Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao? (Bệ Hạ, Hôm Nay Lại Ăn Giấm Rồi Sao?)

Chương 16: "Đệ chính là đệ đệ ruột của ta"




Quạt của Hi Trì tiếp tục phe phẩy: "Biết không thể nhưng vẫn làm là phong cách nhất quán của ta, huống chi, ngươi tin rằng phía sau ngươi là quyền lực thật sự sao? Chỗ sư huynh đệ đồng môn ta thật lòng khuyên một câu, toàn bộ trên dưới Huyên triều, Lại Bộ cũng được Hộ Bộ cũng thế, cho dù là Duệ Vương hay Sâm Vương ai cũng không phải là đối tượng đáng giá để trung thành."

Trong mắt Ô Nhân lộ ra một tia khinh thường, không có chỗ dựa trong triều thì làm quan kiểu gì? Thời điểm ăn hối lộ lấy ai che chở? Chỉ có bao che giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống sót ở chốn quan trường.

Hi Trì nghiêm túc nói: "Người duy nhất ngươi nên trung thành là đương kim Thánh thượng, hắn là minh chủ, làm việc cho hắn mới có thể lâu dài."

Hi Trì là bình dân tôm tép, Ô Nhân là cá lớn, Duệ Vương và Sâm Vương có thể xem là cá voi, mà Hoàng đế lại là cự long nằm dưới thủy vực, trước mặt hắn Duệ Vương hay Sâm Vương cũng đều phải khom lưng uốn gối.

Đương kim thánh thượng đang làm gì? Từ ngày hắn lên cầm quyền đã làm suy yếu dần đám quan viên không làm chính sự chỉ biết ngày ngày bóc lột dân chúng. Nếu Ô Nhân không cảnh giác, không phát hiện được ám chỉ trong lời y nói thì sớm muộn cũng bị thanh trừng.

Rất có thể chính gã mới là kẻ chết không chỗ chôn.

Duệ Vương là hoàng thúc của Hoàng Thượng, ông ta có thể bảo toàn tính mạng không có nghĩa là sẽ bảo vệ được cho đám quan viên dưới quyền, quan lại từ bậc tứ phẩm trở xuống cùng ông ta thông đồng làm bậy nhiều vô số, Ô Nhân không phải là người duy nhất.

Hi Trì biết gã sẽ không nghe lọt lời mình, nhưng quan hệ đồng môn còn đó, Hi Trì cũng xem như tận tình tận nghĩa.

Ô Nhân hừ lạnh một tiếng: "Thôi được rồi, Thanh huyện này nơi nào cũng toàn điêu dân nghèo khổ, có thể thấy Cố Lương chưa làm tròn chức trách của tri huyện. Bản quan không thể ở đây thêm một khắc nào nữa, bây giờ lập tức về phủ Thuần An, các ngươi chờ đấy cho ta."

Quan viên Huyên triều hàng năm đều phải khảo sát, Cố Lương đắc tội Ô Nhân, dù hắn có làm tốt đến đâu vẫn có nguy cơ bị quan trên cách chức.

Trước mắt Cố Lương đã báo cáo toàn bộ tình hình cho Hoàng đế, cho nên không còn quá sợ Ô Nhân nữa. Tương lai hắn sống hay chết, rơi vào kết cục thế nào, có bị người của Duệ Vương trả thù hay không, phải xem tính toán của Hoàng thượng.

Lúc đi lướt qua, Ô Nhân cay độc liếc nhìn Hi Trì một cái.

Ảnh hưởng của Hi Trì quá lớn, đương nhiên gã không muốn sự việc phát sinh trong tỉnh Vệ Lê bị lan truyền cho cả thiên hạ biết, sau khi trở về gã nhất định phải bắt y lại dâng cho cấp trên.

Giải tán hết người xong, Cố Lương mới nói: "Tên tiểu nhân Ô Nhân chắc chắn ghi hận trong lòng, không biết sắp tới hắn định làm gì đây."

Hắn cùng muốn biết sắp tới Hoàng thượng dự tính làm gì.

Đến chạng vạng Cố Lương cùng Hi Trì cưỡi ngựa trở về, gần đến nhà thì trông thấy một thân ảnh cao gầy đi trên đường nhỏ, hai người nhanh chóng ghìm ngựa leo xuống.

Hi Trì hô to: "Nghĩa huynh."

Chung Diệp lạnh lùng xoay người, ngước mắt liếc nhìn Cố Lương, sau đó mới nhìn Hi Trì: "Sao hai người lại đi cùng nhau?"

Hi Trì trả lời: "Hôm nay ở trong núi nhàm chán, ta theo sư huynh đi nha môn kiếm chút việc để làm."

Cố Lương cảm giác ánh mắt của Hoàng thượng mang theo bất mãn mơ hồ, trước nay hắn luôn sợ Hoàng thượng nên rất thành thật dắt ngựa đứng một bên, không dám hó hé một lời.

Chung Diệp gật đầu: "Cố đại nhân, ngài cưỡi ngựa về trước đi, ta có chuyện muốn nói với hiền đệ."

Cố Lương nhanh nhẹn đáp ứng cưỡi ngựa về nhà.

Đi được nửa đường hắn mới cảm thấy không thích hợp, rõ ràng mình là thủ hạ của Hoàng thượng, làm việc cho Người, tại sao mỗi ngày có chuyện gì Hoàng thượng cũng nói với Hi Trì? Có phải tình nhân yêu đương đâu mà lắm chuyện để nói thế?

Hi Trì vừa dắt ngựa vừa sóng vai đi cùng Chung Diệp, hắn rất tự nhiên lấy dây cương ngựa từ trên tay y: "Hôm nay có gặp chuyện gì mới lạ không?"

Hi Trì nhớ tới Ô Nhân liền cảm thấy đau đầu: "Gặp một cố nhân, nói với nhau mấy câu."

Chung Diệp nói: "Ta mang thuốc đến cho đệ."

Hi Trì nghĩ một lúc mới nhớ ra hắn đang nhắc đến thuốc trị sẹo: "Làm khó nghĩa huynh đi một chuyến xa như vậy, đáng lẽ ta nên đích thân đi lấy mới phải."

Chung Diệp khẽ mỉm cười: "Không sao."

Một tay hắn dắt ngựa, tay kia cầm tay Hi Trì.

Hi Trì sửng sốt, hai nam nhân nắm tay nhau đi trên đường rất kỳ quái, trước kia đi học ở Thư Viện y chưa từng thấy ai làm như thế, khó trách Cố Lương hiểu lầm y và Chung Diệp có gì mờ ám với nhau.

Nhưng y lại không muốn cự tuyệt Chung Diệp.

Hi Trì không rõ cảm giác cụ thể trong lòng mình là như thế nào, y chỉ nghĩ Chung Diệp là người rất tốt, giống như trưởng bối, cũng giống như huynh đệ.

Chung Diệp thấy Hi Trì không có ý chống cự, ngón tay thon dài của hắn từ từ đi xuống, đan chặt vào ngón tay của Hi Trì.

Màu da Chung Diệp khá sáng, nhưng Hi Trì thật sự quá trắng, gần tiệm cận màu băng tuyết, xương khớp cũng nhỏ hơn hắn một chút, tay ngọc thon dài đặt bên cạnh hắn cực kỳ xứng đôi.

Hai người về đến nhà thì sắc trời đã tối, Cố quản gia sai người chuẩn bị một mâm rượu thức ăn, vì đang ở trong núi nên trên bàn có thêm vài món thôn dã.

Ba người ngồi với nhau chén tạc chén thù, uống không ít rượu.

Hi Trì say rượu đôi mắt hơi phiếm hồng, Chung Diệp híp mắt chăm chú nhìn y, nhưng y vẫn chưa muốn ngủ, còn đang say sưa nói chuyện với Cố Lương, làm hắn phải vừa nghe chuyện vừa thấp thỏm chú ý ánh mắt của Thánh thượng.

Quân tâm khó dò, nhưng thời khắc này Cố Lương đã mơ hồ suy đoán ra tâm tư của Chung Diệp.

Có lẽ Hi Trì chưa phát hiện ra, bởi vì ở phương diện tình cảm y không có chút ý niệm nào, nhưng Hoàng thượng thì chắc chắn có.

Chung Diệp là người nguy hiểm, hắn muốn cái gì thì nhất định phải chiếm cho bằng được, nếu không chiếm được người sống thì phải lấy được thi thể, dù sao cuối cùng sẽ nằm trong tay hắn, không để ai khác chiếm đoạt.

Hi Trì là người an phận chịu ở trong hậu cung của nam nhân khác sao?

Nhất định là không phải.

Chén rượu trong tay Cố Lương hơi nghiêng một chút, hắn cũng rất khó xử, một bên là đạo quân thần một bên là bằng hữu, hắn không biết nên làm thế nào.

Uống rượu xong từng người lần lượt đi tắm, cuối thu thời tiết lạnh, Hi Trì ngâm nước ấm, tắm xong thì đứng bên cửa sổ hong khô tóc.

Bên ngoài đã hoàn toàn tối mịt, ánh đèn trong phòng vàng lập lòe, Kiều Kiều thấy cửa sổ bên này mở, chớp cánh bay qua cọ lên cổ tay Hi Trì.

Hi Trì dùng tay còn lại lật sách xem, một lát sau có tiếng người gõ cửa, nếu không phải Cố Lương thì hẳn là Chung Diệp, Hi Trì không đứng dậy, lười biếng dựa vào gối mềm như cũ: "Mời vào."

Chung Diệp đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một lọ dược: "Cho đệ."

Hi Trì phất cho Kiều Kiều bay đi, đóng cửa sổ lại: "Cảm ơn nghĩa huynh."

Kiều Kiều vẫn ngoan cường đâm cửa sổ, Hi Trì lo lắng nó đâm hỏng song gỗ nên lại phải mở cửa ra vươn người mắng: "Đi ngủ đi, đừng ồn ào ở đây nữa."

Kiều Kiều tủi thân kêu "quác quác" hai tiếng, dùng cái mỏ nhòn nhọn cọ lên mặt Hi Trì, y vỗ cánh nó: "Bé ngoan, tự đi chơi đi."

Y vươn nửa người ra ngoài cửa sổ, lúc quay trở vào đã thấy Chung Diệp nửa quỳ xuống cầm cẳng chân y lên.

Hi Trì nghiêng đầu: "Nghĩa huynh?"

Chung Diệp nói: "Để ta bôi thuốc cho đệ."

Hi Trì không cự tuyệt: "Phiền toái huynh rồi."

Chung Diệp đẩy quần trong của y lên, chân ngọc mang theo vết sẹo dường như phát sáng dưới ánh đèn, nhìn một tạo vật hoàn mỹ như vậy bị khiếm khuyết càng làm cho nhân tâm tê dại.

Lòng bàn tay hắn dính một chút thuốc mỡ màu son đỏ mang theo mùi hương mê hoặc, chỉ xoa nhẹ một cái nháy mắt thuốc đã như nước hòa tan vào vết sẹo. Đây là kỳ dược tiến cống còn quý giá hơn cả hoàng kim.

Hi Trì cảm thấy chỗ vết thương hơi ngứa ngáy, y không thích cảm giác này, nhưng Chung Diệp đang nghiêm túc bôi thuốc nên y đành cố gắng nhịn xuống. Một khắc sau, cả lọ thuốc được xoa hết vào vết sẹo trên chân.

Chung Diệp nói: "Chỉ thế là đủ rồi, vết sẹo sẽ từ từ biến mất hẳn, chân đệ sẽ khôi phục lại như ban đầu."

Hi Trì "Ừ" một tiếng: "Đa tạ nghĩa huynh."

Chung Diệp dùng khăn lau tay, chờ lau sạch rồi mới chạm vào mặt Hi Trì, nhưng mùi hương mê hoặc lưu trên lòng bàn tay thì vẫn chưa biến mất: "Nghĩa huynh có việc phải rời khỏi Thanh huyện mấy ngày, đệ phải tự bảo trọng thân thể."

Hi Trì đè tay Chung Diệp lại: "Huynh có chuyện gì?"

Khuôn mặt Chung Diệp trời sinh tuấn tú lãnh túc, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng vào mắt Hi Trì: "Nghĩa huynh đi gặp một vị thân thích."

Hi Trì vẫn không cảm thấy Chung Diệp lạnh lùng, chỉ thấy hắn rất tốt, tốt đến không thể nói rõ, loại cảm giác này y chưa thấy ở bất kỳ người bạn nào.

Y thở dài: "Nghĩa huynh nếu có việc thì đành đi đi thôi. Ta chỉ cảm thấy đáng tiếc, nếu nghĩa huynh và ta thật sự cùng một mẫu thân sinh ra thì tốt rồi, như vậy huynh đệ chúng ta mới có thể như hình với bóng."

Ngực Chung Diệp nóng lên lập tức ôm Hi Trì vào lòng: "Đệ chính là đệ đệ ruột của ta."

Nửa đêm Cố Lương không ngủ được muốn đi tìm Hi Trì tán gẫu, xưa nay hắn và sư đệ không có gì phải kiêng nể, cứ thế trực tiếp đẩy cửa vào phòng.

Kết quả sau khi mở cửa hắn trông thấy sư đệ của mình và Hoàng thượng đang áo quần bất chỉnh ôm nhau, nhưng bộ dáng sư đệ thì không giống như vừa bị ức hiếp.

Hai nam nhân trưởng thành có cần phải buồn nôn như vậy không? Hắn và Hi Trì quen biết nhau lâu ngày cũng không có ôm ôm dính dính đến mức đó.

Cố Lương ngây ra như phỗng.

Hi Trì buông Chung Diệp ra: "Cố sư huynh, trễ thấy này rồi huynh tới làm gì?"

Cố Lương nhanh chóng xoay người vọt ra ngoài đóng cửa: "Ta mộng du, mộng du."

Hi Trì bật cười: "Trời không còn sớm, nghĩa huynh nghỉ ngơi đi, bao giờ huynh trở về chúng ta lại cùng nhau uống rượu."

Chung Diệp đi được mấy bước, chờ đến gần cửa hắn mới xoay người nhìn Hi Trì một lần cuối cùng.