Hi Trì giật mình lùi ra sau một bước, nhìn trái nhìn phải xung quanh, không biết nghĩ đến chuyện gì mà vành tai đỏ lên: "Nghĩa huynh, huynh buông ta ra đã."
"Ồ?" Chung Diệp nhướn mày, y cười trên môi càng lạnh hơn, "Sợ bị người ta nhìn thấy? Hi công tử hóa ra lại thích giả vờ đứng đắn trước mặt người ngoài sao?"
Trước mặt người ngoài đương nhiên Hi Trì phải đứng đắn.
Mặt ngoài có ai lại không đứng đắn cơ chứ.
Ngay cả Chung Diệp cũng vậy, ở bên y thì nói lời âu yếm ngon ngọt, ở trước mặt các đại thần chắc chắn sẽ biến thành một khuôn mặt khác.
Hi Trì ho nhẹ một tiếng: "Chờ trễ hơn không còn ai nữa ta lại tìm huynh nói chuyện, có hai vị sư huynh nhiều năm rồi không gặp, nhất định phải đi qua chào một tiếng."
Lúc này Chung Diệp mới buông tay ra: "Trễ hơn rốt cuộc là bao giờ?"
Hi Trì đáp: "Nếu đúng là bọn họ, ta sẽ đưa các sư huynh tới gặp huynh, bọn họ đều là đại thần của huynh đấy, trước hết cứ chờ ở đây nghỉ ngơi một lát đi."
Lần này quả nhiên là hai vị sư huynh quan hệ tốt với Hi Trì ghé đến. Đã rất nhiều năm y không gặp mặt bọn họ.
Triệu sư huynh tiến lên vỗ vai Hi Trì: "Diêu sư đệ cao lên không ít."
Bạch sư huynh nói: "Năm Triệu sư huynh rời trường Diêu sư đệ mới mười lăm tuổi, năm năm không gặp đương nhiên phải cao lên nhiều. Diêu sư đệ, phu nhân nhà Triệu sư huynh năm ngoái sinh cho hắn một đôi long phượng, bây giờ người ta vừa sinh con phát tài còn được thăng quan, chúng ta phải nhanh tới cọ chút phúc khí."
Hi Trì vội nói: "Chúc mừng Triệu sư huynh."
Triệu sư huynh cười tủm tỉm: "Diêu sư đệ càng lớn càng đẹp, tuấn tú hơn thời thiếu niên, trần đời sư huynh chưa từng gặp ai đẹp bằng đệ, hiện tại đã đính hôn chưa? Có muốn sư huynh giúp không?"
Cố Lương vừa ăn xong lê của Tống Mậu, móc khăn ra lau khô tay: "Triệu sư huynh, huynh đừng trêu ghẹo Diêu sư đệ, diện mạo này còn cần huynh lo hôn sự sao? Mau tới giúp Bạch sư đệ ấy, hắn mới là người cần huynh trợ giúp."
Bạch sư huynh ở bên cạnh lập tức nhanh miệng hỏi thăm trong nhà Triệu sư huynh có mấy muội muội xinh đẹp.
Thừa dịp Bạch sư huynh và Triệu sư huynh nói chuyện, Cố Lương đụng đụng vào vai Hi Trì, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng đâu?"
Hi Trì trả lời: "Hắn đang nghỉ ngơi, ta đi trước qua đây gặp hai vị sư huynh, đã nhiều năm rồi không gặp mọi người."
Bây giờ y đang lén lút yêu đương với Chung Diệp, nhưng trước mặt người ngoài lại cố tình lảng tránh. Có lẽ là do hai người chỉ đến tối mới gặp mặt, lúc hẹn hò bên nhau xung quanh không có ai khác cho nên Hi Trì mới không biết nên biểu hiện với Chung Diệp như thế nào trước mặt mọi người.
Đối xử như Hoàng đế, hay là nghĩa huynh, hay là như với tình lang?
Cố Lương nói: "Chúng ta nên giới thiệu bọn họ trước mặt Hoàng thượng, không cần tiết lộ thân phận Người. Không biết mấy lần Triệu sư huynh vào kinh báo cáo đã từng diện kiến Hoàng thượng chưa, Bạch sư huynh thì chắc chắn chưa gặp. Hoàng thượng đến chỗ này nhất định là có ý quan sát nhân tài."
Hi Trì gật đầu: "Ta cũng có ý này, vừa rồi mới nói với hắn."
Các sư huynh đệ vừa quay đầu đã nhìn thấy tên phiền phức Tống Mậu chạy qua muốn tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Hi Trì. Cũng không rõ Trịnh Như đã nói gì với gã mà lúc gã nhìn về phía Chung Diệp ánh mắt sáng lòe lòe, ria mép vểnh cả lên, miệng thì không ngừng liến thoắng.
Một tay Chung Diệp nắm chung trà, ánh mắt lạnh lẽo gác trên người Tống Mậu, thỉnh thoảng khẽ gật đầu.
Triệu sư huynh vào kinh báo cáo công tác đã từng gặp Chung Diệp, lúc nhìn thấy đối phương nháy mắt ngẩn cả người: "Cố sư đệ, kia là —— là ——"
Cố Lương "suỵt" một tiếng: "Là học sinh cũ của Lưu lão tiên sinh, Lý Huyền Độ Lý công tử."
Triệu sư huynh địa vị cao kiến thức sâu rộng, nghe Cố Lương nói xong thì nhanh chóng ngậm miệng.
Bạch sư huynh thì không hiểu chuyện gì: "Học sinh của Lưu lão? Trước nay sao ta chưa từng gặp qua hắn?"
Hi Trì giải thích: "Là đệ tử bên ngoài của Lưu lão tiên sinh, Bạch sư huynh, tiếp khách phải nói chuyện cẩn thận."
Bạch sư huynh nói: "Chuyện này ta biết rõ, có điều người kia trông cao thật đấy, cao hơn cả Diêu sư đệ."
Hi Trì vốn là người cao nhất trong bốn người, nghe Bạch sư huynh nói như vậy không nhịn được phản bác: "Ta sẽ còn cao lên nữa."
Bạch sư huynh cười: "Thật không? Ta không tin đệ sẽ cao hơn hắn được đâu."
Hi Trì nhìn Chung Diệp ở phía xa —— muốn y cao bằng Chung Diệp hình như đúng là hơi khó.
Miệng mồm Tống Mậu không ngừng bép xép với Chung Diệp: "Diêu Hi ngày còn ở Thư Viện thích độc lai độc vãng, có điều các tiên sinh và đệ tử đều thích y, mấy người Cố Lương còn thường xuyên cùng Diêu Hi ra ngoài......"
Chung Diệp không có hứng thú với đám người Cố Lương, sau khi nhìn thấy Triệu sư huynh và Bạch sư huynh, cảnh giác đối với hai người đó cũng không quá cao: "Ngoại trừ bọn họ, y còn giao hảo với ai nữa? Ví dụ như Thịnh gia."
Tống Mậu ngẩn người.
Thịnh gia?
Các học sinh ở Hạc Y Thư Viện đều biết Hi Trì và Thịnh Nguyệt có mâu thuẫn, sở dĩ Thịnh Nguyệt phải mất mặt rời khỏi Thư Viện là vì bị Hi Trì đuổi đi. Chuyện này nói ra rất dài, Tống Mậu còn chưa kịp mở miệng thì Hi Trì và Cố Lương đã đi về phía này, Cố Lương nói: "Tống sư huynh, ngươi đang nói chuyện gì với Lý công tử?"
Tống Mậu không tiện kể trước mặt Hi Trì, bèn vội vàng nhìn y: "Diêu sư đệ, ta chưa nói gì hết, chỉ là cùng Lý công tử bàn chút việc nhà, ta đi xem dưa hấu đã lạnh chưa, chờ cắt xong lại mang đến."
Mọi người đều rõ nhân phẩm của Tống Mậu, bởi vì tính cách không hợp nên Hi Trì không thường qua lại với gã, cho rằng Chung Diệp cũng không có chuyện gì để nói với Tống Mậu, không nhịn được hỏi: "Nghĩa huynh, vừa rồi huynh nói chuyện gì với hắn thế?"
Chung Diệp nâng mắt: "Ta nói ta là cháu trai Duệ Vương, nháy mắt thái độ hắn đã thay đổi."
Ánh mắt Bạch sư huynh sáng rực: "Hóa ra Lý công tử cũng là hoàng thân quốc thích, chẳng trách khí độ phi phàm."
Chung Diệp đánh giá trên dưới vị Bạch sư huynh này một lần: "Các hạ là ——"
Bạch sư huynh chắp tay: "Tại hạ Bạch Minh, nguyên là nhân sĩ Lật Nam, hiện tại đang làm tri sự Diêm Vận Ti*."
(*Diêm Vận Ti là ban ngành chuyên buôn bán vận chuyển muối của nhà nước)
Chức quan tòng bát phẩm, hơn nữa luôn làm việc tại địa phương nên Chung Diệp không để vào mắt, hắn lại nhìn sang Triệu sư huynh.
Không đợi Chung Diệp mở miệng, Triệu sư huynh đã cung kính chắp tay: "Tại hạ Triệu Lịch, cũng là nhân sĩ Lật Nam, hiện giờ là thanh tra ở Bảo Quyển Tây Nam."
Triệu Lịch xuất thân danh môn thế gia, trong mấy năm ngắn ngủi đã thăng quan nhanh như vậy một phần nhờ trợ giúp của nhà mình và gia tộc của phu nhân, lý do thứ hai là năng lực thật sự xuất chúng.
Chung Diệp cười như không cười: "Hóa ra là thẩm phán đại nhân, mọi việc ở tỉnh Bảo Quyển vẫn tốt cả chứ? Nghe nói năm ngoái bất ngờ gặp lũ lụt, không biết năm nay thế nào?"
Nếu Chung Diệp không tới, Triệu Lịch sẽ là người có chức tước cao nhất ở đây, là đại quan địa phương có thực quyền. Bây giờ Chung Diệp đột ngột xuất hiện, trong lòng Triệu Lịch lo sợ vô ý chọc Hoàng thượng không vui. Trước kia hắn vào kinh báo cáo đều quỳ chung với một đám người phía dưới, căn bản không gặp Chung Diệp ở khoảng cách gần như vậy, đến mặt rồng cũng không dám nhìn nhiều thêm mấy lần.
Triệu Lịch đáp: "Nạn dân năm ngoái đã sắp xếp thỏa đáng, không để bọn họ chạy sang tỉnh khác. Năm nay cũng có dự phòng, thiên tai xuất hiện ít hơn một chút. Tại hạ bình thường rất ít khi xin nghỉ, chẳng qua Lưu lão tiên sinh ân trọng như núi ngang hàng với phụ thân, lúc này tiên sinh đại thọ sáu mươi lăm mới đệ đơn cho tuần phủ xin nghỉ đến đây."
Chung Diệp gật đầu: "Hiếu tâm là tốt. Triệu đại nhân tuổi trẻ tài cao, mấy năm nay làm việc không tồi."
Triệu Lịch không dám tin, quan viên tam phẩm như hắn trong mắt các sư huynh đệ là cực kỳ uy phong, nhưng đứng trước mặt Hoàng thượng thì không khác gì con sâu cái kiến. Hoàng đế có thể nhớ rõ hắn, đối với hắn đã là chuyện vô cùng quan trọng.
Cố Lương là kẻ gặp vận cứt chó đột nhiên được Chung Diệp đề bạt thành tri phủ, Triệu Lịch ngược lại thăng tiến từng bước một, cho nên hắn càng trầm ổn hơn, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý cũng nhiều hơn một chút.
Triệu Lịch nói: "Tại hạ làm quan tại địa phương chưa bao giờ mong hư danh gì, chỉ muốn gặt hái công tích, không phụ ủy thác của Hoàng thượng, không để sư trưởng mất mặt, làm gương cho các sư đệ. Nếu nói về thanh danh, Diêu sư đệ của chúng ta mới là người chân chính có thanh danh tốt, mọi người đều tin phục."
Chung Diệp cười nhìn Hi Trì: "Sao lại chỉ có mình ta ngồi thế này? Hiền đệ, đệ cũng ngồi xuống đi."
Triệu Lịch và Cố Lương không dám ngồi, Bạch Minh vốn cũng muốn ngồi theo, bị Triệu Lịch túm lên lại: "Bạch sư đệ, đệ đi rót một bình trà lạnh đến đây."
Bạch Minh đành phải đi làm chân chạy việc: "Được được được, để ta đi bưng trà rót nước cho mọi người."
Bạch Minh vừa đi, lúc này Triệu Lịch mới thấp giọng: "Hoàng Thượng, vị tiểu sư đệ này không không hiểu chuyện, mong ngài đừng để ý."
Chung Diệp nói: "Các ngươi có hoàn cảnh khác nhau, thân phận khác nhau, quan hệ lại không tồi. Lấy địa vị thân phận của ngươi hiện tại, vì sao lại không nâng đỡ hắn một phen?"
Hi Trì đáp thay: "Bạch sư huynh chỉ mong sống yên ổn, có công việc ổn định là được, chỉ cần mỗi ngày huynh ấy đều vui vẻ thì làm gì cũng vui vẻ."
Chung Diệp làm Hoàng đế đương nhiên không thưởng thức kiểu người như Bạch Minh, Hi Trì có quan hệ tốt với vị sư huynh này nên hắn cũng phải chấp nhận yêu ai yêu cả đường đi.
Chung Diệp nói với Hi Trì: "Đệ còn không bằng cả Bạch Minh, hắn còn biết kiếm một công việc, tìm một chỗ yên ổn sống, đệ thì đến công việc cũng không cần."
Hi Trì có chút bất đắc dĩ: "Nghĩa huynh, trước mặt các sư huynh, huynh đừng bóc trần ta như vậy có được không?"
Đôi môi mỏng của Chung Diệp hơi cong lên: "Có muốn trẫm sắp xếp một công việc ở lục bộ không? Hay là làm ở Lại Bộ đi?"
Triệu Lịch đứng một bên hâm mộ nhìn Hi Trì. Thật không hổ là Diêu sư đệ, mở miệng một cái là có việc ở Lại Bộ, hơn nữa còn do chính Hoàng đế khâm điểm...... Lại Bộ đứng đầu lục bộ, ngay cả Triệu Lịch cũng phải nịnh bợ đám người ở đó.
Hi Trì rót một chén trà nhỏ cho Chung Diệp: "Bệ hạ, uống chén nước giải khát đi."
Chung Diệp nói: "Kẻ không cho trẫm mặt mũi nhất chính là đệ."
Tuy hai người kia chỉ đối đáp bình thường, nhưng hiện tại Cố Lương đã cảm thấy không nhìn nổi. Có lẽ do hắn gặp bọn họ hơi nhiều lần nên luôn có cảm giác giữa Hi Trì và Chung Diệp có gì đó mờ ám.
Cố Lương đột nhiên nhớ ra một việc.
Hình như tối nay mình và Hi Trì ngủ cùng một phòng.
Sắp xếp như vậy không biết có đắc tội Chung Diệp không nhỉ? Lưu lão tiên sinh biết thân phận Chung Diệp, nhất định sẽ sai người bố trí cho hắn một phòng riêng, cửu ngũ chí tôn đương nhiên không thể chen chúc chung phòng với người khác.
Tống Mậu mang dưa đã cắt xong quay trở lại, phân chia hoàn toàn dựa theo cấp bậc thân phận, miếng lớn nhất ngọt nhất đưa cho Hi Trì, miếng thứ hai cho Chung Diệp cháu trai Duệ Vương, miếng thứ ba cho đại quan Triệu Lịch, còn lại hai miếng —— không cần Tống Mậu mời, Cố Lương và Bạch Minh đã rất tự nhiên thò tay lấy dưa.
Chung Diệp bình thường rất thích dùng quân cờ như Tống Mậu, hắn đã sớm nhìn ra gã là dạng người gì, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Như.
Trịnh Như đi theo Chung Diệp nhiều năm, nhìn ánh mắt hắn đã đoán được ý đối phương, lập tức lén kéo người xuống hỏi thăm chuyện cũ.
Buổi tối Chung Diệp được ở căn phòng tốt nhất Lưu phủ, hơn nữa chỉ ở một mình.
Phía bên phòng này có thêm hai người ngủ dưới đất cùng Cố Lương, hắn vừa giúp Triệu sư huynh trải chăn đệm vừa nói: "Trải một chiếc là được rồi."
Bạch sư huynh nhướn mày: "Sao hả? Đệ muốn ngủ chung giường với Diêu sư đệ à, đồ háo sắc."
Cố Lương đạp hắn một cái: "Ý của ta là có lẽ tối nay sư đệ không quay về phòng đâu. Ta tới sớm nhất nên lên giường ngủ, sư huynh sư đệ hai người chấp nhận nằm dưới đất đi."
Bạch sư huynh chưa hiểu lắm: "Diêu sư đệ không trở lại? Y ngủ ở đâu? Ở cùng Tiểu Cảnh à?"
Triệu sư huynh không để ý đến hắn, trực tiếp nằm xuống chiếc chiếu vừa trải.
Bạch sư huynh cũng nằm xuống theo: "Triệu sư huynh, hôm nào huynh mời ta về làm khách đi, hay mấy hôm nữa ta theo huynh về Tây Nam luôn, thế nào?"
Triệu sư huynh nhắm mắt lại: "Không có cửa đâu, mấy muội muội của ta chỉ thích nam tử ngọc thụ lâm phong như Diêu sư đệ, đệ có đi các nàng cũng không thèm gặp."
Bây giờ Cố Lương đã biết thân thế của Hi Trì, nghĩ không có gì phải giấu giếm nên tiết lộ luôn với hai người kia: "Hai người có biết tên khác của Diêu sư đệ là Hi Trì không? Y là đích tử nhà Thành Vương đấy......"
Triệu sư huynh nháy mắt hết buồn ngủ, Bạch sư huynh nghe Cố Lương nói xong, nhịn không được cảm thán: "Cha Diêu sư đệ có tiền như thế, năm xưa còn ra tay đòi Thái tử Kỳ Quốc mấy chục vạn lượng, ta tưởng nhà đệ ấy nghèo lắm, mỗi lần xuống núi ăn cơm đều chủ động trả tiền."
Triệu sư huynh nói: "Hai vị phụ vương của Diêu sư đệ mà gặp mặt không biết có ra tay đánh nhau không, ta đã gặp qua Vũ Vương mấy lần, không hiền lành gì đâu...... Trọng điểm không phải chuyện này, mà là có khi Diêu sư đệ sẽ trở thành nam Hoàng hậu của Huyên triều không chừng."
Triệu sư huynh nhớ rõ từ nhỏ Hi Trì đã mỹ mạo, làn da trắng như tuyết ngũ quan tinh xảo mặt thon cằm nhọn, thời niên thiếu còn có nét trẻ con phúng phính, tuấn tú miễn bàn, đến cả Thịnh Nguyệt ngoài mặt bắt nạt gây khó dễ Hi Trì, trong tối vẫn lén lút nhìn trộm y. Thậm chí hắn từng đi ngang qua nghe Thịnh Nguyệt lẩm bẩm "Diêu Hi càng lớn càng giống con gái".
Hắn không quen nhìn Thịnh Nguyệt chèn ép Hi Trì, nhưng cũng không dám đắc tội Thịnh gia, chỉ nói mát mấy câu: "Nếu Diêu sư đệ có là nữ tử thì cũng không phải người cóc ghẻ có thể ăn được, tuyệt sắc như vậy chắc chắn phải tiến cung làm Hoàng hậu."
Hôm nay bắt gặp ánh mắt Hoàng đế nhìn Hi Trì, Triệu sư huynh cảm thấy lời mình năm xưa đúng là lời sấm.
Bạch sư huynh có sở thích xem thoại bản phong nguyệt, mặt mày hớn hở nói: "May mà ta không đẹp như Diêu sư đệ, xinh đẹp như đệ ấy nếu để Hoàng thượng gặp chắc chắn sẽ muốn cưỡng ép bắt người vào cung hàng đêm sênh ca. Đúng rồi, mọi người đều từng gặp qua Hoàng thượng, ta thì chưa được gặp, hắn trông như thế nào?"
Triệu sư huynh rút gối đầu đánh lên đầu hắn: "Đi thổi đèn đi, ngủ."
.
Hi Trì và Chung Diệp leo lên nóc nhà hẹn hò, bởi vì trong Lưu phủ quá nhiều người, ở đâu cũng không an toàn, Hi Trì cảm thấy chỉ có trên nóc nhà mới không đụng trúng ai.
Trăng sáng sao thưa, gió thổi phơ phất, cảnh sắc yên bình không có người lạ, Hi Trì không phải kiêng dè gì, vô tư nhắm mắt lại: "Mấy ngày nay Lưu phủ quá ồn ào, đến tối mới yên tĩnh một chút, chắc các sư huynh đều đi ngủ rồi."
Chung Diệp giơ tay nắn vuốt vành tai Hi Trì: "Đệ cũng mệt à?"
"Thật ra không mệt lắm. Nghĩa huynh, vì sao huynh lại rời kinh?"
Ngón tay thon dài của Chung Diệp rà xuống, lòng bàn tay cảm giác được mạch máu ấm áp của Hi Trì, hắn khẽ mỉm cười nắm lấy cần cổ trắng như tuyết: "Vi huynh nhớ đệ, một ngày không gặp như cách ba thu, ta muốn chúng ta ngày ngày phải gặp mặt."
Hi Trì được hắn hôn lên giữa mày rồi đến khóe mắt, cánh môi bị nghiền cắn, toàn thân bị Chung Diệp ôm vào lòng. Hì Trì cũng không rõ vì sao vị trí của bọn họ lại biến đổi nhanh như vậy, chớp mắt y đã ngồi trong lòng Chung Diệp rồi.
Chung Diệp thở dài: "Trẫm thương tâm quá."
Tròng mắt Hi Trì nâng lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng thuần khiết mang theo ánh nước: "Hả?"
Chung Diệp hơi cong môi: "Thôi, đệ không hiểu được đâu. Chuyện lần trước dạy đệ đã học được chưa?"
Hi Trì học theo động tác của Chung Diệp, hôn sau vành tai của đối phương, sau đó lưu luyến xuống cổ.
Chung Diệp cảm thấy Hi Trì quá ngoan ngoãn, thời điểm bọn họ thân mật hắn luôn cảm thấy Hi Trì thật lòng yêu thích mình.
Nhưng dù sao y cũng là người, cũng có một đôi chân, muốn đi nơi nào thì tự do đi nơi đó. Ngày sau có khi sẽ không nói một tiếng, cứ thế biến mất giữa biển người mênh mông giống như lần này.
Nếu có thể lấy dây xích trói đối phương lên người mình thì tốt quá.
Hi Trì xoa khóe môi ướt át: "Được rồi, nghĩa huynh, không còn sớm nữa, ta nên trở về phòng thôi, nếu không mấy sư huynh ta sẽ nghi ngờ."
Chung Diệp vuốt ve khuôn mặt Hi Trì: "Vi huynh không đứng dậy được."
Hi Trì cảm giác được một thứ cực nóng đang dán vào người mình, y biết rõ đó là thứ gì. Lúc trước đã từng xảy ra tình huống giống thế này, nhưng Hi Trì không ngồi trong lòng Chung Diệp nên mới xem nhẹ.
Y do dự một chút mới mở miệng hỏi: "Phòng của huynh ở đâu?"
Chung Diệp nhẹ nhàng ôm Hi Trì lên: "Để trẫm mang đệ đi."
Hi Trì híp mắt, ngón tay chọc chọc lên ngực hắn: "Không phải vừa nói không đứng dậy được sao?"
"Nãy khác giờ khác." Sức lực của Chung Diệp rất lớn, Hi Trì hoàn toàn không thoát được, "Bây giờ có thể rồi."