Hôm Đó Trời Có Mưa

Chương 48: 48: Bạn Cùng Phòng




Duy Thành không kể tiếp nữa, Mai Thư cũng đã dần dần nhớ ra mọi việc.



Cô còn nhớ hôm đó thằng Hiếu thối làm đổ lọ hoa trên bàn thờ, không nhận tội còn nhanh chóng chuồn khỏi nhà, báo hại cô phải bị ăn chửi một trận uất ức gần chết.



Thật ra bây giờ nghĩ lại, Mai Thư cũng cảm thấy bản thân khi đó khá trẻ con.



Chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng khiến dỗi hờn bỏ chạy khỏi nhà, cố tình đi mưa cho bố mẹ lo lắng.



Nhưng tính ra ở cái tuổi dở dở ương ương đó ai mà chẳng như vậy.



Chỉ là người đàn ông trước mặt cô đây, anh ấy có lẽ đã phải chịu những bất hạnh lớn hơn rất nhiều.



Mai Thư không còn nhớ rõ bộ dạng hồi thiếu niên của Duy Thành, cũng không còn nhớ rõ dáng vẻ chàng trai hôm đó nữa.



Trong ký ức của cô chỉ mơ hồ lưu lại một khung cảnh mưa to, cô ngồi trên bờ đê rất "ga lăng" mà che ô cho chàng trai ấy, kể lể đủ thứ chuyện uất ức cỏn con trên đời của mình và dụ anh khóc cùng mình.



Mai Thư không ngờ người đó lại là Duy Thành.

"Hình như em có nghe thấy anh nói...!nói là đã gặp em trên dưới hai mươi lần."

Nếu thật sự đã gặp nhiều như vậy thì cớ gì Mai Thư lại không nhớ anh?

"Ừ, rất nhiều, nhưng là tôi gặp em." Duy Thành hơi ngẩng đầu, đưa đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô gái trước mặt.



"Còn em có nhìn thấy tôi hay không thì tôi không rõ."

Chàng trai hơn hai mươi hồi đó rất kiêu ngạo, anh đương nhiên không thể không ghi nhớ gương mặt cô bé đã chứng kiến bộ dạng thê thảm nhất của anh.



Những kỳ nghỉ sau đó, khi mọi chuyện với người mẹ kia được giải quyết, Duy Thành ngày càng chăm chỉ về quê ngoại hơn.





Chiều chiều đi qua bờ đê đó, anh thường thấy cô gái nhỏ hôm trước đứng hét rất lớn.



Hôm thì là vui vẻ, hôm thì là bực tức.



Dường như có chuyện gì thì cô cũng chạy ra bờ đê để hóng gió và phát tiết hết cảm xúc.



Dần dần, hình bóng Mai Thư bỗng khắc sâu vào tâm trí Duy Thành, bản thân anh cũng không biết việc ngắm nhìn cô lại trở thành thói quen của mình.

Cho đến một ngày, Duy Thành không còn thấy Mai Thư ở bờ đê rộng lớn nữa.



Anh đoán cô đã lên đại học rồi.



Chuyện sẽ chẳng có gì, mọi cảm xúc rung động có lẽ cũng sẽ chấm dứt nếu như Duy Thành không tình cờ gặp lại Mai Thư một lần nữa ở thành phố...

Không sai, anh đã gặp lại cô trong chính sân trường đại học của anh.

Hôm đó trời cũng mưa khá lớn, Duy Thành không mang theo ô nên chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà trọ.



Nhưng khi anh đang chuẩn bị đi, một cô gái bỗng kéo anh lại để hỏi tuyến xe buýt về trường.



Nhận ra cô ấy chính là cô gái nhỏ cùng quê trước đó, Duy Thành đã vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ.

Trước khi lên xe, Mai Thư không quên cảm ơn Duy Thành và còn tặng cho anh luôn chiếc ô của mình.



Một lần nữa, Duy Thành đã quên mất việc xin phương thức để liên lạc với cô.

"Em nhớ ngày hôm đó, nhưng em không nhớ người đó là anh."

Mai Thư lén đưa mắt nhìn thử biểu cảm của người đàn ông, thấy anh vẫn điềm tĩnh như vậy liền lén lút thở dài.




Cô không nghĩ mình lại tình cờ lọt vào tầm mắt của anh nhiều lần đến thế, cũng không nghĩ rằng người đàn ông này chỉ gặp cô như vậy mà đã thích cô.

Phải biết rằng Duy Thành lúc đó là một kẻ bị tổn thương tinh thần rất nặng nề.



Năng lượng tích cực của Mai Thư đã thành công sưởi ấm trái tim anh, tạo cho anh một ấn tượng rất sâu sắc.





Có lẽ lúc đó anh mới chỉ thích cô, sau này tình cảm lớn dần mới biến thành yêu.

Tiếc rằng, lần thứ ba hai người gặp gỡ lại ở trong một tình cảnh khá trớ trêu.



"Ừ, tôi biết em không nhớ."

"Anh...!anh thấy em lâu như vậy...!hẳn là cũng biết đến sự tồn tại của người đó?"

Đến đây, Duy Thành vẫn nhàn nhạt trả lời.

"Không những biết còn biết rất rõ.



Chắc em cũng không ngờ được tôi học cùng trường với cậu ấy đâu nhỉ?"

Mai Thư nghe vậy liền lập tức ngẩng đầu, hai mắt mở to nhìn Duy Thành.



Liệu có phải bọn họ đang nói về cùng một người không? Hay là Duy Thành nhầm rồi?

Suy nghĩ lại, Quốc Huy quả thật từng là sinh viên khối ngành kỹ thuật.



Tuy anh không học IT như Duy Thành, nhưng việc cùng trường cùng khoá không phải không thể xảy ra.

"Không chỉ cùng trường thôi đâu, chúng tôi cùng khoá và từng là bạn cùng phòng trọ."

Duy Thành vừa nói vừa khẽ cười, thế nhưng người khác nhìn vào lại không thể đoán được anh đang có cảm xúc gì.




"Tôi cũng không rõ tại sao trong nhiều người như thế, tôi lại quen biết trúng bạn trai cũ của em."

Câu này của Duy Thành rõ ràng là có ý mỉa mai nhiều hơn.

Mai Thư cũng không biết nói gì hơn về cái duyên phận quỷ quái này.

"Vì ở chung phòng trọ, tôi ngày càng thấy em nhiều hơn.



Đó là những lần em đứng dưới cổng chờ cậu ta, hay là những lần em đưa cơm sang cho cậu ấy." Duy Thành bật cười.





"Cũng may là em chưa từng vào nhà, chưa từng quen biết tôi với tư cách là bạn bè của cậu ta.



Nếu không thì hiện tại em chắc chắn sẽ không chấp nhận tôi."

"Thư à, em nói xem.



Tôi lúc đó có phải là đang yêu thầm người yêu của bạn không? Còn hiện tại nữa...!hiện tại thì sao?"

Nhắc đến những chuyện liên quan đến Quốc Huy, Mai Thư thường không được nhanh nhẹn cho lắm.



Nhất là mối quan hệ này, cô hoàn toàn không biết phải xử trí thế nào mới đúng.



"Thật ra, có nhiều lúc tôi đã muốn cướp người."

"Nhưng rốt cuộc anh vẫn không làm gì mà, không phải sao?" Mai Thư lập tức phản bác.

Tình cảm đối với Duy Thành, cô thừa nhận bản thân đã có.



Cô không phải là một cô gái có lòng dạ quá sắt đá, cô hoàn toàn đã muốn mở lòng với người chồng này.




Nhưng hiện tại, khi anh nói ra những việc đó, Mai Thư lại cảm thấy hơi sợ.



Cô phản bác là để biện minh cho anh, cũng là biện minh cho chính lòng mình, rằng hai người họ đến với nhau là không có lỗi gì với Quốc Huy cả...

Duy Thành khẽ cười mỉa: "Em nghĩ sao?"

"Em tin anh chưa từng làm gì cả."

Cô gái trước mặt bỗng nhìn Duy Thành và khẳng định chắc nịch, khiến cho nụ cười châm biếm trên gương mặt anh lập tức bị dập tắt.

"Tại sao em lại tin tôi?"

"Chẳng tại sao cả.



Dựa vào những hiểu biết hiện tại của em về anh, anh sẽ không bao giờ làm những việc tẻ nhạt đó."

"Em đánh giá quá cao nhân cách của tôi rồi.




Đúng, tôi chưa từng làm gì phá hoại em cả." Duy Thành bất chợt tiến đến gần Mai Thư.



"Nhưng tôi đã rất hối hận vì bản thân không làm gì."



Khoảng cách bỗng chốc bị thu hẹp, Mai Thư hơi đề phòng trước cái nhìn đầy kỳ lạ của Duy Thành.



Cô luôn biết anh không phải là một người hiền lành lịch thiệp như vẻ bề ngoài, nhưng anh cũng chưa đến mức "hoá thú dữ" trước mặt cô bao giờ.



Vậy mà hiện tại, ánh mắt của người đàn ông này giống như đang muốn nuốt chửng cô.

"Nếu tôi đoạt được em sớm hơn, có lẽ em sẽ không có ký ức sâu về hắn như thế."

"Anh Thành, anh có chắc đây là những gì trong lòng anh muốn không?" Mai Thư cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.



"Nếu anh thật sự phá hoại em lúc đó, anh nghĩ anh có đoạt được em không?"

"Em có thể chắc chắn với anh rằng em sẽ rất hận anh."

"Nhưng rõ ràng tôi là người gặp em trước!" Duy Thành đột nhiên lớn tiếng khiến Mai Thư giật nảy mình.



"Tại sao? Tại sao em chỉ yêu hắn? Tại sao em là vợ của tôi rồi mà trong ngày giỗ của hắn, em vẫn bày ra cái bộ dạng thê thảm đó?"

"Tôi không có lỗi gì với hắn cả.



Vậy thì tại sao tôi phải cùng em tưởng nhớ hắn? Tại sao tôi phải sống trong cái hình tượng của hắn chỉ để em chú ý đến tôi?"

Giọng nói của người đàn ông bình thường trầm thấp, hôm nay tức giận lại trở nên rất lớn.



Mai Thư dường như là bị doạ cho ngơ người ra, cô còn tưởng chừng anh sẽ ra tay đánh cô nữa chứ.



Nhưng không.



Có vẻ nét mặt khác thường của cô gái đã khiến Duy Thành nhanh chóng định thần trở lại.



Anh biết mình đã không kiềm chế được cơn giận liền nhanh chóng lùi về vài bước.



Sau một lúc lâu im lặng, người đàn ông bỗng đứng dậy đi ra khỏi phòng.



Anhcũng không quên bỏ lại một câu.

"Xin lỗi em.".