Hôm Nay Boss Lại Tăng Ca Rồi!

Chương 33: Tổng giám đốc Thẩm, anh cứng rồi




Tiểu Mỹ đỡ Tô Tử Khanh trở lại phòng, đem cô đuổi vào phòng tắm: “Cậu mau tắm rửa một chút, thay quần áo mới, tớ đến phòng bếp giúp cậu xem thử có thể làm chút nước gừng đường đỏ hay không, thời tiết này vẫn là có chút lạnh.”

Tô Tử Khanh có chút cảm động, duỗi tay muốn ôm cô ấy, bị một ngón tay của Tiểu Mỹ đẩy ra: “Trên người của cậu còn ướt đó, mau đi tắm rửa đi.”

Tô Tử Khanh lấy quần áo trong va ly ra, đi vào phòng tắm, mở máy nước nóng lên, vừa lấy điện thoại di động từ trong túi ra thì thấy cô tin nhắn mới hiện lên.

Thẩm Tây Thời: Có tiện thì cho gọi điện thoại cho anh.

Tô Tử Khanh bấm số máy Thẩm Tây Thời gọi anh, đô một tiếng, âm thanh trầm thấp của Thẩm Tây Thời truyền vào.

“Vừa nãy sao lại thế này?” Giọng điệu của anh vẫn là có chút lạnh lùng.

Tô Tử Khanh mở loa ngoài, vừa đem quần áo ướt cởi ra, vừa nói chuyện điện thoại với anh.

“Chính là… Chính là thấy một cái ao nhỏ, còn có một dòng suối nhỏ, rất xinh đẹp…” Cô ấp úng nói.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó muốn nghịch nước… Không cẩn thận trượt chân một cái.” Cởi giày xuống, mới vừa chảy một chút thì đã bị rêu xanh trên tảng đá làm trượt chân, cũng may suối nước kia không sâu, cơ bản chỉ ướt phía sau lưng cùng mông, cô đem áo thun cởi ra.

“Mắt cá chân không có việc gì chứ?” Anh nhớ tới vừa rồi nhìn đến chỗ kia còn hơi hồng hồng.

“Không có việc gì, chính là giày đập vào, lúc trở về đúng lúc gặp phải Trương Vũ Kiệt, cậu ấy liền giúp tới giúp đỡ.” Tô Tử Khanh đem nội y cởi ra, tiếp theo là cởi quần.

“Thế tại sao lại trầy da vậy?” Thẩm Tây Thời thật sự là bị cô làm cho tức đến cười, nghe thấy đầu dây bên kia có âm thanh lạ: “Bên em có âm thanh gì vậy?”

“Em đang… Cởi quần áo.” Quần jean ướt dính ở trên người, có hơi khó cởi.

Điện thoại đầu dây bên kia hơi im lặng một chút, khi mở miệng lần nữa thì giọng nói của Thẩm Tây Thời có hơi nghẹn: “Mau đi tắm rửa, đừng để bị cảm lạnh.”

“Được.”

“Tắm xong thì trực tiếp đến nhà ăn, trong chốc lát nữa sẽ chuẩn bị ăn cơm.” Thẩm Tây Thời lại dặn dò cô.

“Dạ.”

Khi Tô Tử Khanh lê dép lê cùng Tiểu Mỹ đi đến nhà ăn, những người khác cơ bản đã đều tới rồi.

Chia làm ba bàn, bàn của Thẩm Tây Thời đã đầy, Tô Tử Khanh cùng Tiểu Mỹ ngồi xuống ở một chỗ trống bàn bên cạnh.

Cố Tuấn vỗ vỗ tay: “Trước tiên tôi nói hai câu nha, ăn xong bữa cơm này chúng ta sẽ lên đường trở về, cảm ơn tổng giám đốc Thẩm hào phóng, mang chúng tôi ra ngoài thả lỏng, sau khi trở về chúng tôi sẽ ra sức làm việc ha ha ha ha, nào nào nào, mời tổng giám đốc Thẩm của chúng ta nói hai câu.”

Thẩm Tây Thời không thích những lời nói hoa hòe lòe loẹt đó, bưng chén rượu lên cười nói: “Nói không sai, mau cầm đũa đi.”

Cố Tuấn chuẩn vỗ mông ngựa một đống, lại phát hiện không có đất dụng võ, cứng ngắc ở bên cạnh, mọi người đều cười hắn: “Nhanh ăn đi Cố Tuấn, đừng diễn nữa.”

Đồ ăn đều không tồi, đều là vài món tươi ngon hương vị thanh đạm: Hương xuân(*) xào trứng, canh gà nấm tre, măng hầm…

(*) Hương Xuân: Một loại rau ở Trung Quốc.



Tô Tử Khanh vừa ăn vừa nhìn về bàn Thẩm Tây Thời bên kia, vô cùng náo nhiệt, không ít người đều đi qua đó kính rượu.

Anh có thân hình có nhan sắc, khí chất trầm ổn, bất luận ở đâu cũng luôn dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người như vậy. Bị mọi người vây quanh, cả trai lẫn gái, anh bưng chén rượu lên, trên khóe môi treo một nụ cười, kính rượu mọi người, ai mời cũng đều uống hết.

Một bàn tiếng người ồn ào, không khí náo nhiệt, Tô Tử Khanh ở một bên đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, hương xuân trong chén đột nhiên cũng không còn thơm nữa.

Cô nói với Tiểu Mỹ một câu, cầm di động đứng dậy xoay người đi ra ngoài.

Nhà vệ sinh của nhà ăn chỉ cách có một phòng, cô đi vào đi đem cửa khóa trái lại.

Tô Tử Khanh vén váy lên nhìn mắt chân phải, chỗ mắt cá chân có một vết trầy da nhỏ, là lúc trượt xuống cô bị cọ vào trên tảng đá. Cô đem chân đặt ở trên nắp bồn cầu, nhìn kỹ xem thử cũng không nghiêm trọng gì cả.

Cô tập trung đem làn da ở bên cạnh miệng vết thương chà xát, có chút hồng, lại xoa xoa thêm chút nữa vẫn không được, dùng sức hướng về phía miệng vết thương cào một cái, đau đến mức làm cô nhe răng trợn mắt, lại vừa thấy đã rất đỏ rồi, còn có chút sưng, tốt lắm.

Chụp một bức ảnh, click gửi đi.

Thẩm Tây Thời ở đầu kia đem rượu đi mời đồng nghiệp, nhìn thấy màn hình điện thoại trên bàn lóe lên một cái, vừa mở khóa ra là thấy, là một bàn chân mảnh khảnh, miệng vết thương chỗ mắt cá chân vừa hồng vừa sưng, ở trên làn da trắng nõn màu đỏ kia phá lệ rõ ràng.

Anh cầm di động đang chuẩn bị đứng dậy, Lục Quân đi tới kính rượu, Thẩm Tây Thời chạm cốc với cô, vội vàng uống lên, sau đó nói câu “Xin lỗi không tiếp được”, xoay người đi tìm lão Chu.

Lục Quân bấu bấu chén rượu, thở sâu một hơi, trong khoảnh khắc màn hình di động khóa lại, cô ta đã thấy được, đó là chân của một người con gái.

Tô Tử Khanh ngồi ở trên bồn cầu lướt di động, nghe được bên ngoài cửa có tiếng động.

Cửa nhà vệ sinh bị mở ra, lại đóng lại, có người đi vào được.

“Thịch thịch thịch…” Tiếng gõ cửa vang lên: “Là anh.” Giọng nói của Thẩm Tây Thời truyền đến.

Tô Tử Khanh mở cửa ra, Thẩm Tây Thời né người tiến vào, nhìn cô một cái, cũng không nói lời nào mà trực tiếp ngồi xổm xuống ở trước mặt cô.

Tô khanh hoảng sợ, theo bản năng liền che váy lại.

Thẩm Tây Thời ngồi xổm quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhíu mày nhìn cô, thấy phản ứng của cô thì cười thành tiếng.

“Đặt chân lên đây.” Anh vỗ vỗ đùi của mình.

Tô Tử Khanh quẫn bách, sờ sờ mặt, đem chân phải đạp lên trên đầu gối của anh.

Hiểu lầm hiểu lầm.

Thẩm Tây Thời lấy từ trong túi ra một cái khăn giấy tiêu độc, xé bì bóng bên ngoài ra, lấy ra một miếng bông thấm cồn i-ốt ở bên trong, nhẹ nhàng lau ở trên miệng vết thương của cô.

“Đau…” Tô Tử Khanh hít hà một hơi.

“Đau không?” Lực tay của Thẩm Tây Thời lại nhẹ hơn một chút.

“Đau…” Tô Tử Khanh yếu ớt mềm mại mà rên một tiếng.



“Như vậy thì sao?” Thẩm Tây Thời nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương của cô.

“Cũng đau…” Âm thanh mang theo chút giọng mũi.

“Như vậy thì sao?” Thẩm Tây Thời nâng chân của cô lên, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm ở làn da bên cạnh miệng vết thương một miếng.

Hơi nóng nóng, có chút ngứa, mẫn cảm từ mắt cá chân một đường đi thẳng lên trên, giống như chui vào trong lòng cô.

“Ưm…” Lúc này cô không hề kêu đau nữa, mà là phát ra âm thanh khác, lại so với chữ “Đau” mềm mại kia càng thêm mê hoặc lòng người.

Tô Tử Khanh cúi đầu, nhìn người đàn ông ở trước mặt. Người đàn ông vừa mới nãy còn bị mọi người vây quanh, giờ phút này lại cúi người ở trước mặt cô, nâng niu chân cô, ôn nhu mà hôn môi lên đó. Ánh đèn lờ mờ, anh cúi đầu, rũ mắt, lông mi đen đậm không thấy rõ biểu cảm.

Trong lòng cô nóng lên, rụt rụt chân, âm thanh lại vừa ngoan vừa mềm: “Tốt… Tốt rồi, không đau nữa.”

Thẩm Tây Thời ngẩng đầu nhìn cô, cười một chút, từ trong túi móc ra một miếng băng keo cá nhân, xé ra cẩn thận dán lại vết thương cho cô, sau đó đứng dậy ngồi ở trên bồn cầu, đem cô ôm lên trên đùi.

“Về sau còn dám như vậy không?” Anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ mông cô một cái, tư thế này đem cô ôm lên vô cũng thuận tay thật sự.

“Không… Không dám.” Tô Tử Khanh ngoài miệng thuận theo, nhưng trong lòng lại hô to: Chút miệng vết thương nhỏ này còn có thể lừa được tổng giám đốc Thẩm ôn nhu như vậy, lần sau cô vẫn dám!

Không gian nho nhỏ hai người ôm lấy nhau, Tô Tử Khanh mặc váy hơi mỏng, ngồi ở trên đùi của Thẩm Tây Thời, cô cảm nhận được cơ bắp phía dưới mông, rắn chắc có lực, cô có chút động tình, vặn vẹo lại bị Thẩm Tây Thời đè lại.

“Đừng nhúc nhích.” Vừa mới nãy cô kêu kia vài tiếng, nũng nịu mềm mại, ở trong không gian nhỏ hẹp phá lệ mê người, giờ phút này lại ngồi ở trên đùi anh cọ xát, Thẩm Tây Thời lửa nóng, gần như là lập tức có phản ứng.

Tô Tử Khanh nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi của anh, gục đầu ở trên vai anh, nhỏ giọng mà nói một câu: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cứng rồi.”

Thẩm Tây Thời nhéo eo cô: “Ra sức câu dẫn anh lại đây như vậy, anh không cứng, không phải em sẽ không có cảm giác thành tựu sao?”

Cần rõ ràng đến như vậy sao?

Tô Tử Khanh đấm anh một cái.

Thẩm Tây Thời nhìn cô mà cười, lại ôm cô thêm một lát, hơi hơi khôi phục một chút: “Anh đi ra ngoài trước.”

Tô Tử Khanh cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu: “Mau đi mau đi đi.”

Cô trở lại nhà ăn, bước chân nhẹ nhàng, một chút cũng không giống người đang bị thương, tầm mắt Thẩm Tây Thời xuyên qua đám người thấy được cô, nhìn mắt cá chân của cô lại nhướng mày.

Tô Tử Khanh một cái phanh gấp dừng lại, lè lưỡi.

Bị lộ rồi.

 

------oOo------