Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 51




Người ở vị trí cao thường bị nhiều cám dỗ vậy xung quanh. Để tránh bị những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng, Lâm Tri Dịch bắt đầu giảm bớt những cuộc gặp gỡ không cần thiết, các hoạt động bình thường anh đều để phó chủ tịch tham dự.

Sau khi ngành y tế thuộc tập đoàn Đỉnh Thắng đi vào quỹ đạo, ban quản lý cũng trải qua một cuộc điều chỉnh lớn, kéo theo sự xáo trộn ngắn hạn. Có những người bất mãn muốn trả thù, không tìm được sơ hở từ Lâm Tri Dịch, nên bắt đầu nhắm vào Chu Hoài Sinh.

Vì mối quan hệ với Lâm Tri Dịch, vị trí của Chu Hoài Sinh tại Đỉnh Thắng luôn khá nhạy cảm, dù có được thăng chức hay không cũng đều bị người ta bàn tán. Nhưng may mắn là Chu Hoài Sinh không có ý định thăng tiến, luôn lặng lẽ chăm chỉ làm việc, không phô trương, hòa đồng với đồng nghiệp xung quanh.

Nhưng khi ra khỏi phòng kỹ thuật ở tầng bốn, những lời bàn tán của nhân viên Đỉnh Thắng về anh lại bắt đầu đa dạng. Những người không biết sự thật cứ liên tục truyền miệng, có người nói anh và Lâm Tri Dịch rất yêu nhau, cũng có người bịa rằng anh là người có dã tâm, làm Lâm Tri Dịch sưng bụng rồi kết hôn với cậu, lừa cậu xoay vòng vòng. Thêm vào đó, Lâm Tri Dịch luôn xuất hiện một mình tại các sự kiện, Chu Hoài Sinh ít khi đi cùng, nên hôn nhân của họ bị đồn đoán rất nhiều.

Nhân cơ hội lần điều chỉnh ban quản lý này, có người bắt đầu liên tục tiếp cận Chu Hoài Sinh, muốn lợi dụng anh để hạ bệ Lâm Tri Dịch, từ việc tặng tiền, xe đến nhà cửa, Chu Hoài Sinh đều từ chối. Thấy con đường dụ dỗ bằng tiền không hiệu quả, trong một buổi tiệc nhân viên, có người lén bỏ thuốc vào rượu của Chu Hoài Sinh, muốn giăng bẫy để có bằng chứng uy hiếp anh.

Rượu vừa vào, Chu Hoài Sinh lập tức cảm thấy không ổn, anh quan sát biểu cảm của mọi người xung quanh, dường như có ánh nhìn thường xuyên lia đến. Chu Hoài Sinh cảnh giác cao độ, giả vờ bình tĩnh rời khỏi nhà hàng, vừa vào phòng vệ sinh, đã có một omega tiến đến, kéo anh lên phòng trên lầu. Chu Hoài Sinh tức giận đẩy người đó ra, omega va vào bồn rửa, đau đớn xoa eo, Chu Hoài Sinh thấy vậy liền nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Từ khách sạn về nhà, đi taxi mất mười lăm phút. Chu Hoài Sinh vốn có khả năng tự kiềm chế cao, anh cố gắng chịu đựng sự nóng bức trong cơ thể, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, siết chặt đến mức khi xuống xe gần như mất hết cảm giác. Anh nghĩ về Lâm Tri Dịch, nghĩ về gương mặt và giọng nói của cậu. Khi về đến nhà, Lâm Tri Dịch vừa dỗ Quyển Quyển ngủ xong, bước ra từ phòng trẻ con, Chu Hoài Sinh không nói lời nào, liền ôm cậu vào phòng ngủ chính.

Bộ đồ ngủ của Lâm Tri Dịch bị xé toạc, cậu ngạc nhiên nhìn Chu Hoài Sinh nhưng không phản kháng, nằm im trên giường mặc anh muốn làm gì thì làm. Khi Chu Hoài Sinh đè lên, cậu còn chạm vào mặt anh, hỏi: “Sao vậy?”

“Có người bỏ thuốc vào rượu của anh.”

Lâm Tri Dịch nhíu mày: “Ai?”

“Có vài người có khả năng, mai anh sẽ điều tra.” Anh hôn lên môi Lâm Tri Dịch, áy náy nói: “Tình yêu chịu khó một chút nhé.”

Lâm Tri Dịch đưa tay ôm lấy anh, thì thầm bên tai: “Không sao đâu, anh muốn thế nào cũng được.”

Lần đầu tiên cũng là cảnh tượng này, khi đó trong lòng Lâm Tri Dịch vừa mong đợi vừa lo lắng, Chu Hoài Sinh cũng rất vụng về. Hai người mồ hôi đầm đìa trong căn nhà trọ chật hẹp, Lâm Tri Dịch đột nhiên nhớ lại cảnh đó, cười khẽ. Chu Hoài Sinh hôn lên vai cậu từ phía sau, “Cười gì thế?”

“A Hoài giỏi quá, giỏi hơn trước nhiều.” Lâm Tri Dịch cố ý trêu chọc anh.

Chu Hoài Sinh cũng nhớ đến cùng một chuyện, anh vốn không có cách nào chống lại Lâm Tri Dịch, cúi xuống cắn vào cổ trắng nõn của Lâm Tri Dịch, để lại dấu răng: “Đồ nghịch ngợm.”

Hai người quấn quýt đến tận rạng sáng, Lâm Tri Dịch mồ hôi đầm đìa, co rúc trong vòng tay Chu Hoài Sinh, vừa nhắm mắt lại đột nhiên nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng.

“A Hoài, A Hoài.”

Chu Hoài Sinh ôm cậu qua lớp chăn, “Ừm?”

Lâm Tri Dịch vùi mặt vào cổ Chu Hoài Sinh, cười trộm nói: “A Hoài, anh mắc lỗi rồi.”

Chu Hoài Sinh thắc mắc bật đèn ngủ lên, “Lỗi gì?”

“Anh nghĩ kỹ lại xem?” Lâm Tri Dịch nắm tay Chu Hoài Sinh, đặt lên bụng mình, thấy anh vẫn không phản ứng, cậu hỏi tiếp: “Vừa rồi anh có phải quên không mang gì rồi không?”

Chu Hoài Sinh ngơ ngác mất nửa phút, mới chợt hiểu ra, hối hận gõ đầu mình, “Thật sự quên mất.”

Lâm Tri Dịch cười khúc khích, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Chu Hoài Sinh, “Làm sao bây giờ? Lần này không phải em quyến rũ anh đâu nha, là anh không kiềm chế được, quấy rối em cả đêm, lần này nếu có em bé thì làm sao đây?”

Dù có hối hận cũng không còn tác dụng, Chu Hoài Sinh nghiêm túc nói: “Là lỗi của anh, nhưng nếu thật sự có em bé, chúng ta sẽ giữ lại. Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em phải chịu khổ như lúc mang thai Quyển Quyển nữa.”

Anh ôm Lâm Tri Dịch vào lòng, hôn nhẹ, xót xa nói: “Chỉ là sẽ vất vả cho cục cưng của anh thôi.”

Lâm Tri Dịch cười tươi nhìn Chu Hoài Sinh, rồi mãn nguyện ôm chặt lấy anh.

Hôm sau Chu Hoài Sinh liền đi điều tra người đã bỏ thuốc vào rượu của mình, sau khi tìm ra được kẻ đó, anh lần theo manh mối, còn phát hiện ra người đứng sau chính là một thành viên trong hội đồng quản trị. Khi Lâm Tri Dịch biết chuyện, cậu quyết đoán xử lý, tạo ra một hiệu ứng răn đe mạnh mẽ.

Giống như giọt nước rơi vào mặt hồ, gợn lên những vòng sóng nhỏ, cuối cùng cũng trở lại bình yên.

Sau khi mọi chuyện ở công ty ổn thỏa, Lâm Tri Dịch kéo Quyển Quyển lại gần, nghiêm túc hỏi ý kiến của con, “Quyển Quyển, con có muốn có em trai hoặc em gái không?”

Nghe đến em trai, Quyển Quyển liền nghĩ ngay đến Tiểu Khởi, bé lập tức lắc đầu, “Hông muốn em trai.”

“Vậy em gái thì sao?”

Quyển Quyển suy nghĩ một lúc, “Em gái thì được ạ.”

“Nhưng ba nhỏ không thể đảm bảo là em trai hay em gái. Nếu lỡ có em trai, Quyển Quyển có chịu không?”

Quyển Quyển sờ sờ bụng Lâm Tri Dịch, sau đó áp mặt vào đó, yên lặng một lúc rồi nói: “Dạ, con mong là em gái, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái. Nhưng nếu là em trai thì... cũng được ạ.”

Lâm Tri Dịch cười ôm lấy bé, “Không thích em trai đến thế sao?”

Quyển Quyển không nói gì, lăn lộn trong lòng Lâm Tri Dịch hai vòng, đột nhiên ôm cổ cậu, mím môi, lấy hết can đảm hỏi: “Ba nhỏ, nếu có em, ba có còn yêu con như trước hông?”

Lâm Tri Dịch sững người, “Tất nhiên rồi, tình yêu của ba dành cho con sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Dạ.” Quyển Quyển ngả vào lòng Lâm Tri Dịch, những lọn tóc nhỏ cọ vào cổ cậu. Bé ôm chặt Lâm Tri Dịch, ngồi yên lặng.

Lâm Tri Dịch hôn cậu, “Ba nhỏ luôni yêu con.”

“Con cũng yêu ba.” Quyển Quyển ngẩng đầu lên nói.

______

Nhưng ba tuần sau, Lâm Tri Dịch không có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào, không buồn nôn, không chán ăn, que thử thai cũng không hiện hai vạch. Cậu vẫn không từ bỏ, đến bệnh viện kiểm tra, kết quả vẫn là không có thai.

Lâm Tri Dịch thất vọng, ném tờ phiếu xét nghiệm vào tay Chu Hoài Sinh, tức giận nói: “Rồi đó! Anh vui chưa!”

Chu Hoài Sinh bề ngoài dĩ nhiên không thể hiện niềm vui, làm ra vẻ tiếc nuối nắm lấy tay Lâm Tri Dịch, thở dài.

Lâm Tri Dịch bực bội đấm anh một cái.

Chu Hoài Sinh không hề tức giận.

“Đắc ý cái gì? Chứng minh là anh không còn lợi hại như năm năm trước nữa. Trước đây, anh chỉ cần một lần là trúng ngay...”

Động tác cài dây an toàn của Chu Hoài Sinh dừng lại, anh chăm chú nhìn Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch kịp dừng lại, vừa nín cười vừa né sang một bên. Chu Hoài Sinh tháo dây an toàn, nghiêng người tới gần, mũi kề mũi với Lâm Tri Dịch, “Xem ra vợ rất không hài lòng với anh.”

Lâm Tri Dịch bật cười, “Không có.”

“Vậy ý vừa rồi là gì?”

“Nói anh lợi hại đó.”

“Thật không?”

Lâm Tri Dịch chắc chắn nói, “Thật mà.”

Chu Hoài Sinh phạt bằng cách cắn nhẹ môi Lâm Tri Dịch, cậu vừa đẩy anh ra vừa cười.

Hai người đón Quyển Quyển từ trường mẫu giáo, báo tin này cho bé. Quyển Quyển có chút tiếc nuối vì không có em gái, nhưng lại mừng vì không phải đối phó với em trai. Sau một lúc lâu, Quyển Quyển bất ngờ ôm lấy Lâm Tri Dịch, nói: “Ba nhỏ, ba đừng buồn.”

Bé còn biết an ủi Lâm Tri Dịch vào lúc này.

Lâm Tri Dịch cảm động vô cùng, bế Quyển Quyển vào lòng, “Ba nhỏ không buồn đâu, cũng không nhất thiết phải có em trai hay em gái, dù sao ba nhỏ đã có Quyển Quyển rồi, thế là hạnh phúc lắm rồi.”

Quyển Quyển ngoan ngoãn tựa đầu lên vai Lâm Tri Dịch.

Cả gia đình ba người đi siêu thị mua rau và thịt, Chu Hoài Sinh đặc biệt nấu một bữa tối thịnh soạn để an ủi tâm hồn tổn thương của Lâm Tri Dịch.

Một thời gian sau, Lâm Tri Dịch đi công tác nửa tháng ở thủ đô, Chu Hoài Sinh và Quyển Quyển đưa cậu ra sân bay. Nước mắt của Quyển Quyển như những hạt ngọc bị đứt dây, rơi lã chã. Lâm Tri Dịch vội vàng dỗ dành, “Ba nhỏ sẽ sớm về thôi, nếu Quyển Quyển nhớ ba, thì ba với con gọi video call nha?”

Quyển Quyển vừa khóc vừa gật đầu.

Chu Hoài Sinh mang hành lý xuống, lại dặn dò một đống chuyện, “Đừng làm việc quá khuya, không được bỏ bữa, nếu không ăn nổi thì uống nhiều canh, tắm xong nhớ sấy khô tóc.”

“Biết rồi mà.”

Lâm Tri Dịch lưu luyến đặt Quyển Quyển trở lại xe, rồi ôm Chu Hoài Sinh, “Em đi đây.”

“Nhớ chăm sóc bản thân, anh đợi em ở nhà.”

Trên đường về nhà, Chu Hoài Sinh nhận được điện thoại của Lục Cẩn Thừa, “Hoài Sinh, hôm nay em có rảnh không? Có thể giúp anh trông tiểu ma vương nhà anh không? Nay là kỷ niệm ngày cưới của anh với Chung Diệp, muốn tận hưởng thế giới của hai người một chút.”

“Dạ được.”

Lục Cẩn Thừa cười nói: “Vậy bây giờ anh đưa Tiểu Khởi qua, sáng mai đến đón.”

“Không sao, để em đến đón. Em vừa tiễn Tri Dịch ra sân bay, giờ đang trên đường về.”

“Tri Dịch đi đâu?”

“Đi công tác ở thủ đô.”

“Ồ, vậy được rồi, anh đợi em ở nhà.”

Lục Cẩn Thừa xách Tiểu Khởi đợi ở cửa, đợi Chu Hoài Sinh dừng xe lại, lắp ghế ngồi cho trẻ em xong, liền lập tức ném nhóc con vào ghế như ném củ khoai nóng bỏng tay. Chung Diệp đặt quần áo, sữa bột, bình sữa vào cạnh ghế ngồi, xoa đầu Tiểu Khởi, nói với Chu Hoài Sinh: “Phiền em rồi.”

“Không sao, có gì cần lưu ý không?”

“Thằng nhóc không kén ăn gì, chỉ là gần đây mọc răng, không ăn được đồ quá cứng.”

“Vâng.”

Lục Cẩn Thừa vỗ vai Chu Hoài Sinh, “Em chăm sóc nó thì anh hoàn toàn yên tâm, chỉ sợ nó quá nghịch ngợm thôi. Ngày mai anh mời em ăn cơm, coi như bù đắp thiệt hại tinh thần cho em.”

Quyển Quyển rướn qua kiểm tra xem dây an toàn của Tiểu Khởi đã được cài chắc chưa.

Lục Cẩn Thừa thò tay vào cửa sổ xe trêu Tiểu Khởi. Thằng bé không có chút buồn bã nào vì phải rời xa cha và ba nhỏ, ánh mắt cứ dõi theo Quyển Quyển. Lục Cẩn Thừa thở dài, “Thực sự không ổn thì hủy bỏ hôn ước thôi, không thể làm hại Quyển Quyển được.”

Chu Hoài Sinh cười đóng cửa xe, “Có ai lại ghét bỏ con mình như anh không?”

Khi Chung Diệp bước tới vẫy tay tạm biệt Tiểu Khởi, thằng bé mới chợt nhận ra sắp xa hai người, giơ cánh tay nhỏ đòi Chung Diệp bế. Chung Diệp lập tức không nỡ, mở cửa xe bế Tiểu Khởi lên dỗ dành một lúc lâu mới ổn.

Chu Hoài Sinh đưa hai đứa nhỏ về nhà.

Tiểu Khởi chưa đầy một tuổi rưỡi, đồ ăn của thằng bé không thể cho muối, Chu Hoài Sinh chuẩn bị nguyên liệu thành hai phần, làm riêng một phần đồ ăn và súp cho Tiểu Khởi.

Quyển Quyển và Tiểu Khởi ngồi xem TV trong phòng khách. Tiểu Khởi cứ dính chặt lấy Quyển Quyển, nói chưa sõi, nhìn thấy cảnh vui thì lại chỉ vào ê a cho Quyển Quyển xem.

Quyển Quyển gật đầu, “Chị thỏ cảnh sát, anh thấy rồi.”

Tiểu Khởi lại múa tay múa chân chỉ vào TV.

“Anh biết rồi, đó là chú chim đưa thư.”

Thấy bất kỳ con vật nào, Tiểu Khởi cũng hào hứng chỉ cho Quyển Quyển xem, Quyển Quyển chống cằm thở dài, “Tiểu Khởi, em có thể yên lặng một chút không?”

Tiểu Khởi ấm ức thu tay lại, tức giận trượt xuống đất, chạy vào trốn dưới bàn ăn.

Chu Hoài Sinh phát hiện ra, ngồi xuống hỏi thằng bé có chuyện gì, Tiểu Khởi quay đầu đi, không nói chuyện.

Chu Hoài Sinh bế thằng bé ra, Tiểu Khởi lập tức vùng vẫy chạy đi, loạng choạng chạy ra sau ghế sofa.

Quyển Quyển đành phải nhảy xuống ghế, đứng bên cạnh ghế sofa, ra lệnh: “Tiểu Khởi, ra đây.”

Tiểu Khởi chậm rãi bò ra.

Thằng bé giơ tay về phía Quyển Quyển, há miệng, Chu Hoài Sinh tưởng thằng bé sẽ gọi anh, nhưng thằng bé ê a một lúc rồi gọi một tiếng “Quyển Quyển.”

Sau ba ba, cái tên đầu tiên Tiểu Khởi có thể nói rõ ràng là Quyển Quyển.

Quyển Quyển chỉnh lại, “Gọi là anh.”

Tiểu Khởi vẫn gọi “Quyển Quyển“.

Quyển Quyển quay lại nhìn Chu Hoài Sinh, “Cha, sao em lại ngốc thế ạ?”

Chu Hoài Sinh cười bế Tiểu Khởi ra, dùng khăn ướt lau tay cho thằng bé, “Em không ngốc, em còn nhỏ mà.”

Nồi súp bắt đầu sôi, Chu Hoài Sinh đặt Tiểu Khởi lên ghế sofa rồi nhanh chóng vào bếp. Quyển Quyển chủ động ngồi bên cạnh Tiểu Khởi, đưa tay chọc vào má thằng bé, “Em ngoan đi, anh sẽ không ghét em nữa.”

Tiểu Khởi không hiểu, chỉ chớp chớp mắt nhìn Quyển Quyển, rồi tiếp tục nhiệt tình chỉ cho Quyển Quyển thấy các con vật trên TV.