Edit: Nananiwe
Ngày hôm sau Lê Thương tỉnh lại thì phát hiện Nghiêm Qua đã dậy trước rồi, hiện đang chống đẩy trên mặt đất.
Lê Thương ngồi thẳng dậy ngáp một cái, Nghiêm Qua thấy anh dậy lập tức đứng lên: "Hôm nay lúc nào chúng ta lên đường?"
Lê Thương lười biếng nói: "Đi tìm chỗ ăn cơm trước đã.
Nghiêm Qua nhìn một nhúm tóc hơi vểnh lên của Lê Thương, trong lòng ngứa ngáy muốn vươn tay sờ thử. Mà hắn cũng làm như vậy thật. Lê Thương hơi ngước lên nhìn, trong mắt không có chút tức giận nào, cả người trông có vẻ mềm mại. Điều này không chỉ khiến Nghiêm Qua không thu tay lại mà còn càng quá trớn hơn.
Lê Thương vừa mới ngủ dậy đáng yêu quá!
Lê Thương hoàn toàn không muốn so đo với hắn, cả người trông có vẻ rất buồn ngủ.
"Ngủ thế nào?" Nghiêm Qua xoa xoa một lát mới thu tay lại, ngồi cạnh giường hỏi.
Lê Thương mệt mỏi sờ vai mình: "Đêm qua không quen giường nên ngủ không được thoải mái."
"Vai nhức lắm à? Tôi bóp vai giúp cậu nhé?" Nói rồi đặt hai tay lên vai Lê Thương thử thăm dò.
Lê Thương cũng không từ chối, một lát sau anh dứt khoát nằm úp sấp trên giường để Lê Thương xoa bóp từ va đến lưng. Mặc dù động tác hơi trúc trắc nhưng lực này lại khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.
Hai tiếng sau, hai người ăn cơm trong quán ăn xong thì chậm rãi xuất phát đi tới trạm đỗ phi thuyền vũ trụ.
Đến trạm trung chuyển tiếp theo, như thường lệ thì hai người lại nghỉ ngơi ở đây một ngày.
Lúc đang ăn Lê Thương đột nhiên hỏi Nghiêm Qua có muốn tới công viên chơi nữa không.
"Muốn!" Hai mắt Nghiêm Qua sáng lên.
Có lẽ Lê Thương thấy hôm qua hắn chơi chưa chán nên hôm nay lại dẫn hắn đi chơi tiếp.
Lần này vẫn như hôm qua, Lê Thương sẽ không chơi mấy trò mạo hiểm.
Cơ mà dù như vậy thì anh vẫn cảm thấy khá mệt, ngược lại Nghiêm Qua lại rất có tinh thần.
Hai người họ tới chỗ trò chơi cuối cùng:
Nhà ma.
"Cái này trông có vẻ thú vị, chắc cũng không phải trò mạo hiểm. Lê Thương, cậu vào chơi cùng tôi đi!" Nhìn Nghiêm Qua có vẻ rất chờ mong.
Lê Thương cũng không phản đối, hai người cùng bước vào trong.
Mới đi được hơn một trăm mét Nghiêm Qua đã hối hận.
"A!!!" Đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn bị mấy thi thể kinh dị đột nhiên hiện ra dọa sợ, kết quả là núp sau lưng Lê Thương.
Lê Thương buồn cười vỗ vai hắn: "Sợ đến vậy à? Những thứ này đều là giả hết,"
Hai tay Nghiêm Qua túm chặt lấy Lê Thương, có chút suy sụp nhìn bốn phía: "Tôi biết là giả, nhưng mà... Ơ bên kia có cái gì cử động kìa, có phải là..."
"Chẳng qua chỉ là một tảng đá thôi."
"Không thể nào, rõ ràng tôi vừa thấy nó cử động!"
Hai người đi tới nhìn thử, kết quả phát hiện là tảng đá thật.
Nghiêm Qua vốn sắp thở phào một hơi, ai ngờ phía sau tảng đá lại có một cương thi đáng sợ xông ra, thế là hắn lại gào lên một trận.
Lê Thương không hiểu lắm, rõ ràng Nghiêm Qua từ chiến trường núi thây biển máu trở về sao lại sợ những thứ đồ giả này nhỉ?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ nắm lấy tay mình cầu xin đi nhanh lên giống như chim sợ cành cong thế này, Lê Thương nhìn thoáng qua phần quảng cáo rồi nói: "Nơi này chỉ có thể vào chứ không thể ra."
"Vậy làm sao bây giờ? Còn mấy trăm mét nữa lận!" Nghiêm Qua cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì chút nữa chắc chắn mình sẽ bị dọa khóc. Bây giờ hắn không còn quan tâm gì đến hình tượng nữa rồi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ kinh khủng này thôi.
Lê Thương bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy tay của hắn: "Anh nhắm mắt lại sau đó đi cùng tôi, như vậy sẽ không nhìn thấy gì cả."
"Nhưng nếu làm vậy..." Ngay khi nhắm mắt lại, Nghiêm Qua cảm giác năm giác quan nhạy bén và trí tưởng tượng phong phú của mình khiến hắn nhìn thấy nhiều thứ kinh dị hơn.
Lê Thương ôm lấy hắn, đồng thời dùng sợi tinh thần của mình bao trùm lên người hắn, giọng điệu mang theo tinh thần lực nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn: "Đừng nghĩ gì cả, cũng đừng nghe gì cả. Tin tôi, tôi sẽ bảo vệ anh, sẽ đưa anh ra khỏi đây."
Sau đó Nghiêm Qua cảm nhận được năm giác quan của mình bị phong bế, bóng tối yên tĩnh và kinh dị như trong tưởng tượng không xuất hiện, bởi vì toàn bộ quá trình lực chú ý của hắn đều dừng ở việc... sợi tinh thần của Lê Thương nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mình.
Thoải mái quá... Khoảnh khắc ấy thậm chí hắn còn nảy sinh ý nghĩ muốn sợi tinh thần của Lê Thương mãi mãi ở lại trong thế giới tinh thần của mình.
"Được rồi, có thể mở mắt rồi." Không biết qua bao lâu, giọng của Lê Thương vang lên bên tai Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua ngạc nhiên mở to mắt, khi hắn mở mắt một lần nữa thấy bầu trời quen thuộc kia thì hắn suýt nữa đã cảm động đến rơi lệ.
Hắn thành tâm ôm lấy Lê Thương: "Cảm ơn cậu, nếu không có cậu tôi thật sự không biết phải làm sao."
Nếu lúc ấy Lê Thương không có ở đây thì có khi hắn đã trở thành một tên lính gác phá hoại của công, sau đó bị bảo vệ bắt đi rồi.
Lê Thương chỉ vỗ lưng hắn chứ không nói gì, anh thấy mọi người xung quanh đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Chắc chắn những người kia đã coi bọn họ là người yêu rồi.
Chẳng mấy chốc Nghiêm Qua đã nhận ra mình vẫn luôn ôm Lê Thương như vậy không đúng lắm, thế là buông anh ra. Thấy vẻ mặt dường như chẳng nghĩ nhiều của anh, Nghiêm Qua lại âm thầm thở dài.
Bây giờ hắn thật sự sợ bị Lê Thương phát hiện ra mình thích Lê Thương, sau đó bị Lê Thương đuổi đi không được ở bên cạnh anh nữa.
Hai người cùng đi ra ngoài, vừa đi Nghiêm Qua vừa sợ hãi nói: "Lựa chọn sai lầm nhất ngày hôm nay của tôi chính là vào nhà ma, sau này đánh chết tôi cũng sẽ không vào đó thêm một lần nào nữa!"
"Ban đầu tôi nghĩ nhà ma là trò chán nhất, cơ mà hôm nay thấy anh chơi tôi lại nhận ra nó rất thú vị." Lê Thương nói. Nhớ tới dáng vẻ bị dọa đến mức nhảy bên này tránh bên kia của Nghiêm Qua, ý cười trong mắt anh ngày càng đậm.
Nghiêm Qua cảm giác mặt mình hơi nóng lên, hắn cảm thấy hình tượng kiên cường quyết đoán của mình đã hoàn toàn sụp đổ trước mặt Lê Thương rồi.
Hai người trở về ăn cơm rồi nghỉ ngơi.
Ban đêm đi ngủ xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, đó là hệ thống sưởi của khách sạn bọn họ đang ở đã bị hỏng.
Hành tinh này chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, thế nên buổi tối cực kỳ lạnh, nhiệt độ thấp đến mức âm mấy chục độ.
Khách sạn đang sửa gấp hệ thống sưởi, nhưng mà người máy nhân tạo của khách sạn vãn cung cấp chăn cũng như các thiết bị sưởi ấm khác cho mọi người trước khi hệ thống sưởi được sửa xong.
Lê Thương là người cực kỳ sợ lạnh, mặc dù giường đã trải thêm hai lớp chăn nhưng anh vẫn lạnh đến mức bờ môi trắng bệch, răng đánh lập cập.
"Nghiêm Qua, anh không lạnh à?"
"Bình thường, tôi không thấy lạnh."
Lê Thương vẫn chịu đựng được một lát, thấy Nghiêm Qua chẳng lộ ra biểu cảm gì trong thời tiết lạnh lẽo thế này, cuối cùng anh không nhịn được ngoắc ngoắc hắn: "Sang đây ngủ chung đi."
"Thật sự lạnh đến vậy à?" Nghiêm Qua đi đến bên giường Lê Thương nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Nhưng tới khi cầm tay Lê Thương cảm thấy lạnh như băng hắn mới hiểu được Lê Thương thật sự đang rất lạnh.
"Mau vào đây." Lúc bàn tay bị nắm lấy, Lê Thương cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Nghiêm Qua, vì vậy thúc giục hắn mau lên.
Nghiêm Qua cũng lo Lê Thương bị rét đông cứng, lúc này cũng kìm xuống cảm xúc xấu hổ mà vén chăn chui vào. Không đợi hắn kịp chuẩn bị sẵn sàng, Lê Thương đã ôm chặt lấy hắn, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.
Hai người cứ mặt đối mặt dính nhau như vậy, Nghiêm Qua cảm nhận được trái tim của mình lại đập mất khống chế.
Lê Thương mặc đồ ngủ thật nhưng Nghiêm Qua lại chỉ quen mặc một cái quần đùi đi ngủ, cơ thể hai người cách một lớp vải nhưng Nghiêm Qua vẫn cảm thấy khoảng cách này quá gần.
Nghiêm Qua đột nhiên hơi hối hận, đáng ra đi ngủ mình phải mặc nhiều hơn mới phải.
Có nhiệt độ trên cơ thể Nghiêm Qua không ngừng truyền vào, cuối cùng Lê Thương cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Anh thỏa mãn hít sâu một hơi, cơ thể cũng dần ấm áp lên.
Nghiêm Qua không dám cử động dù chỉ một chút, trên thực tế Lê Thương đụng tới chỗ nào trên cơ thể hắn thì chỗ đó lại hơi run rẩy một chút.
Không đợi Lê Thương hỏi, Nghiêm Qua đã tự giải thích: "Người cậu thật sự quá lạnh, tôi cũng run theo."
Ngay từ đầu Lê Thương cũng tưởng là hắn lạnh thật, nhưng một lát sau... chẳng lẽ anh lại không nhận ra sao?
Lê Thương bỗng nhiên vươn tay đặt lên ngực Nghiêm Qua, bàn tay hơi lạnh như dòng điện truyền vào khiến Nghiêm Qua giật mình một cái.
"Nghiêm Qua, chỗ này đập nhanh quá." Lê Thương nói chuyện luôn bình tĩnh như vậy, nhưng không hiểu sao giọng điệu này luôn có sức hấp dẫn khiến Nghiêm Qua không kiềm chế được.
Thế là tim Nghiêm Qua lại đập nhanh hơn nữa.
"Tôi... chưa từng ở gần người khác như vậy... cho nên mới hồi hộp, chỉ là hơi hồi hộp thôi."
"Thật sao?"
"Thật."
Bỗng nhiên Lê Thương cảm nhận được cái gì đó, bàn tay chợt chui vào chỗ sâu trong chăn chạm đến một nơi nào đó.
Mặt Nghiêm Qua hơi đỏ lên, thậm chí còn hơi hoang mang muốn trốn tránh: "Tôi..."
Một tay Lê Thương giữ eo hắn để ngăn cản chiếc lò sưởi muốn chạy này: "Không có gì đâu, đây là phản ứng bình thường."
Nghiêm Qua cảm thấy chuyện kiểu này thật sự rất khó mở miệng, nhưng Lê Thương không cho hắn trốn hắn cũng không dám nhúc nhích.
"Tôi... Hay là tôi ngủ quay lưng lại đi, sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu đâu. Dù sao thì... cậu đừng để ý, có lẽ lâu lắm rồi tôi không làm cái kia nên mới không khống chế được." Nói rồi xoay người lại.
Lê Thương không nói gì khiến Nghiêm Qua càng căng thẳng hơn.
"Tự dưng tôi nhớ lại hồi trước, chắc anh đã quên hết rồi." Lê Thương mở miệng, sau đó yên lặng như đang nhớ lại gì đó.
"Hả... Chẳng lẽ cậu muốn nói..." Nghiêm Qua đột nhiên nhớ tới, hình như trong trí nhớ của hắn có lần Lê Thương đã từng dùng tay giúp hắn...
"Không có gì phải xấu hổ cả. Nghiêm Qua, đêm nay anh giúp tôi sưởi ấm, cho tôi giúp anh để báo đáp đi."
Nghiêm Qua không rõ tại sao một chuyện xấu hổ như vậy mà Lê Thương lại có thể nói ra một cách đương nhiên như vậy.
"Nhưng, nhưng chuyện này kỳ cục thật, chúng ta... chỉ là bạn bè."
"Bạn bè làm như vậy với nhau không phải rất bình thường ư?" Ngây thơ đến mức khiến người ta hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Lê Thương như vậy suýt nữa đã khiến Nghiêm Qua tức điên lên.
Hắn có chút khó tin, chẳng lẽ mấy tên lính gác trong hiệp hội cũng từng làm vậy với Lê Thương ư?!
Hắn không dám hỏi, sợ sẽ nghe được đáp án khiến mình nổi điên, sau đó bị Lê Thương biết được tình cảm của mình, cuối cùng bị Lê Thương ghét bỏ.
Nhưng lúc này hắn đã hạ quyết tâm là sau khi trở về nhất định phải thăm dò mấy tên lính gác kia những gì liên quan đến chuyện này, hơn nữa cũng phải nghĩ cách dạy cho Lê Thương biết thế giới quan bình thường của lính gác dẫn đường cho Lê Thương. Quan trọng nhất là sau này không thể để mấy tên lính gác kỳ quái kia đến gần Lê Thương nữa!
Chuyện này chẳng bình thường chút nào hết!Trong đầu kêu gào điên cuồng là vậy nhưng không hiểu sao hắn lại không nói ra cho Lê Thương biết.
Có lẽ trong lòng hắn cũng có chút chờ mong gì đó.
Trong đầu đang nghĩ những thứ lộn xộn linh tinh này, Nghiêm Qua không chú ý đến nơi trí mạng nhất của mình đã bị Lê Thương nắm lấy.Chờ đến khi hắn hoàn hồn thì cơ bắp toàn thân đã cứng đờ, cử động một cái cũng không dám.Trái tim bỗng chốc hoảng loạn, miệng hắn phát ra tiếng từ chối: "Không... Đừng mà... Không được... Lê Thương dừng tay..."
"Được thôi."
Thế là Lê Thương thật sự dừng tay, nhìn trông rất tôn trọng ý kiến của hắn. Bảo dừng tay là dừng tay thật, hoàn toàn không nên quá hiểu ý như vậy.
Hô hấp của Nghiêm Qua lập tức trở nên dồn dập, hắn cảm giác mình rơi vào một tình huống xấu hổ tiến thoái lưỡng nan, khó chịu muốn chết.
Gần như chỉ vài giây sau hắn đã hối hận, nhưng nếu bay giờ mở lời thì chẳng phải nghĩ một đằng nói một nẻo sao? Bị cười nhạo là chuyện nhỏ, nhưng nếu để Lê Thương cảm thấy hắn rất phiền thì chẳng tốt tẹo nào.
Nghiêm Qua càng khó nhịn hơn. Hắn muốn tự mình làm nhưng lại sợ làm xong sẽ bị cười nhạo hoặc bị chán ghét, mà không làm thì lại khó chịu muốn chết.
Huống chi người mình thích nhất đang ở trước mặt, tình huống thế này người bình thường cũng không khống chế được chứ đừng nói.
Trong đầu Nghiêm Qua suy xét một hồi, rốt cuộc là mặt mũi quan trọng hay sướng quan trọng hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hắn vẫn đầu hàng.Nghiêm Qua cẩn thận xoay người đối măt với Lê Thương, tay nhẹ nhàng kéo vạt áo anh.
"Làm sao vậy?"
Đương nhiên là Lê Thương biết hắn định làm gì, nhưng anh lại cố ý giả bộ như không biết.
"Chúng ta là bạn tốt đúng không?" Nghiêm Qua mặt dày hỏi
"Đúng, vậy thì sao?"
"Bạn tốt thì nên giúp đỡ nhau..."
"Thế nên?"
"Xin cậu đó Lê Thương."
Giọng Nghiêm Qua hơi nghẹn ngào, cả người đắm chìm trong cảm giác của mình, hoàn toàn không nhận ra sau khi mình nói như vậy hô hấp của Lê Thương thoáng cái như ngừng lại.