Hôm Nào Sư Tôn Cũng Mất Trí Nhớ

Chương 5: (Hoàn)




Edit: Huyên

Beta: Hướng Vô Định

Thẩm Ly Thần Quân cây già nở hoa, đối tượng còn là đồ đệ nhỏ của y.

Chẳng biết tin tức này truyền đến tai đám Tiên quân kiểu gì. Đám Tiên quân nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đồ đệ này của Thần Quân sẽ không nhập ma đâu.

Sau đó chờ bọn họ lấy lại tinh thần cả đám trợn tròn mắt.

Cái, cái gì?

Thần Quân và đồ đệ của y???

Là tai bọn họ có vấn đề hay sao mà lại nghe được cái tin tức kỳ diệu thế này!!

***

Thần Quân và đồ đệ của y được mọi người quan tâm suy đoán đủ kiểu hiện đang ngủ rất ngon.

Mặc dù chỉ có Thần Quân ngủ thôi, mà đồ đệ của y chịu đủ mệt nhọc, đang dịu dàng ôm y, tỉ mỉ chải vuốt từng sợi gân mạch cho y.

Từ ngày Thẩm Ly bị thương nặng, tinh thần bắt đầu không tốt, người cũng càng ngày càng lười, mặc dù cái cơ thể này trông đầy sức sống, nhưng…

Có lẽ là sự mệt mỏi từ đáy lòng và di chứng khi đổi cơ thể mới.

Một con chim béo phạch phạch bay đến bệ cửa sổ, chíp chíp chíp vài tiếng.

Tiếng hót thanh thúy, Thẩm Ly bị kinh động, mơ màng nhúc nhích, dường như sắp tỉnh dậy.

Minh Giác liếc nhìn con chim béo kia một cái, dọa cho nó phạch phạch vỗ cánh bay mất. Hắn dịu dàng vỗ lưng Thẩm Ly muốn dỗ y ngủ tiếp, nhưng Thẩm Ly lại mở mắt.

“Ôm ta ra ngoài.” Ánh nắng bên ngoài rất dịu, Thẩm Ly nhìn qua cửa sổ, mệt mỏi ngáp một cái.

Minh Giác nghe theo y.

Đặt Thẩm Ly xuống nhuyễn tháp được sắp xếp cẩn thận dưới dàn dây leo, Thẩm Ly lại có yêu cầu mới: “Muốn ăn bánh ngọt hoa lê.”

Đây là sở thích gần đây của y, ngày nào cũng muốn ăn, ăn đến cả người toàn mùi thơm ngát của hoa lê.

Nghe Minh Giác nói “vâng”, Thẩm L thỏa mãn “ừm” một tiếng, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Minh Giác chờ y nhắm mắt mới dịu dàng giúp y gạt tóc mái bên má ra, quay người đi vào phòng bếp nhỏ.

***

Thẩm Ly mê man, tựa như mơ thấy giấc mộng huyết sắc đầy trời.

Lúc đau đớn kịch liệt nhất, chỉ còn lại chết lặng. Thẩm Ly cảm thấy hồn phách bị chia thành hai nửa, một nửa bị giam cầm bên trong cơ thể tàn phế không thoát ra được, một nửa bay bồng bềnh giữa không trung, mờ mịt nhìn thiếu niên vẻ mặt chấn kinh đang cố chạy nhanh đến.

Tiếng gọi sư tôn đến khàn cả giọng, tuyệt vọng cực kỳ bi ai.

Thẩm Ly trì độn nghĩ, người nọ là ai, sư tôn là gì, vì sao hắn lại đau khổ đến vậy?

Thanh niên run rẩy đưa tay, cẩn thận từng li từng tí ôm người toàn thân máu me lên, cố nén nước mắt, gân xanh trên cánh tay hiện lên hết.

“A Giác…”

Giọng nói yếu ớt đến gần như không nghe được cất lên, thiếu niên bỗng nhiên im lặng, linh khí được rót hết vào cơ thể mỏng manh này như không cần nữa, nhưng không thể giúp được gì.

Hắn run rẩy môi, đáp lại một tiếng, “Sư tôn… Người nhìn con…”

Theo tiếng gọi này, ý thức hỗn loạn của Thẩm Ly cuối cùng cũng khôi phục chút thanh tỉnh.

À…

Là đồ đệ nhỏ của y…

Môi y giật giật, muốn bảo Minh Giác rời đi, nhưng vừa há miệng là lại phun máu. Thẩm Ly mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ y chật vật thế này đúng là vạn năm khó gặp, lại để đồ đệ nhỏ nhìn thấy.

Nhưng mà cũng được đi, nói không chừng đồ đệ nhỏ nhìn thấy sẽ không động tâm nữa, nói gì mà thương với không thương.

Ý thức của y khi thì thanh tỉnh khi thì tan rã, đang chờ tiêu tán, lại cảm giác mình chưa bị buông ra.

Thẩm Ly hé mắt, trước mắt là một mà đỏ như máu, chỉ có một chút mơ hồ. Bên tai cứ ù ù, Minh Giác nói gì cũng chẳng nghe rõ.

Y cố gắng phân tích Minh Giác đang nói cái gì.

“Sư tôn, người từng nói nhóm Thần Quân ngã xuống là vì cơ thể không thể nhận nổi hồn phách mạnh mẽ rách nát nữa.” Minh Giác nén nước mắt, nói từng chữ từng câu, vẻ mặt kiên định quyết tuyệt, “Đệ tử nguyện tái tạo cơ thể vì người, xin người phải sống sót, được không?”

Hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên đưa tay, cầm lưỡi dao cắm mạnh vào trong sườn ngực của mình!

Vẻ mặt hắn cực kỳ thống khổ, lại cắn chặt hàm răng không nói một lời, mồ hôi lạnh lập tứv tuôn ra, nhưng hắn không muốn lau đi chút nào.

Minh Giác rút một cây xương của mình ra.

Cây xương này từng được Thẩm Ly tán thưởng là thích hợp để tu luyện.

Máu tươi trào ra hòa vào máu của Thẩm Ly, nóng hổi cùng lạnh buốt.

Minh Giác không kịp thở lấy một hơi, mười ngón tay tung bay, lấy cây xương này làm nền, dùng hết linh lực tạo ra cơ thể mới cho Thẩm Ly.

Hóa ta cơ thể Thẩm Ly đã nát thành mảnh nhỏ, lại không có nhục thể giam cầm, hồn phách lơ lửng giữa không trung sắp tiêu tán.

Trong một khắc cuối cùng Minh Giác rốt cuộc tạo xong cơ thể mới, một tay hắn ôm cốt thân, một tay quật cường chờ mong vươn lên với hồn phách giữa không trung

“Sư tôn, đến đây, con dẫn người về nhà.”

***

Thẩm Ly bị mùi hương thanh đạm của hoa lê đánh thức.

Lúc mở mắt vẫn còn hoảng hốt, mãi đến khi thiếu niên mỉm cười ôm y vào lòng, cầm một khối bánh ngọt hoa lê lên đưa đến bên miệng y.

“Sư tôn, bánh ngọt hoa lê đây.”

Thẩm Ly nằm ở trong ngực hắn, ngửa đầu nhẹ nhàng cắn một cái, nhai kỹ rồi chậm rãi nuốt vào, sau đó yên lặng nhìn thiếu niên hồi lâu, rốt cục khuôn mặt nhu hòa lộ ra nụ cười ấm áp.

Y nhẹ nhàng nói: “Ngọc bội quả nho hỏng rồi, A Giác khắc một cái mới cho ta đi.”

Bàn tay trắng nõn như ngọc vươn ra, trong lòng bàn tay rỗng tuếch, nhưng trong lời nói của Thẩm Ly lại chứa ý cười, còn có mùi hoa lê nhàn nhạt: “Ta dùng hoa lê đổi với con.”

– Toàn văn hoàn –

(25/02/2020)

Tác giả có lời muốn nói:

Gần đây sư tôn ăn nhiều bánh hoa lê quá, sắp biến mình ăn thành một đóa hoa lê luôn rồi.

Cho nên…

Luyện viết văn ngắn làm người nghiện, muốn chuẩn bị viết một bộ dài.

Tác phẩm “Đồ đệ hắn muốn giết ta”, tiên hiệp sư đồ niên hạ như cũ.

Có khả ái nào muốn đọc không!