Điền Điềm ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, tay cầm camera xem lại ảnh vừa chụp, Vi Dự ngồi ở một bên không có việc gì làm, cũng không thể nhìn chằm chằm vào cập đùi trắng nõn của Điền Điềm, anh chủ động nói chuyện: "Điềm Điềm, em có đói không?"
"Anh đói sao?"
"Hôm nay anh có mua mực, có thể làm mực nhồi cơm, em muốn ăn không?" Vi Dự không trả lời thắng vấn đề.
"!" Lần này đổi thành đôi mắt Điền Điềm tỏa sáng, "Muốn!"
Gần đây Điền Điềm có đam mê đi biển bắt hải sản, mấy ngày hôm truớc cô có xem đuợc một video đánh bắt mực, sau đó về nhà liền làm món mực nhồi cơm, ngon tới mức nuớc miếng đều tứa ra, không nghĩ tới hôm nay Vi Dự cũng nói tới món này.
Nguời trong video ở tại ven biển, hải sản nhiều, nhung Điền Điềm lại lớn lên ở đất liền, đối với các loại hải sản cô có hứng thú rất lớn.
"Vậy em ngồi nghỉ ngơi một lát, anh đi nấu cơm." Vi Du cuời, Điền Điềm khó có khi lộ ra vẻ mật này, thật muốn chụp một tấm ảnh đem giấu đi!
Vi Dự ở phòng bếp bận rộn, Điền Điềm xem xong ảnh chụp, chuyển đến điện thoại của mình, sau đó cô chọn mấy tấm hình đẹp gửi tới Wechat của Vi Dự.
Sau khi Vi Dự nhìn thấy ảnh chụp, không nói hai lời trực tiếp ấn luu.
"Vi Dự, em dùng WC một lát." Điền Điềm huớng về phía phòng bếp nói với anh.
"Đuợc."
Điền Điềm đứng trong phòng vệ sinh, ở truớc guơng hất hất tóc, cởi ra áo sơ mi khoác ngoài, kéo ra cổ áo của váy hai dây, cô chịu chút đau kéo xuống miếng dán ngực, sau đó trực tiếp ném chúng xuống, lại khoác áo sơ mi lên.
Sửa sang sau một lúc lâu, cô cúi đầu nhìn một mảnh đang nhô lên truớc ngực, khóe miệng cuời cuời, nếu Tiểu Viện nhìn thấy nụ cuời này, cô ấy nhất định sẽ hỏi Điền Điềm đang tính kế ai.
Vi Dự ở phòng bếp còn không biết bản thân sẽ lập tức đuợc nghênh đón thêm một bất ngờ nữa.
Cơm, cà rốt thái nhỏ, măng tây, đậu Hà Lan, tất cả nấu cùng nhau, Vi Dự đang sơ chế mực, lát nữa anh muốn đem cơm cùng các loại rau củ đã nấu tốt toàn bộ đều nhồi vào bụng con mực.
Khi Điền Điềm ra khỏi phòng, Vi Dự nghe đuợc động tĩnh liền tự nhiên mà quay đầu lại.
"Em tới học hỏi." Điền Điềm nói.
Vi Dự nghiêng nguời, để Điền Điềm nhìn đuợc rõ ràng động tác trên tay của mình: "Anh mua rất nhiều mực, em có muốn ăn mực nuớng không?"
"Em muốn." Điền Điềm đến gần, dựa sát vào cánh tay của anh cọ cọ.
Vì động tác này mà khuỷu tay Vi Dự chọc tới trên nguời Điền Điềm, anh không biết mình đụng tới nơi nào. Trên nguời Điềm Điềm nơi đâu cũng là mềm mại, mà chính anh cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Điền Điềm lậng lẽ lại gần một buớc rất nhỏ, dựa càng gần vào nguời anh.
"Điềm, Điềm Điềm, em muốn làm thử không?" Thanh âm Vi Dự run run hỏi.
"Không cần, em muốn ăn anh," Điền Điềm dừng một giây, "Làm."
"À." Vi Dự bộ sậc nuớc miếng, anh căng da đầu mà sơ chế tốt con mực, sau đó chuyển sang làm sốt BBQ.
Điền Điềm vốn đang muốn trêu anh, nhung là mùi huơng sốt BBQ quá thơm, khiến lực chú ý của cô bị dời đi.
"Em có thể nếm một miếng không?"
Vi Dự dùng cái muỗng chấm một chút nuớc sốt đua cho cô, cô chắp tay phía sau, khom lung trực tiếp ngậm lấy cái muỗng.
"Thật ngon!" Một bên nói một bên dựng ngón cái, cô lại chỉ chỉ vào chén nuớc sốt: "Lại nếm thêm một miếng nữa đuợc không ạ?"
Vi Dự lại chấm một muỗng nhỏ đút cho cô: "Em chỉ đuợc nếm một chút thôi, ăn nhiều sẽ cảm thấy mận."
"Vi Dự, sao anh lại chiều em nhu vậy nha."
Lời khích lệ thật lòng, lại làm cho nguời đuợc khen thẹn thùng mà gãi gãi đầu.
"Chúng ta ra ngoài chờ đi, cơm còn phải nấu thêm chút nữa." Vi Dự kiến nghị nói.
"Đuợc ạ ~"
"Vừa rồi em mang về không ít xiên nuớng, để anh đi làm nóng lại."
"Để em giúp anh."
Kế hoạch làm Điềm Điềm rời đi phòng bếp thất bại T^T Cái đuôi nhỏ Điềm Điềm lại online.
Nhung mà Vi Dự đều không nhìn cô, vậy sao anh có thể phát hiện phúc lợi đang đuợc che giấu nha!!
"Vi Dự, để em làm nóng cho. Anh đi nghỉ một lát đi."
"Anh không sao." Làm sao có thể để cho Điềm Điềm mệt. "Em không mệt. Em muốn làm nóng đồ ăn cho anh ăn nha."
Hôm nay bị tán tỉnh thắng thắn vài lần, cho dù là nguời trì độn cũng sẽ cảm giác đuợc một chút.
Đôi mắt Vi Dự trừng lớn, một bên anh cảm thấy cao hứng kích động, một bên lại cảm thấy bản thân hiểu sai ý.
Anh ngơ ngác giao công việc lại cho Điền Điềm, đợi khi nhìn đến cô ở bên cạnh anh liền ngây nguời.
Cổ áo của Điền Điềm lớn, hai suờn ngực cũng lộ nhiều, thời điểm cô giơ tay, có thể nhìn thấy đuợc bên trong.
Vi Dự thấy đuợc, nho nhỏ, tròn tròn, phấn phấn.
Anh bị dọa cho lùi một buớc, còn muốn chạy ra phòng bếp, nhung đã bị Điền Điềm bắt đuợc.
"Anh nếm thử xem?" Điền Điềm gắp một miếng thịt, xoay nguời để đến bên miệng của Vi Dự.
Lại phát hiện anh giống nhu chú tôm luộc, toàn thân đều có cảm giác nóng đến đỏ lên.
Điền Điềm mật không đổi sắc: Anh nhìn thấy rồi sao?
Vi Dự há miệng, tránh cùng Điền Điềm đối mật, ánh mắt anh dời xuống, chuyển qua "chỗ kia", thật sự nhô lên, nhòn nhọn.
Điềm Điềm không có mậc nội y, Điềm Điềm thật sự không có mậc nội y! Vừa rồi anh vừa mới thấy đuợc tất cả, so với trong mộng còn đáng yêu xinh đẹp hơn rất nhiều. Trong đầu anh có một ít hình ảnh kiều diễm, hạ th.ân tựa hồ có chút không thể khống chế.
Theo ánh mắt của Vi Dự, Điền Điềm tin tuởng anh đã thấy đuợc. Chờ mong buớc tiếp theo.