Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà

Chương 22




Edit: Nanaiwe

Chẳng bao lâu Lê Thương đã thấy cửa lại bị gõ.

Mở cửa ra nhìn thấy người gõ là ai, Lê Thương nhíu mày chẳng bất ngờ chút nào: "Có việc gì?"

Nghiêm Qua trợn mắt mở lời: "Tôi đã xin lỗi rồi, bây giờ tôi có thể làm khách hàng của cậu chưa?"

Trong mắt Lê Thương hiện lên ý cười nhàn nhạt, ban nãy anh cảm nhận được Nghiêm Qua mới ra ngoài, nghĩ thầm hẳn là hắn không nói dối.

"Nếu đã xin lỗi thì chứng tỏ anh không phải khách hàng bất lịch sự, mời vào." Lê Thương lùi về phía sau một bước mời Nghiêm Qua vào trong ngồi, còn tự tay rót cho hắn một ly nước.

"Tôi..." Nghiêm Qua hơi bất ngờ nhận lấy ly thủy tinh, vừa định nói về chuyện thù lao thì Lê Thương đã nhắm mắt lại dùng sợi tinh thần xâm nhập vào thế giới tinh thần của hắn.

"Gì vậy?" Trong lúc Nghiêm Qua còn chưa kịp hiểu gì cả thì Lê Thương đã bắt đầu khai thông tinh thần cho hắn rồi.

Hiển nhiên thời điểm này không thích hợp thảo luận vấn đề gì, thấy dáng vẻ chuyên tâm của Lê Thương Nghiêm Qua chỉ có thể nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm nhận Lê Thương khai thông tinh thần cho mình.

Hắn cảm giác tinh thần của mình như được ngâm trong làn nước ấm áp, tổn thương mà bão táp trong thế giới tinh thần gây ra cho hắn đang bị loại bỏ từng chút một.

Hắn cảm thấy rất dễ chịu, quả thực cảm nhận được thoải mái trước nay chưa từng có.

...

"Xong rồi." Lê Thương thu hồi sợi tinh thần của mình lại, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.

"Sao lại nhanh như vậy?" Nghiêm Qua cảm giác mình chưa kịp hưởng thụ thì lần khai thông tinh thần này đã kết thúc, trong lòng bỗng cảm thấy hơi trống trải."

"Nhanh gì chứ, tôi đã khai thông tinh thần cho anh hai tiếng rồi." Lê Thương bất đắc dĩ đáp.

Nghiêm Qua nghe xong cũng ngẩn người. Trong cảm nhận của hắn, hắn còn tưởng nhiều lắm mới khai thông được mấy phút thôi.

Lúc này Nghiêm Qua mới chú ý tới dáng vẻ tràn đầy mệt mỏi của Lê Thương.

Rõ ràng ban nãy khai thông cho lính gác kia xong Lê Thương vẫn rất có tinh thần, không thấy chút khó chịu nào cả, hiện giờ mệt mỏi như vậy sợ là tình trạng của thế giới tinh thần của hắn thật sự rất nghiêm trọng.

Nhớ tới Hùng Thạch Nghị kể mấy lần Lê Thương điều trị cho mình xong thì ngất xỉu, trong lòng bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên.

"Này, cậu có sao không? Vẫn ổn chứ?" Nghiêm Qua ngập ngừng hỏi.

Lê Thương cảm thấy hơi váng đầu. Anh không muốn nói chuyện, chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Trong lòng Nghiêm Qua thực sự cảm thấy hơi áy náy, thấy dáng vẻ mệt mỏi dùng tay xoa xoa huyệt thái dương cua Lê Thương, Nghiêm Qua do dự một giây đồng hồ sau đó đứng dậy đi tới phía sau ghế sofa chủ động đặt tay lên huyệt thái dương của Lê Thương xoa bóp cho anh.

Lê Thương cũng không từ chối, thuận thế ngửa đầu ra phía sau dựa vào ghế hưởng thụ.

Nhìn thấy dáng vẻ chấp nhận một cách tự nhiên của Lê Thương, Nghiêm Qua hơi bất mãn nhỏ giọng thầm thì: "Cậu là người đầu tiên tôi xoa bóp cho đó. Đừng có hiểu lầm, bình thường tôi không như vậy đâu, tôi chỉ cảm thấy cậu từng giúp đỡ tôi nên muốn báo đáp thôi.""Ừm."

Nghiêm Qua cảm thấy Lê Thương lại có lẹ với mình, chớp mắt nghĩ có lẽ thật sự mệt lắm rồi.

Nhớ lại chuyện lúc trước, hắn hỏi: "Sao lại không nhận tiền thù lao mà tôi chuyển cho cậu? Chẳng lẽ nhiều tiền không tốt à? Tôi nói vậy không có ý mạo phạm, chẳng qua là cảm thấy dẫn đường ngày ngày khai thông tinh thần cho lính gác hẳn là rất vất vả, có số tiền kia rrồi có lẽ cậu không cần khổ cực như vậy nữa."

Nghe Nghiêm Qua nói tới đây, Lê Thương chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn: "Mở phòng khám chỉ là sở thích chứ không phải là vì mưu sinh. Hơn nữa ngay từ đầu tôi đã nói là Hùng Thạch Nghị đã trả xong phí trị liệu cho anh rồi."

"Nhưng rõ ràng chỗ tiền đó không bằng những gì cậu bỏ ra, tôi không thể xem như không có gì được. Cậu chịu thiệt, còn tôi thì chiếm lợi của cậu, như vậy làm sao mà được chứ?" Lính gác bảo vệ và chăm sóc dẫn đường là quy định, cũng là bản năng sinh tồn của lính gác.

Lê Thương bỗng cười khẽ: "Tôi trị liệu cho lính gác chưa từng chịu thiệt, cho dù là trị liệu cho anh cũng vậy."

Hai tay đang xoa bóp thái dương cho Lê Thương bỗng ngừng lại, Lê Thương có chút rầu rĩ nói: "Hùng Thạch Nghị nói đungs, cậu đúng là một dẫn đường kỳ lạ."

Lê Thương không trả lời, chỉ vỗ vỗ vào tay Nghiêm Qua: "Cảm ơn anh, tôi đã đỡ nhiều rồi. Tôi chuẩn bị về nhà, có muốn về chung không?"

Hai mắt Nghiêm Qua sáng lên: "Có!"

Hắn muốn về cùng Nghiêm Qua, như vậy sẽ có nhiều thời gian để khuyên Lê Thương chấp nhận khoản bồi thường của mình.

Lê Thương dọn dẹp phòng khám một lát chuẩn bị tan làm, lúc ra tới cửa nhìn thấy Nghiêm Qua đi sau lưng mình, Lê Thương bỗng nhiên mở miệng: "Phí khai thông tinh thần lần này..."

Nghiêm Qua sửng sốt một lát, hắn còn tưởng Lê Thương kiên quyết không chịu nhận tiền của mình cơ, không ngờ bây giờ lại chủ động đề cập đến.

Trong lòng lập tức phấn khởi, Nghiêm Qua nhanh chóng chuyển tất cả tiền bạc và bất động sản trong tài khoản quang não của mình cho Lê Thương, nghĩ thầm lần này Lê Thương chủ động mở lời nê chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?

Chuyển xong thấy Lê Thương lộ vẻ ngạc nhiên, Nghiêm Qua đắc ý nói: "Thế nào, có hài lòng không? Những thứ này đều là tài sản quân đội phát cho tôi, nằm rải rác ở mấy hành tinh, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới đó du lịch rồi ở lại. Bây giờ tất cả đều là của cậu, tôi nghĩ tôi đã báo đáp đủ ân tình cậu đã giúp tôi rồi, cảm thấy thế nào?"

Lê Thương hơi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Qua: "Không phải những thứ này là phí khai thông tinh thần lần này sao? Có phải anh không nghe rõ lời tôi vừa nói không? Tôi đang nói đến phí khai thông tinh thần lần này."

Nghiêm Qua trợn mắt nhìn Lê Thương, trong lòng có dự cảm không tốt.

Lê Thương bày ra vẻ mặt vô tội: "Không biết anh đã nghe qua quy định chỗ tôi chưa?"

"Có... đã nghe Hùng Thạch Nghị nói rồi..." Nghiêm Qua hơi do dự đáp, không biết rốt cuộc Lê Thương có ý gì.

Lê Thương hơi tiếc nuối thở dài: "Nếu đã biết quy định chỗ tôi thì hẳn là trước lúc chuyển tiền anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Đây là phí khai thông tinh thần lần này, tôi nghĩ một lính gác ưu tú như anh hẳn là sẽ không đổi ý muốn đòi lại tiền đấy chứ?"

"Tất nhiên là không rồi, chuyển cho cậu rồi thì chính là của cậu."

Dù sao thì mục đích cuối cùng của hắn cũng đã đạt được rồi, có lẽ mấy hôm nữa sẽ rời khỏi đây.

Lê Thương khóa cửa lại, trên đường đi về cùng Nghiêm Qua bỗng nhiên hỏi hắn: "Đúng rồi, chúng ta bàn bạc một chút về thù lao trị liệu một tháng vừa rồi đi."

Lần này Nghiêm Qua trợn tròn mắt: "Gì cơ? Nhưng, nhưng tôi tưởng số tiền ban nãy đủ trả tất cả chi phí điều trị rồi chứ?"

Lê Thương cũng lộ vẻ ngạc nhiên: "Ban nãy tôi chỉ đều cập đến phí khai thông tinh thần lần này, chính anh cũng xác nhận rồi, tôi không lừa anh mà đúng không?"

"Nhưng... nhưng ban đầu tôi chuyển tiền trị liệu một tháng trước cho cậu thì cậu không nhận còn gì."

Lê Thương nhìn hắn bằng vẻ mặt vô tội: "Đúng vậy, đúng là lúc ấy tôi không nhận bởi vì tôi còn đang giận anh. Một tháng qua rõ ràng chúng ta ở chung rất vui vẻ, thế mà anh lại đột nhiên làm tôi bị thương, thế nên tôi mới giận anh. Hôm nay anh chủ động đi xin lỗi nhóc kia, cũng xin lỗi tôi rồi, thế nên tôi mới không giận nữa. Bây giờ tôi đề cập đến phí điều trị một tháng qua thì làm sao, chẳng lẽ anh định cứ cho qua vậy ư?"

Lê Thương thấy Nghiêm Qua trợn mắt không nói được thành lời, trên mặt anh không lộ ra chút biểu cảm nào.

"Cậu... cậu thật sự..."

Lê Thương bỗng nhiên tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên nói: "Không phải chứ, chẳng lẽ số tiền anh mới chuyển cho tôi chính là toàn bộ gia sản của anh sao?"

Giọng nói lơ đãng lộ ra chút kỳ lạ vì hắn nghèo như vậy khiến Nghiêm Qua lập tức đỏ mặt. Hắn sốt ruột mở miệng phủ nhận: "Tất nhiên là không rồi!"

Lê Thương gật đầu: "Nếu thật sự không có tiền thì anh cũng không cần miễn cưỡng, dù sao thì Hùng Thạch Nghị cũng đã trả tiền chữa bệnh cho anh rồi, anh cũng biết trước nay tôi không làm khó kẻ yếu. Nhưng nói gì thì nói anh vẫn nên trả chi phí ăn ở đi lại một tháng qua cho tôi. À đúng rồi, anh gặm hỏng một cái gối đầu của tôi, làm hỏng robot giúp việc nhà tôi, còn làm đồ dùng nhà tôi... Hóa đơn tôi sẽ gửi cho anh, tôi nghĩ anh không trả nổi phí chữa bệnh thì ít nhất cũng nên đền bù những tổn thất này cho tôi."

Không có lính gác nào có thể thừa nhận bản thân yếu thế hơn trước mặt dẫn đường, Nghiêm Qua cũng vậy. Hắn tức giận nhìn vào mắt Lê Thương, kích động nói: "Tiền chữa bệnh và tất cả chi phí tổn thất tôi đều sẽ trả cậu, tôi không phải kẻ yếu cần cậu thương hại!"

Lê Thương nhìn hắn bằng vẻ mặt tán thưởng: "Không hổ là lính gác trong truyền thuyết. Chúng ta bàn bạc chút đi. Lấy số tiền hôm nay anh chuyển cho tôi làm chuẩn đi, vậy thì nỗ lực và tâm huyết chăm sóc anh một tháng qua nhiều hơn hôm nay rất nhiều, chi phí của ba mươi ngày ấy... không thể thấp hơn chi phí chữa trị hai tiếng đồng hồ ngày hôm nay đâu nhỉ..."

Khoảnh khắc nghe xong lời Lê Thương nói, trong lòn Nghiêm Qua đã nghĩ: Chẳng lẽ trong hai năm mình mất đi ý thức giá trị của tiền bạc đã giảm đến độ chỗ tiền mà hắn tích góp bao nhiêu năm nay cũng không đủ chữa bệnh ư?

Nghe xong Nghiêm Qua còn nhìn biểu cảm trên mặt Lê Thương, giây phút ấy chẳng biết do mặt mũi hay do đầu óc có vấn đề mà đến lúc tỉnh táo lại thì hắn đã nói câu này ra khỏi miệng:

"Tính theo giá hôm nay, tôi sẽ trả phí điều trị cho cậu gấp 30 lần."

Lê Thương vỗ vai hắn: "Vậy thì tôi chờ tiền thù lao của anh. Nhưng mà làm chủ nợ thì dù sao cũng sẽ lo lắng con nợ thiếu tiền sẽ bỏ trốn chứ nhỉ? Hầy dù sao cũng nhiều tiền như vậy, nếu anh bỏ trốn thật thì tôi cũng sẽ không trách anh đâu."

Bị nghi ngờ về nhân phẩm như vậy làm sao chịu cho được?

Nghiêm Qua lập tức dùng quang não viết ra một tờ giấy nợ có hiệu quả về mặt pháp luật: "Nếu tôi nuốt lời thì cậu có thể cầm giấy nợ này đi tố cáo tôi."

"Vậy thì tôi không cần phải lo lắng gì nữa rồi." Lê Thương cười híp mắt nhận lấy giấy nợ, vui vẻ mang theo Nghiêm Qua về nhà.

Nhìn thấy đáy mắt Lê Thương tràn đầy ý cười, Nghiêm Qua hơi hoảng hốt. Hắn bỗng nhận ra, chuyến này mình tới đây không chỉ táng gia bại sản mà còn có thêm một khoản nợ khổng lồ.

Có phải... mình bị gài bẫy rồi không?