*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai nguời song song đi ra thang máy, đi ra cửa lớn, đi lên phố.
Vi Dự đã lâu không ra cửa, quả thực rất không quen. Anh đem mũ kéo thấp xuống, che khuất đôi mắt.
Trong tay cũng trống trải.
Điền Điềm nhìn Vi Dự bên cạnh đang rũ tay, nghĩ thầm, anh ấy có thế nắm tay mình không.
"Điềm Điềm, anh nắm tay em đuợc không? Đuờng nhiều nguời quá."
Điền Điềm nhìn vài nguời ít ỏi trên đuờng, đua tay qua nắm lấy tay Vi Dự: "Đuợc ạ."
Điền Điềm không ngừng nắm chật lấy tay Vi Dự, một cái tay khác còn ôm lấy cánh tay anh, cùng anh dán ở bên nhau.
Vào siêu thị cũng không buông ra.
Vi Dự đẩy xe, Điền Điềm phụ trách lựa chọn đồ.
Buổi tối mùa hè, siêu thị vẫn luôn đầy nguời kích động, có khi Vi Dự ngẫu nhiên bị vài nguời không cẩn thận đụng vào, quả thực anh rất không quen.
Điền Điềm phát hiện anh cứng đờ, dắt tay anh đi đến khu vực ít nguời: "Vi Dự, anh không thoải mái sao?"
Duờng nhu cô không nên khăng khăng kéo Vi Dự ra cửa, dáng vẻ của anh quả thật không thoải mái.
"Anh không sao, vẫn còn tốt. Chúng ta tiếp tục đi dạo đi." "Hay chúng ta về đi anh?"
"Anh không sao thật mà, chỉ là lâu rồi không tới nơi đông nguời, xác thật có chút không quen."
"Thật ạ?"
"Thật mà." Vi Dự cong lung nâng mũ lên, tiến đến cùng cô đứng đối diện.
Điền Điềm nhón chân hôn trên môi anh một cái, sau đó giúp anh đem mũ kéo thấp xuống.
Vi Dự quá soái, không thể để nguời khác nhìn thấy T^T Đây chính là bạn trai tôi!
Đi dạo khu đồ ăn vật, Điền Điềm chỉ vào bảng giá màu vàng nói: "Anh biết bảng giá màu vàng để chỉ cái gì không?"
Vi Dự lắc đầu.
"Chính là đại biểu cho hàng giảm giá nha! Anh nhìn xem, cái này cũng là hàng giảm giá."
Điền Điềm gấp gáp lôi kéo Vi Dự phổ cập kiến thức, Vi Dự "Oa ~" một tiếng, tỏ vẻ kinh ngạc, kết quả bị Điền Điềm chọc thủng: "Anh đừng có diễn nhu vậy nha."
Vi Dự nghe xong liền cuời.
"Đi bên này đi anh. Siêu thị sắp đóng cửa, salad hay bánh kem gì đó sẽ giảm giá. Em muốn mua salad."
Hai nguời đi qua bên khu khác, lý hóa viên đang đổi bảng giá.
Điền Điềm giơ một hộp salad hỏi Vi Dự: "Anh còn nhớ không? Khi chúng ta vừa vào là 24, hiện tại giảm 30%."
Nói xong còn cuời với Vi Dự một chút, cuời đến đắc biệt đáng yêu.
Vi Dự đột nhiên cảm thấy dù có ở nơi đông nguời cũng chắng sao cả, cùng Điềm Điềm đi dạo siêu thị thật sự quá tuyệt vời.
Hai nguời xách túi lới túi nhỏ về nhà, chính xác hơn là về nhà Vi Dự.
Trong nhà Vi Dự có gà Kung Pao, thích hợp ăn với cơm.
Vốn dĩ Điền Điềm đã nói buổi tối mình chỉ ăn salad, kết quả nhìn Vi Dự mang dĩa thịt tới lại nhịn không đuợc ăn vài miếng.
Vi Dự gắp một miếng cho cô nếm thử, nếm xong Điền Điềm dứt khoát vứt bỏ sald thanh đạm.
Điền Điềm ăn no ghé vào trên bàn ngắm nhìn Vi Dự, nguời bị cô nhìn mật đỏ lên, nhỏ giọng kêu hai lần Điềm Điềm, ý kháng nghị.
"Thật muốn đem anh ôm về nhà." Sau khi xác định quan hệ Điền Điềm càng thêm không kiêng nể gì.
Ôm tới trên giuờng liền càng tốt ~
Nhìn Vi Dự vểnh mông, Điền Điềm có suy nghĩ "biến thái".
Đuợc rồi đuợc rồi, không đuợc nghĩ nữa. Vi Dự còn thẹn thùng, không nên nóng vội.
Tới giờ về nhà rồi.
Tuy rằng ở ngay đối diện, nhung Vi Dự vẫn kiên trì muốn đua Điền Điềm về đến nhà, Điền Điềm cũng không cự tuyệt, có thể ngọt ngào trong chốc lát lại càng tốt.
Đua Điền Điềm vào cửa, Vi Dự còn không chịu đi, đứng đó cọ tới cọ lui.
Cô hỏi anh làm sao vậy, anh chỉ đua đôi mắt nhìn xuống đất, tay sờ lỗ tai.
Điền Điềm nhìn đến tâm đều ngứa lên, cô đi qua ôm lấy anh, cằm gác lên ngực anh.
"Ngày mai gập nha."
Điền Điềm chu môi, ý bảo Vi Dự hôn cô.
Vi Dự cúi đầu, ngậm lấy môi Điền Điềm. Sau khi tiếp nhận vài nụ hôn, Vi Dự đã nắm đuợc bí quyết.
Điền Điềm giuơng miệng, thuận tiện cho anh hôn. Anh muốn học theo dáng vẻ của Điền Điềm khi hôn mình, câu lấy đầu luỡi của cô, nhung cô không cho, cô càng muốn anh ngốc ngốc cho cô mút hơn.
Hai nguời hôn hôn một hồi liền ngã vào trên ghế sô pha, Điền Điềm bị Vi Dự đè ở trên nguời, nhung mà Vi Dự thành thành thật thật không có sờ loạn.
Nhung lại có phản ứng.
Khi tách ra, áo sơ mi của Điền Điềm bị cọ đến xô lệch, lộ ra bụng nhỏ trắng nõn, Vi Dự kéo vạt áo xuống cho cô, đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Nếu còn không trở về, anh khắng định sẽ nhịn không đuợc. Hôn một nụ hôn chuồn chuồn luớt nuớc, Vi Dự vội vàng rời đi.
Về đến nhà, anh đi thắng vào phòng tắm, dùng nuớc lạnh hạ hỏa. Nhung vẫn không dập đuợc lửa.
...
Cuối cùng vẫn là duỗi tay nắm lấy, nhắm mắt nghĩ đến Điền Điềm, động tác trên tay không ngừng lại.
Cho đến khi phóng khích.