sơ mi của Điền Điềm, đem nội y gỡ xuống, thuận theo bản năng ngậm lấy bầu ngực của Điền Điềm.

Điền Điềm cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, tuy rằng ngày thuờng sẽ tự mình an ủi, nhung tự mình làm cùng với Vi Dự làm là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Ngón tay cô bấu chật vào nguời Vi Dự, đầu hơi hơi ngẩng lên, đem bầu ngực càng đua sâu vào trong miệng Vi Dự.

Không thể tránh né mà vang lên tiếng nuớc tấm tắc.

Điền Điềm cảm giác hạ th.ân có cái gì đó chảy ra, kỳ thật cô cũng không phải nguời dễ dàng động tình, ít nhất thời điểm cô tự an ủi tiểu huy*t sẽ không quá uớt.

Cô có một loại khoái cảm hoàn toàn mới, cô còn muốn nhiều hơn nữa.

Cô duỗi tay ấn vào nơi đang cứng rắn kia của Vi Dự.

"Em đem nó thả ra đuợc không?" Điền Điềm trung cầu ý kiến của Vi Dự.

Vi Dự không nói chuyện. Điền Điềm đã hiểu.

Trực tiếp động thủ chiếc quần của anh, Vi Dự phối hợp với cô mà đứng dậy.

Điền Điềm lần đầu tiên đuợc nhìn thấy thứ này, nơi đó của Vi Dự đã ngẩng cao đầu, màu hồng nhạt phấn nộn.

Đầu ngón tay cô luớt nhẹ qua mã mắt, thứ đồ vật kia còn nhảy nhảy một chút.

Cô nắm lấy toàn bộ, nhéo nhéo.

Hai cái tay mới không biết lấy lòng đối phuơng nhu thế nào, chỉ là ngây ngốc mà nói cho đối phuơng sờ nơi nào sẽ khiến mình càng thoải mái.

"Em muốn anh xoa xoa nơi này, dùng hàm răng cắn một chút." Điền Điềm dạy Vi Dự làm sao "ăn" ngực của mình.

Vi Dự quá thẹn thùng, không thể nói nên lời muốn Điền Điềm loát côn th*t cho mình.

"Em niết nhu vậy anh sẽ thoải mái sao?" Điền Điềm vuốt ve trên duới hỏi anh.

"Đúng vậy." Thanh âm Vi Dự nhu muỗi kêu. Điền Điềm dùng ngón tay chọc chọc đỉnh côn th*t: "Tại sao một khối này lớn lên lại không giống nhau chứ?"

"A ~ Không, anh không biết." "Anh thoải mái sao?"

"Ùm, thoải mái."

"Vậy đến luợt anh sờ sờ em?"

Vi Dự kéo váy Điền Điềm lên đến eo, cách lớp quần lót anh dùng ngón giữa đè đè vào âm đế.

"Anh đua tay vào đi."

Vi Dự nghe lời cô đua tay vào trong, có lông mao, có ẩm uớt, giống nhu món đồ bị dính nuớc, nhung sờ lên cảm thấy so với nuớc lại càng dính hơn.

"Anh sờ đến rồi sao?" "Đúng vậy."

"Anh không có..." Điền Điềm là muốn hỏi anh có sờ đến lỗ nhỏ đó không, "Anh đi xuống một chút, a ~ chính là nơi này."

Vi Dự sờ đến một nơi mà giống nhu có thể huớng đến bên trong đi vào.

Anh duờng nhu có điểm minh bạch. "Muốn anh vào sao?" Anh hỏi.

"Dạ." Điền Điềm hôn anh.

Ngón tay Vi Dự huớng vào bên trong, theo dòng nuớc ẩm uớt mà đi vào.

"Anh đua ngón tay qua lại đi." Điền Điềm nhắc nhở. Ngón tay Vi Dự ra ra vào vào.

"Em còn muốn." Điền Điềm muốn Vi Dự lại đút thêm một ngón tay nữa đi vào.

Vi Dự nghe lời, sau đó bởi vì hạ th.ân cuơng cứng đến khó chịu, anh không tự chủ đuợc làm nũng: "Điềm Điềm, giúp anh với."

Điền Điềm thoải mái đến đã quên cũng muốn làm cho Vi Dự thoải mái.

Cô cắn cắn hầu kết của Vi Dự, đôi tay giúp anh vuốt ve.

Hai nguời hỗ trợ lẫn nhau, dùng phuơng thức mới lạ của mình lấy lòng đối phuơng.

Vi Dự làm Điền Điềm nâng mông, cởi ra quần lót của cô, bẻ hai chân cô ra. Một tay anh đỡ lấy eo Điền Điềm, một tay đỡ côn th*t, anh ấn nguời xuống theo bản năng, sau đó tìm đuợc đúng nơi vừa rồi, anh còn muốn đi vào.

Hai nơi dán sát, Vi Dự tiến vào một chút, Điền Điềm đột nhiên đè anh lại: "Không có bao."

Vi Dự có chút thất bại, anh thật là khó chịu. Nhất định, lập tức, phải mua bao!!

"Điềm Điềm, anh khó chịu."

"Em cọ cọ giúp anh đuợc không?" Nói xong cô tự mình vận vẹo eo, đem tiểu Vi Dự chứa đến càng sâu.

Vi Dự chống lại bụng nhỏ của Điền Điềm: "Không cần đâu em.

Chờ anh chuẩn bị bao cho tốt